Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 20
Một năm đã trôi qua, nhưng có những nỗi đau không thể vơi đi theo thời gian.Duyên vẫn tiếp tục sống, tiếp tục học, tiếp tục làm việc. Cô đã chuyển đến một phòng trọ mới, rộng rãi và thoải mái hơn, quan trọng nhất là nó cách xa nơi Triệu sống. Duyên không biết mình làm vậy để tránh mặt hay để trốn chạy khỏi quá khứ, nhưng ít nhất, cô không còn phải vô tình chạm mặt người ấy nữa.Chỉ còn vài tháng nữa thôi, cô sẽ bước vào kỳ thi Tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông. Mọi thứ cứ thế trôi đi, ngày nối tiếp ngày, như một dòng quay không có điểm dừng.Nhưng có những đêm, khi nằm một mình trong căn phòng im lặng, ký ức lại ùa về như một cơn lũ.Cô nhớ chị Triệu.Nhớ da diết.Nhớ đến mức chỉ biết mở điện thoại, lặng lẽ nhìn những bức ảnh cũ của hai người. Cô nhớ từng khoảnh khắc bên nhau, từng lần cười nói, từng cái ôm an ủi, từng lời động viên. Nhớ cả những lần Triệu nắm tay cô kéo đi trên đường, giọng nói dịu dàng bảo cô đừng bướng bỉnh nữa.Nhưng trái tim Duyên vẫn không chịu buông bỏ.
Đêm nay cũng vậy.Sau một ngày dài mệt mỏi, Duyên lên giường, bật điện thoại lên, thói quen cũ lặp lại. Cô mở album ảnh, ngón tay lướt chậm rãi trên màn hình. Mỗi bức ảnh là một kỷ niệm, một mảnh vỡ của quá khứ mà cô vẫn cố chấp giữ lại.Đến một lúc nào đó, cô không chịu được nữa, liền thoát ra khỏi album, mở phần tin nhắn.Dòng tin nhắn cuối cùng của hai người vẫn còn đó.Duyên: "Chúc chị sinh nhật vui vẻ."
Triệu: "Cảm ơn em."Một câu chúc mừng, một lời cảm ơn.
Nhẹ nhàng, ngắn gọn, xa lạ đến đau lòng.
Duyên thở dài. Cô không nên tự làm khổ mình nữa.
Cô đặt điện thoại xuống, định nhắm mắt ngủ, nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.Duyên giật mình.Cô nhíu mày nhìn màn hình. Một dãy số lạ.
Đã hơn 11 giờ đêm rồi, ai lại gọi cho cô vào lúc này?
Cô chần chừ vài giây, rồi quyết định từ chối cuộc gọi.
Nhưng ngay khi cô nhấn nút từ chối, điện thoại lại đổ chuông lần nữa.Vẫn là số đó.Lần này, Duyên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Tim cô đập nhanh hơn một chút. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.Ai đang gọi cho cô?Có phải là người quen không?Cô nên nghe máy không?Duyên cắn môi, do dự một lúc lâu, cuối cùng đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi.
Cô áp điện thoại lên tai, giọng nói khẽ run:"Alo?"Trong một giây đầu tiên, đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
Duyên nhíu mày, định cất tiếng hỏi lại, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên.Khẽ run. Yếu ớt. Hoảng loạn."Duyên... cứu chị..."Cả người Duyên cứng đờ.Đó là... giọng của Triệu.Nhưng nó không còn sự mạnh mẽ, kiên cường như trước đây. Mà là sự sợ hãi, tuyệt vọng."Chị Triệu?! Chuyện gì đã xảy ra?Chị đang ở đâu?!" – Duyên bật dậy khỏi giường, tim đập thình thịch.Đầu dây bên kia có tiếng thở dốc, Triệu nói đứt quãng:"Chị... chung cư QQ... 272... Làm ơn..."Rồi cuộc gọi đột ngột tắt.Duyên chết sững.Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay run rẩy.Giọng Triệu run rẩy, yếu ớt, hoảng loạn đến mức khiến cô lạnh sống lưng.Tim đập thình thịch, Duyên gần như nhảy khỏi giường, tay run run chụp lấy áo khoác rồi lao ra khỏi phòng trọ. Cô không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ quá nhiều. Triệu đang gặp chuyện. Triệu đang cần cô.
Không để mất thêm giây phút nào, Duyên nhảy lên xe máy, rồ ga phóng đi trong màn đêm.Trên đường đi, gió đêm lạnh buốt quất vào mặt, nhưng Duyên chẳng quan tâm. Tay cô nắm chặt tay lái, đầu óc hỗn loạn, nỗi lo lắng dâng lên đến tột độ. Lỡ chị Triệu của cô mà có chuyện gì chắc cô không sống nổi quáDuyên lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Cô không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Nhưng lòng cô bất an đến mức hai tay cầm tay lái cũng run rẩy.Chẳng mấy chốc, cô đã đến nơi.
Căn chung cư nơi Triệu sống hiện lên trước mắt. Nhìn từ bên ngoài, nó không có gì bất thường, vẫn sang trọng và yên ắng như bao tòa nhà cao cấp khác. Nhưng Duyên cảm thấy có điều gì đó không đúng.Cô không chờ thang máy.Sợ mất thời gian, Duyên lao thẳng vào cầu thang bộ, chạy lên tầng 5 một cách điên cuồng. Mỗi bậc thang như dài ra vô tận, nhưng cô mặc kệ.Chạy đến căn hộ số 272, cô dừng lại trước cửa, tay ấn chuông liên tục.Không có ai mở cửa.Duyên hoảng hốt.
Cô đập mạnh vào cửa. "Chị Triệu! Chị có trong đó không?!"Vẫn không có tiếng trả lời.Một giây sau, cánh cửa bật mở.
Người đứng trước mặt cô là Vĩnh Khoa.Duyên chết sững.Hắn mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, quần áo sọc sệch như thể vừa trải qua một trận xô xát. Nhưng điều khiến Duyên kinh hoàng hơn cả là... tay và áo hắn có vết máu.Cô gần như ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Không một giây do dự, Duyên đẩy mạnh hắn ra, xông thẳng vào nhà.Vĩnh Khoa bị bất ngờ, hắn hét lên: "Mày làm gì đấy?!" nhưng Duyên không quan tâm.Cô vừa lao vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng chết trân.
Triệu nằm bất động trên sàn nhà.
Bên dưới chiếc váy là một vũng máu.
Mọi thứ trước mắt Duyên mờ đi
Không, không thể nào...Cô lao đến bên Triệu, quỳ xuống, run rẩy chạm vào gương mặt chị."Chị Triệu! Chị có nghe em nói không?! Chị mở mắt ra đi!"Nhưng Triệu không đáp.
Duyên áp tay lên cổ Triệu. Nhịp tim chị vẫn còn, nhưng rất yếu.Đúng lúc đó, từ phía sau, Duyên nghe tiếng động.
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy Vĩnh Khoa lao đến, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh, giơ cao định nện xuống đầu cô.
Bằng phản xạ bản năng, Duyên né sang một bên, chiếc ly đập mạnh xuống sàn, vỡ tan tành.Duyên tức giận đến mức toàn thân run lên. Cô nhìn chằm chằm kẻ trước mặt."Mày định làm gì? Định giết cả tao luôn à?"Vĩnh Khoa cười khẩy, nhưng trong mắt hắn lóe lên sự hoảng loạn.
Duyên không ngu ngốc. Cô biết hắn sợ.
Duyên nghiến răng, lạnh lùng nói:"Nếu mày không để tao cứu chị ấy, tao sẽ báo công an. Tao thề sẽ khiến mày ngồi tù suốt đời vì tội hành hung và giết người.""Mày dám à?""Mày thử xem tao có dám không?" – Duyên rút điện thoại ra, ngón tay bấm sẵn số.Vĩnh Khoa sững lại.Hắn nhìn xuống Triệu, rồi nhìn vũng máu trên sàn. Có vẻ như hắn bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Sau một lúc, hắn siết chặt nắm tay, cắn răng gằn giọng: "Cút."Duyên không cần hắn nói hai lần.
Cô lập tức bế Triệu lên, cảm nhận cơ thể chị mềm nhũn, hơi thở yếu ớt. Cô siết chặt vòng tay, chạy ra ngoài.Xe phanh gấp trước cổng bệnh viện.Duyên lập tức lao ra, ôm Triệu chạy thẳng vào trong."Cấp cứu! Làm ơn giúp chị ấy!"Các bác sĩ ngay lập tức chạy đến, đẩy Triệu lên băng ca rồi đưa vào phòng cấp cứu.
Duyên đứng trước cửa phòng, hai tay siết chặt, cả người run lên.
Một cảm giác lo lắng đến nghẹt thở.Không lâu sau, bác sĩ bước ra."Cô ấy không sao. Nhưng bị động thai. May mà đưa đến kịp thời."Duyên tròn mắt."... Động thai?"Bác sĩ gật đầu. "Cô ấy đã mang thai được ba tháng."Duyên chết lặng.Triệu... có thai rồi sao?
Trong phòng bệnh, dưới ánh đèn trắng nhạt, Duyên lần đầu tiên nhìn kỹ những vết thương trên cơ thể Triệu.
Hai bên bắp tay chị chi chít những vết bầm xanh tím, chứng tỏ đã bị rất nhiều lần. Có vết thâm đen cũ, có vết còn đỏ ửng, cho thấy chúng vừa mới hình thành.
Cổ tay chị cũng có những vết bầm tròn, như thể đã bị nắm chặt và kéo mạnh.Khi ánh mắt Duyên dừng lại trên gò má Triệu, cô càng siết chặt nắm tay.
Khóe môi chị bị nứt toác, có lẽ đã bị tát hoặc đấm mạnh. Một bên má sưng lên, làn da tím bầm rõ rệt.
Cả cơ thể Triệu như một bức tranh đau thương, như một minh chứng sống động cho những gì chị đã phải chịu đựng.
Duyên cảm thấy một cơn phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực."Tại sao chị không nói với em sớm hơn... Tại sao lại để bản thân thành ra thế này..."Cô nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào bàn tay Triệu. Những ngón tay chị lạnh lẽo, gầy guộc đến đáng thương.
Duyên cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay chị."Em sẽ không để chị một mình nữa."
Giờ mà tui viết kết SE thì mấy mom còn ủng hộ tui hông🥲
Đêm nay cũng vậy.Sau một ngày dài mệt mỏi, Duyên lên giường, bật điện thoại lên, thói quen cũ lặp lại. Cô mở album ảnh, ngón tay lướt chậm rãi trên màn hình. Mỗi bức ảnh là một kỷ niệm, một mảnh vỡ của quá khứ mà cô vẫn cố chấp giữ lại.Đến một lúc nào đó, cô không chịu được nữa, liền thoát ra khỏi album, mở phần tin nhắn.Dòng tin nhắn cuối cùng của hai người vẫn còn đó.Duyên: "Chúc chị sinh nhật vui vẻ."
Triệu: "Cảm ơn em."Một câu chúc mừng, một lời cảm ơn.
Nhẹ nhàng, ngắn gọn, xa lạ đến đau lòng.
Duyên thở dài. Cô không nên tự làm khổ mình nữa.
Cô đặt điện thoại xuống, định nhắm mắt ngủ, nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.Duyên giật mình.Cô nhíu mày nhìn màn hình. Một dãy số lạ.
Đã hơn 11 giờ đêm rồi, ai lại gọi cho cô vào lúc này?
Cô chần chừ vài giây, rồi quyết định từ chối cuộc gọi.
Nhưng ngay khi cô nhấn nút từ chối, điện thoại lại đổ chuông lần nữa.Vẫn là số đó.Lần này, Duyên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Tim cô đập nhanh hơn một chút. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.Ai đang gọi cho cô?Có phải là người quen không?Cô nên nghe máy không?Duyên cắn môi, do dự một lúc lâu, cuối cùng đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi.
Cô áp điện thoại lên tai, giọng nói khẽ run:"Alo?"Trong một giây đầu tiên, đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
Duyên nhíu mày, định cất tiếng hỏi lại, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên.Khẽ run. Yếu ớt. Hoảng loạn."Duyên... cứu chị..."Cả người Duyên cứng đờ.Đó là... giọng của Triệu.Nhưng nó không còn sự mạnh mẽ, kiên cường như trước đây. Mà là sự sợ hãi, tuyệt vọng."Chị Triệu?! Chuyện gì đã xảy ra?Chị đang ở đâu?!" – Duyên bật dậy khỏi giường, tim đập thình thịch.Đầu dây bên kia có tiếng thở dốc, Triệu nói đứt quãng:"Chị... chung cư QQ... 272... Làm ơn..."Rồi cuộc gọi đột ngột tắt.Duyên chết sững.Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay run rẩy.Giọng Triệu run rẩy, yếu ớt, hoảng loạn đến mức khiến cô lạnh sống lưng.Tim đập thình thịch, Duyên gần như nhảy khỏi giường, tay run run chụp lấy áo khoác rồi lao ra khỏi phòng trọ. Cô không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ quá nhiều. Triệu đang gặp chuyện. Triệu đang cần cô.
Không để mất thêm giây phút nào, Duyên nhảy lên xe máy, rồ ga phóng đi trong màn đêm.Trên đường đi, gió đêm lạnh buốt quất vào mặt, nhưng Duyên chẳng quan tâm. Tay cô nắm chặt tay lái, đầu óc hỗn loạn, nỗi lo lắng dâng lên đến tột độ. Lỡ chị Triệu của cô mà có chuyện gì chắc cô không sống nổi quáDuyên lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Cô không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Nhưng lòng cô bất an đến mức hai tay cầm tay lái cũng run rẩy.Chẳng mấy chốc, cô đã đến nơi.
Căn chung cư nơi Triệu sống hiện lên trước mắt. Nhìn từ bên ngoài, nó không có gì bất thường, vẫn sang trọng và yên ắng như bao tòa nhà cao cấp khác. Nhưng Duyên cảm thấy có điều gì đó không đúng.Cô không chờ thang máy.Sợ mất thời gian, Duyên lao thẳng vào cầu thang bộ, chạy lên tầng 5 một cách điên cuồng. Mỗi bậc thang như dài ra vô tận, nhưng cô mặc kệ.Chạy đến căn hộ số 272, cô dừng lại trước cửa, tay ấn chuông liên tục.Không có ai mở cửa.Duyên hoảng hốt.
Cô đập mạnh vào cửa. "Chị Triệu! Chị có trong đó không?!"Vẫn không có tiếng trả lời.Một giây sau, cánh cửa bật mở.
Người đứng trước mặt cô là Vĩnh Khoa.Duyên chết sững.Hắn mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, quần áo sọc sệch như thể vừa trải qua một trận xô xát. Nhưng điều khiến Duyên kinh hoàng hơn cả là... tay và áo hắn có vết máu.Cô gần như ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Không một giây do dự, Duyên đẩy mạnh hắn ra, xông thẳng vào nhà.Vĩnh Khoa bị bất ngờ, hắn hét lên: "Mày làm gì đấy?!" nhưng Duyên không quan tâm.Cô vừa lao vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng chết trân.
Triệu nằm bất động trên sàn nhà.
Bên dưới chiếc váy là một vũng máu.
Mọi thứ trước mắt Duyên mờ đi
Không, không thể nào...Cô lao đến bên Triệu, quỳ xuống, run rẩy chạm vào gương mặt chị."Chị Triệu! Chị có nghe em nói không?! Chị mở mắt ra đi!"Nhưng Triệu không đáp.
Duyên áp tay lên cổ Triệu. Nhịp tim chị vẫn còn, nhưng rất yếu.Đúng lúc đó, từ phía sau, Duyên nghe tiếng động.
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy Vĩnh Khoa lao đến, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh, giơ cao định nện xuống đầu cô.
Bằng phản xạ bản năng, Duyên né sang một bên, chiếc ly đập mạnh xuống sàn, vỡ tan tành.Duyên tức giận đến mức toàn thân run lên. Cô nhìn chằm chằm kẻ trước mặt."Mày định làm gì? Định giết cả tao luôn à?"Vĩnh Khoa cười khẩy, nhưng trong mắt hắn lóe lên sự hoảng loạn.
Duyên không ngu ngốc. Cô biết hắn sợ.
Duyên nghiến răng, lạnh lùng nói:"Nếu mày không để tao cứu chị ấy, tao sẽ báo công an. Tao thề sẽ khiến mày ngồi tù suốt đời vì tội hành hung và giết người.""Mày dám à?""Mày thử xem tao có dám không?" – Duyên rút điện thoại ra, ngón tay bấm sẵn số.Vĩnh Khoa sững lại.Hắn nhìn xuống Triệu, rồi nhìn vũng máu trên sàn. Có vẻ như hắn bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Sau một lúc, hắn siết chặt nắm tay, cắn răng gằn giọng: "Cút."Duyên không cần hắn nói hai lần.
Cô lập tức bế Triệu lên, cảm nhận cơ thể chị mềm nhũn, hơi thở yếu ớt. Cô siết chặt vòng tay, chạy ra ngoài.Xe phanh gấp trước cổng bệnh viện.Duyên lập tức lao ra, ôm Triệu chạy thẳng vào trong."Cấp cứu! Làm ơn giúp chị ấy!"Các bác sĩ ngay lập tức chạy đến, đẩy Triệu lên băng ca rồi đưa vào phòng cấp cứu.
Duyên đứng trước cửa phòng, hai tay siết chặt, cả người run lên.
Một cảm giác lo lắng đến nghẹt thở.Không lâu sau, bác sĩ bước ra."Cô ấy không sao. Nhưng bị động thai. May mà đưa đến kịp thời."Duyên tròn mắt."... Động thai?"Bác sĩ gật đầu. "Cô ấy đã mang thai được ba tháng."Duyên chết lặng.Triệu... có thai rồi sao?
Trong phòng bệnh, dưới ánh đèn trắng nhạt, Duyên lần đầu tiên nhìn kỹ những vết thương trên cơ thể Triệu.
Hai bên bắp tay chị chi chít những vết bầm xanh tím, chứng tỏ đã bị rất nhiều lần. Có vết thâm đen cũ, có vết còn đỏ ửng, cho thấy chúng vừa mới hình thành.
Cổ tay chị cũng có những vết bầm tròn, như thể đã bị nắm chặt và kéo mạnh.Khi ánh mắt Duyên dừng lại trên gò má Triệu, cô càng siết chặt nắm tay.
Khóe môi chị bị nứt toác, có lẽ đã bị tát hoặc đấm mạnh. Một bên má sưng lên, làn da tím bầm rõ rệt.
Cả cơ thể Triệu như một bức tranh đau thương, như một minh chứng sống động cho những gì chị đã phải chịu đựng.
Duyên cảm thấy một cơn phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực."Tại sao chị không nói với em sớm hơn... Tại sao lại để bản thân thành ra thế này..."Cô nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào bàn tay Triệu. Những ngón tay chị lạnh lẽo, gầy guộc đến đáng thương.
Duyên cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay chị."Em sẽ không để chị một mình nữa."
Giờ mà tui viết kết SE thì mấy mom còn ủng hộ tui hông🥲