Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 21
Cả đêm ấy, Duyên không hề chợp mắt.Bệnh viện vốn yên tĩnh, nhưng Duyên vẫn nghe rõ từng tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đặn bên cạnh, như một sự nhắc nhở rằng Triệu vẫn còn ở đây, vẫn đang thở, vẫn chưa rời xa cô.Duyên ngồi trên chiếc ghế nhựa cứng cáp nhưng chẳng hề thấy mệt mỏi. Cô chỉ cúi đầu, chống tay lên trán, đôi mắt chưa từng rời khỏi gương mặt Triệu.Gương mặt ấy...Vẫn là đường nét thân quen mà cô yêu quý, nhưng giờ đây lại nhợt nhạt và tiều tụy đến mức khiến tim cô quặn thắt.Bàn tay Duyên siết chặt thành nắm đấm.Cô đã từng nghĩ... nếu Triệu hạnh phúc, cô sẽ lùi lại, lặng lẽ dõi theo chị từ xa. Cô đã từng nghĩ rằng dù đau đớn đến đâu, cô cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần Triệu sống vui vẻ.Vậy mà bây giờ, người phụ nữ cô yêu thương nhất lại đang nằm đây, trên giường bệnh, với chi chít những vết thương trên cơ thể.
Bây giờ cô mới nhận ra, có lẽ ngay từ đầu Triệu chưa từng hạnh phúc.
Một năm qua, cô đã ngu ngốc đến nhường nào khi tin rằng Triệu đang sống tốt.Cổ họng Duyên nghẹn lại. Cô vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Triệu, siết thật chặt.Lần này, dù Triệu có đẩy cô ra, cô cũng không bao giờ buông tay nữa.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng vàng nhạt len qua khung cửa sổ, rọi lên gương mặt của Triệu.
Duyên nhận ra hàng mi chị khẽ run lên.
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt đầy lo lắng và mong chờ.Chẳng mấy chốc, Triệu chậm rãi mở mắt.Đôi mắt ấy vẫn đẹp như ngày nào, nhưng bây giờ lại đục ngầu mệt mỏi.
Triệu ngơ ngác một lúc lâu, có lẽ chị chưa thể nhận thức được mình đang ở đâu.Duyên nắm chặt tay chị, giọng đầy lo lắng: "Chị tỉnh rồi! Chị thấy trong người sao rồi? Có đau ở đâu không? Chị có ổn hơn chưa?"Triệu chớp mắt, im lặng không đáp, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Chỉ một cử động nhỏ ấy thôi cũng đủ để Duyên thở phào nhẹ nhõm.Cô lập tức đứng dậy."Chị chờ em một chút, em đi mua cháo cho chị!"Nói rồi, Duyên chạy vội xuống căn tin của bệnh viện.
Không lâu sau, cô trở lại phòng với một bát cháo trắng còn bốc khói trên tay.
Cô kéo ghế lại gần giường, múc từng thìa cháo nhỏ, cẩn thận thổi nguội rồi đưa lên môi Triệu."Chị ăn một chút đi, cả đêm qua chị chưa ăn gì rồi."Nhưng khi thìa cháo vừa chạm đến miệng, Triệu lại quay mặt đi, tránh né.Động tác ấy khiến Duyên chết lặng.Cô cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, ánh mắt đầy tổn thương.Sau cùng, cô cắn môi, nhẹ giọng nói:"Nếu chị không muốn em đút thì tự ăn cũng được... Nhưng chị phải ăn một chút, được không?"Triệu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy cái thìa trong tay Duyên, chậm rãi ăn từng muỗng một.Duyên không nói thêm gì nữa.Cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn Triệu, ánh mắt chất chứa đầy yêu thương và đau lòng.
Sau khi ăn xong, Duyên lấy khăn nhúng vào nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho Triệu.
Từng động tác của cô đều rất cẩn thận, dịu dàng, như thể sợ làm Triệu đau.
Sau đó, cô lại tiếp tục lau tay, rồi đến đôi chân gầy gò của chị.
Bàn tay cô chạm vào từng vết bầm trên da thịt Triệu, trong lòng đau đến mức không nói nên lời.
Mỗi vết bầm ấy như một nhát dao cứa vào tim cô.
Duyên nuốt xuống cảm giác cay đắng trong cổ họng, rồi lặng lẽ lấy chai dầu ra, cẩn thận bôi lên từng vết thương.Nhưng khi vừa chạm vào, Triệu bỗng nhiên rụt tay lại.Duyên ngẩng đầu, ánh mắt đầy khó hiểu: "Chị sao thế? Em làm chị đau à?"Triệu lắc đầu, giọng nói khàn đặc: "Duyên, em thôi đi... Đừng cố chấp nữa..."Duyên chết sững.Cô nhìn chằm chằm vào Triệu, đôi mắt đầy đau đớn.
Rồi, cô khẽ cười một tiếng, giọng cười ấy đầy chua chát."Được thôi." – Cô hít một hơi thật sâu, giấu đi cảm xúc trong lòng. "Em sẽ không như vậy nữa."Triệu quay mặt đi, không nói gì thêm.
Nhưng Duyên không từ bỏ.Cô nhìn thẳng vào Triệu, giọng nói đầy kiên định:"Nhưng chị có thể để em chăm sóc chị được không?""Em không cần chị đáp lại, không cần chị thương hại em. Nhưng em xin chị... hãy để em ở bên chị."Triệu không trả lời, chỉ siết chặt bàn tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến trắng bệch.
Im lặng kéo dài một lúc lâu.
Cuối cùng, chính Duyên là người phá vỡ sự im lặng ấy."Chiều nay chị được xuất viện rồi."Cô dừng một chút, rồi tiếp tục: "Tạm thời, chị qua ở với em nhé?"Triệu lập tức quay đầu lại, đôi mắt đầy hoảng hốt: "Không... không được...""Em không yên tâm để chị về với hắn ta." – Duyên kiên quyết. "Chị cứ qua chỗ em trước đã. Chuyện sau này thế nào thì tính sau."Triệu cắn môi, không nói gì.Duyên nhìn chị thật sâu, rồi đứng dậy."Em ra ngoài một chút. Chị nghỉ ngơi đi."Nói rồi, cô xoay người rời khỏi phòng, để lại Triệu ngồi đó, ánh mắt trống rỗng nhìn về khoảng không vô định.
Mặt trời đã ngả bóng về phía Tây khi Duyên hoàn tất thủ tục xuất viện cho Triệu. Bầu trời chuyển sang một sắc cam dịu nhẹ, gió hiu hiu thổi, mang theo cái se lạnh của buổi chiều tà.Triệu vẫn trầm lặng như từ lúc tỉnh dậy đến giờ, đôi mắt chị trống rỗng nhìn ra ngoài cửa xe taxi. Duyên biết chị có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt ra lời. Sự im lặng ấy như một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người, khiến Duyên vừa xót xa vừa bất lực.Chiếc taxi dừng lại trước khu trọ nhỏ của Duyên. Nơi này không sang trọng, không rộng lớn, nhưng lại là nơi Duyên cảm thấy an toàn nhất. Cô trả tiền xe, rồi vòng ra phía bên kia mở cửa, nhẹ nhàng đỡ Triệu xuống."Chị đi từ từ thôi, em đỡ chị."Triệu hơi khựng lại nhưng cuối cùng vẫn để Duyên dìu mình vào trong.Căn phòng trọ của Duyên không lớn, chỉ vỏn vẹn mười mấy mét vuông, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Một chiếc bàn nhỏ đặt ngay cạnh cửa sổ, bên trên có vài cuốn sách và một chậu cây nhỏ. Chiếc giường đơn kê sát tường, bên cạnh là một kệ gỗ nhỏ đựng quần áo. Phía trên là gác lửng, nơi Duyên thường ngủ mỗi đêm.Duyên mở cửa, dẫn Triệu vào rồi nở một nụ cười dịu dàng:"Phòng em không to lắm, chị đừng chê nha."Triệu nhìn xung quanh, ánh mắt thoáng chút bối rối. Chị không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.Duyên thở phào. Cô lo Triệu sẽ không chịu ở đây, nhưng may mắn là chị không phản đối.Vì Triệu đang mang thai nên Duyên không thể để chị leo lên gác được. Cô nhanh chóng dọn tấm nệm xuống nền nhà, trải thêm chăn gối thật ngay ngắn."Tối nay chị ngủ ở đây nhé, đừng lo, nệm êm lắm, không lạnh đâu."Triệu chỉ gật nhẹ, vẫn không nói gì.Duyên liếc nhìn chị, chợt nhận ra qua nay chị vẫn mặc duy nhất một bộ quần áo. Cô biết chắc chị không thể quay về nhà lấy đồ, mà để chị mặc như vậy mãi thì không ổn.Cô vội lấy ví, đứng dậy:"Chị ngồi đây chờ em một lát, em đi mua chút đồ."Triệu ngước lên nhìn Duyên, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Duyên bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Khi cánh cửa vừa khép lại, cô mới thở hắt ra.
Dù Triệu không nói, không thể hiện cảm xúc gì nhiều, nhưng Duyên biết chị đang yếu đuối hơn bao giờ hết. Chị đã chịu đựng quá đủ rồi, giờ là lúc để cô chăm sóc chị.
Duyên đi thẳng đến cửa hàng quần áo gần đó.Cô đứng trước dãy đầm bầu, tay lần lượt chạm vào từng chiếc một. Cô muốn chọn những bộ thật mềm mại, thoải mái nhất cho Triệu. Chị đã chịu khổ quá nhiều rồi, bây giờ chỉ cần một chút dịu dàng thôi cũng đủ để chị cảm thấy dễ chịu hơn.Sau một hồi lựa chọn, Duyên lấy ba chiếc váy dáng suông, màu sắc nhã nhặn, rồi thanh toán.Một năm trước, mỗi lần Duyên mua gì đó tặng cho Triệu thì Triệu vui lắm
Nhưng giờ đây... liệu chị còn có thể nở nụ cười như ngày đó không?
Về đến phòng trọ, Duyên nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Triệu vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Duyên tiến lại gần, đặt túi đồ xuống bàn rồi cười tươi:"Em có mua cho chị vài bộ đầm bầu, chị tắm rửa rồi thay đồ cho thoải mái nhé."Triệu thoáng sững người, rồi khẽ cúi đầu.
Một lát sau, Triệu đứng dậy, cầm túi quần áo đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng Triệu, Duyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc Triệu tắm, Duyên nhanh chóng vào bếp nấu cơm.Cô lấy ra ít rau, một ít thịt, rồi bắt tay vào làm.
Thật ra hôm nay chẳng có món gì đặc biệt cả, chỉ là bữa cơm đơn giản với canh rau, trứng chiên và thịt kho.Nhưng Duyên vẫn thấy vui.Vì đã lâu lắm rồi cô mới có thể nấu cơm cho Triệu ăn.
Hơn một năm qua, cô cứ ngỡ sẽ không bao giờ còn cơ hội này nữa.
Khi Triệu bước ra, Duyên đã dọn cơm lên bàn xong xuôi.
Triệu mặc một chiếc đầm bầu màu xanh nhạt, trông chị có phần gầy hơn so với trước đây, nhưng ít nhất sắc mặt đã khá hơn lúc sáng."Chị ăn nhiều một chút nhé."Triệu nhìn bát cơm đầy ắp trước mặt, có chút do dự.
Nhưng cuối cùng, chị vẫn cầm đũa lên, chậm rãi ăn.
Duyên ngồi đối diện, vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại gắp thêm thức ăn cho Triệu.Không khí vẫn còn có chút ngượng ngùng, nhưng ít nhất so với sự im lặng suốt cả ngày nay, khoảnh khắc này đã ấm áp hơn nhiều.Bữa cơm kết thúc trong sự lặng lẽ.Nhưng Duyên không thấy buồn.Chỉ cần Triệu ở đây, chỉ cần chị không rời xa cô, vậy là đủ.