Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 23
Hai tuần nữa lại trôi qua.Dường như Minh Triệu đã bắt đầu quen với cuộc sống cùng Duyên.Quen với việc sáng thức dậy là đã có đồ ăn sẵn trên bàn. Quen với hương thơm của súp nóng hổi, mùi bánh mì nướng giòn hay vị cháo gà dịu nhẹ. Quen với sự chu đáo, tận tâm của Duyên
Không chỉ là những bữa sáng, mà ngay cả bữa trưa hay bữa tối, Duyên đều chăm chút cho Triệu từng chút một.
Ngày nào đi học về sớm, Duyên sẽ vào bếp nấu ăn. Còn hôm nào tan học muộn, cô sẽ ghé qua quán ăn, mua đồ mang về để cả hai cùng ăn chung.Triệu cũng từng vài lần đề nghị sẽ nấu cơm cùng Duyên."Để chị giúp em một tay, chứ ngày nào cũng để em lo hết thế này chị áy náy lắm."Nhưng lần nào cũng vậy, Duyên đều lắc đầu từ chối, nhất quyết không để Triệu động vào bất cứ thứ gì."Không cần đâu chị, chị đang mang thai mà, mọi thứ cứ để em lo!"Triệu thở dài, nhưng rồi cũng không ép.Cô biết tính Duyên. Một khi đã quyết, có nói thế nào cũng không thay đổi.
Và sâu thẳm trong lòng, Triệu cũng có một chút rung động với sự quan tâm ấy.
Cảm giác có người chăm sóc mình, quan tâm đến từng bữa ăn giấc ngủ, thật ra cũng không tệ.
Hôm nay, Duyên về muộn hơn bình thường.Trời mưa tầm tã, từng hạt mưa rơi xối xả ngoài đường. Đồng hồ đã điểm 8 giờ 30 phút tối, vậy mà Duyên vẫn chưa về.
Triệu ngồi trong phòng trọ, lòng có chút bất an.
Cô không hiểu sao mình lại thấy lo lắng như vậy.
Chẳng phải Duyên vẫn thường về trễ vì lịch học hay sao? Nhưng không hiểu sao, nhìn cơn mưa ngoài kia, cô lại có một cảm giác rất khó chịu trong lòng.
Một lúc sau, tiếng động ở cửa vang lên.
Triệu nhanh chóng đứng dậy, bước ra mở cửa.
Duyên đứng đó, người ướt sũng, dù trên người vẫn còn mặc áo mưa nhưng chẳng che chắn được bao nhiêu.Trên tay cô là hai ly chè thái và hai hộp sữa bột dành cho mẹ bầu.Duyên cười hì hì, giơ túi đồ lên:"Chị ơi, em có mua chè với sữa nè!"Triệu không nói gì, chỉ vội vàng lấy khăn bông, kéo Duyên vào nhà rồi bắt đầu lau khô tóc cho cô.Duyên ngồi yên, để mặc cho Triệu lau tóc.
Mái tóc cô mềm mại, nước mưa vẫn còn đọng lại thành những giọt nhỏ li ti, Triệu nhẹ nhàng dùng khăn thấm từng chút một.
Duyên cười rạng rỡ."Chị đang lo cho em đó hả?"Triệu khựng lại một giây, nhưng rồi vẫn giữ nguyên nét mặt, tiếp tục lau tóc cho Duyên mà không đáp.
Duyên không cần Triệu trả lời.
Chỉ cần nhìn cách Triệu chăm sóc mình, cô đã biết chị đang nghĩ gì.
Sau khi ăn chè xong, Duyên vào bếp, pha một ly sữa nóng cho Triệu.
Triệu nhìn ly sữa, có chút e ngại."Chị không uống đâu, uống cái này ngán lắm."Duyên nhăn mặt."Không được, chị phải uống sữa mới có đủ chất cho em bé chứ!"Triệu lắc đầu.Duyên bĩu môi, lại bắt đầu giở giọng dỗ dành:"Chị uống một nửa thôi cũng được, ngoan nha?"Triệu nhìn Duyên, thấy cô kiên trì quá nên đành cầm ly sữa lên, uống từng ngụm nhỏ.
Duyên mỉm cười hài lòng, nhìn Triệu uống đến nửa ly mới chịu buông tha."Vậy mới ngoan chứ! Ngày mai em pha tiếp cho chị nha!"Triệu khẽ lườm cô, nhưng không nói gì.
Sáng Hôm Sau
Khi Triệu thức dậy, trời đã sáng hẳn.
Nhưng lạ là, phòng trọ lại yên tĩnh hơn mọi ngày.
Duyên vẫn chưa dậy.
Thông thường, giờ này cô đã ở dưới bếp nấu đồ ăn sáng rồi.
Triệu cau mày, bước lên gác lửng.
Duyên vẫn đang nằm trên giường, chăn đắp kín người.
Triệu đến gần, chạm nhẹ vào trán cô.Nóng hổi.Duyên bị sốt.Triệu giật mình, vội vàng xuống bếp lấy khăn, nhúng vào nước ấm rồi trở lên, nhẹ nhàng lau mặt và tay chân cho Duyên.
Cô chạm vào làn da nóng bừng của Duyên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Duyên đã chăm sóc cô rất nhiều.Bây giờ, đến lượt cô chăm sóc Duyên rồi.
Triệu đi nấu cháo, động tác còn hơi vụng về vì đã lâu rồi cô không tự nấu ăn.
Cô không giỏi nấu cháo như Duyên, nhưng vẫn cố gắng làm thật cẩn thận.
Lúc Triệu bưng bát cháo lên gác, Duyên đã tỉnh dậy.
Cô yếu ớt nhìn Triệu, giọng nói khàn khàn:"Chị đang làm gì vậy?"Triệu thở dài."Em bệnh rồi, còn hỏi ngớ ngẩn gì nữa?"Duyên cười nhẹ.Triệu múc một muỗng cháo, đưa đến miệng Duyên."Ăn đi, cháo vẫn còn nóng."Duyên ngẩn người nhìn Triệu.
Rồi cô mỉm cười.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày được Triệu chăm sóc thế này.
Cảm giác này, thật sự rất hạnh phúc.
Buổi chiều, Duyên cảm thấy khá hơn.
Ở trong phòng mãi cũng chán, cô rủ Triệu đi dạo.
Triệu định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Duyên, chị lại không nỡ.
Hai người đi bộ đến công viên gần đó.
Gió mát thổi qua, mang theo cảm giác dễ chịu.
Lúc đi ngang qua một xe bán cá viên chiên và hột gà nướng, Triệu bất giác dừng lại."Chị muốn ăn không?" Duyên hỏi.Triệu gật đầu.Duyên lập tức chạy đến mua, nhưng vẫn không quên dặn dò:"Chị chỉ được ăn ít thôi đó! Đồ này không tốt cho em bé đâu!"Triệu bật cười.Không ngờ, có ngày cô lại bị một cô gái nhỏ hơn mình quản chặt như vậy.
Cầm túi đồ ăn trên tay, hai người tìm một chỗ ngồi trong công viên.
Gió nhẹ thổi qua, ánh đèn đường hắt xuống, tạo nên một khung cảnh thật yên bình.
Triệu lặng lẽ nhìn Duyên, trong lòng có chút cảm xúc khó tả.
Cô vẫn chưa biết tương lai sẽ thế nào.
Nhưng ít nhất, giây phút này, cô cảm thấy rất bình yên.
Không chỉ là những bữa sáng, mà ngay cả bữa trưa hay bữa tối, Duyên đều chăm chút cho Triệu từng chút một.
Ngày nào đi học về sớm, Duyên sẽ vào bếp nấu ăn. Còn hôm nào tan học muộn, cô sẽ ghé qua quán ăn, mua đồ mang về để cả hai cùng ăn chung.Triệu cũng từng vài lần đề nghị sẽ nấu cơm cùng Duyên."Để chị giúp em một tay, chứ ngày nào cũng để em lo hết thế này chị áy náy lắm."Nhưng lần nào cũng vậy, Duyên đều lắc đầu từ chối, nhất quyết không để Triệu động vào bất cứ thứ gì."Không cần đâu chị, chị đang mang thai mà, mọi thứ cứ để em lo!"Triệu thở dài, nhưng rồi cũng không ép.Cô biết tính Duyên. Một khi đã quyết, có nói thế nào cũng không thay đổi.
Và sâu thẳm trong lòng, Triệu cũng có một chút rung động với sự quan tâm ấy.
Cảm giác có người chăm sóc mình, quan tâm đến từng bữa ăn giấc ngủ, thật ra cũng không tệ.
Hôm nay, Duyên về muộn hơn bình thường.Trời mưa tầm tã, từng hạt mưa rơi xối xả ngoài đường. Đồng hồ đã điểm 8 giờ 30 phút tối, vậy mà Duyên vẫn chưa về.
Triệu ngồi trong phòng trọ, lòng có chút bất an.
Cô không hiểu sao mình lại thấy lo lắng như vậy.
Chẳng phải Duyên vẫn thường về trễ vì lịch học hay sao? Nhưng không hiểu sao, nhìn cơn mưa ngoài kia, cô lại có một cảm giác rất khó chịu trong lòng.
Một lúc sau, tiếng động ở cửa vang lên.
Triệu nhanh chóng đứng dậy, bước ra mở cửa.
Duyên đứng đó, người ướt sũng, dù trên người vẫn còn mặc áo mưa nhưng chẳng che chắn được bao nhiêu.Trên tay cô là hai ly chè thái và hai hộp sữa bột dành cho mẹ bầu.Duyên cười hì hì, giơ túi đồ lên:"Chị ơi, em có mua chè với sữa nè!"Triệu không nói gì, chỉ vội vàng lấy khăn bông, kéo Duyên vào nhà rồi bắt đầu lau khô tóc cho cô.Duyên ngồi yên, để mặc cho Triệu lau tóc.
Mái tóc cô mềm mại, nước mưa vẫn còn đọng lại thành những giọt nhỏ li ti, Triệu nhẹ nhàng dùng khăn thấm từng chút một.
Duyên cười rạng rỡ."Chị đang lo cho em đó hả?"Triệu khựng lại một giây, nhưng rồi vẫn giữ nguyên nét mặt, tiếp tục lau tóc cho Duyên mà không đáp.
Duyên không cần Triệu trả lời.
Chỉ cần nhìn cách Triệu chăm sóc mình, cô đã biết chị đang nghĩ gì.
Sau khi ăn chè xong, Duyên vào bếp, pha một ly sữa nóng cho Triệu.
Triệu nhìn ly sữa, có chút e ngại."Chị không uống đâu, uống cái này ngán lắm."Duyên nhăn mặt."Không được, chị phải uống sữa mới có đủ chất cho em bé chứ!"Triệu lắc đầu.Duyên bĩu môi, lại bắt đầu giở giọng dỗ dành:"Chị uống một nửa thôi cũng được, ngoan nha?"Triệu nhìn Duyên, thấy cô kiên trì quá nên đành cầm ly sữa lên, uống từng ngụm nhỏ.
Duyên mỉm cười hài lòng, nhìn Triệu uống đến nửa ly mới chịu buông tha."Vậy mới ngoan chứ! Ngày mai em pha tiếp cho chị nha!"Triệu khẽ lườm cô, nhưng không nói gì.
Sáng Hôm Sau
Khi Triệu thức dậy, trời đã sáng hẳn.
Nhưng lạ là, phòng trọ lại yên tĩnh hơn mọi ngày.
Duyên vẫn chưa dậy.
Thông thường, giờ này cô đã ở dưới bếp nấu đồ ăn sáng rồi.
Triệu cau mày, bước lên gác lửng.
Duyên vẫn đang nằm trên giường, chăn đắp kín người.
Triệu đến gần, chạm nhẹ vào trán cô.Nóng hổi.Duyên bị sốt.Triệu giật mình, vội vàng xuống bếp lấy khăn, nhúng vào nước ấm rồi trở lên, nhẹ nhàng lau mặt và tay chân cho Duyên.
Cô chạm vào làn da nóng bừng của Duyên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Duyên đã chăm sóc cô rất nhiều.Bây giờ, đến lượt cô chăm sóc Duyên rồi.
Triệu đi nấu cháo, động tác còn hơi vụng về vì đã lâu rồi cô không tự nấu ăn.
Cô không giỏi nấu cháo như Duyên, nhưng vẫn cố gắng làm thật cẩn thận.
Lúc Triệu bưng bát cháo lên gác, Duyên đã tỉnh dậy.
Cô yếu ớt nhìn Triệu, giọng nói khàn khàn:"Chị đang làm gì vậy?"Triệu thở dài."Em bệnh rồi, còn hỏi ngớ ngẩn gì nữa?"Duyên cười nhẹ.Triệu múc một muỗng cháo, đưa đến miệng Duyên."Ăn đi, cháo vẫn còn nóng."Duyên ngẩn người nhìn Triệu.
Rồi cô mỉm cười.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày được Triệu chăm sóc thế này.
Cảm giác này, thật sự rất hạnh phúc.
Buổi chiều, Duyên cảm thấy khá hơn.
Ở trong phòng mãi cũng chán, cô rủ Triệu đi dạo.
Triệu định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Duyên, chị lại không nỡ.
Hai người đi bộ đến công viên gần đó.
Gió mát thổi qua, mang theo cảm giác dễ chịu.
Lúc đi ngang qua một xe bán cá viên chiên và hột gà nướng, Triệu bất giác dừng lại."Chị muốn ăn không?" Duyên hỏi.Triệu gật đầu.Duyên lập tức chạy đến mua, nhưng vẫn không quên dặn dò:"Chị chỉ được ăn ít thôi đó! Đồ này không tốt cho em bé đâu!"Triệu bật cười.Không ngờ, có ngày cô lại bị một cô gái nhỏ hơn mình quản chặt như vậy.
Cầm túi đồ ăn trên tay, hai người tìm một chỗ ngồi trong công viên.
Gió nhẹ thổi qua, ánh đèn đường hắt xuống, tạo nên một khung cảnh thật yên bình.
Triệu lặng lẽ nhìn Duyên, trong lòng có chút cảm xúc khó tả.
Cô vẫn chưa biết tương lai sẽ thế nào.
Nhưng ít nhất, giây phút này, cô cảm thấy rất bình yên.