Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 2
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng len lỏi qua khe cửa sổ, dịu dàng rọi lên tấm ga giường trắng tinh, nhẹ nhàng đánh thức căn phòng nhỏ bé của Minh Triệu. Không gian vẫn còn đậm hơi ấm của buổi tối, và căn phòng chỉ có những âm thanh lặng lẽ của gió thổi qua cửa sổ.Minh Triệu còn đang chìm trong giấc ngủ say, nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt thanh tú của cô vẫn còn lấm tấm những sợi tóc rối nhẹ nhàng bay trong không khí. Bên cạnh cô, Duyên đang ngủ, vùi đầu vào ngực Triệu, đôi tay nhỏ bé vòng qua eo Triệu. Những cử chỉ hết sức tự nhiên của cô bé khiến Triệu không khỏi cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng có chút gì đó rất ngọt ngào.Duyên không hề hay biết rằng cô đã vô thức tìm về cái ôm ấm áp của Triệu từ khi nào. Cô bé nằm cuộn tròn, đôi chân ngắn gọn vòng quanh cơ thể của Triệu như thể đây là nơi duy nhất cô muốn ở lại. Những giấc mơ ngọt ngào đến với cô, nơi mà không có những tiếng mắng chửi hay nỗi sợ hãi, chỉ có những cánh tay dịu dàng ôm chặt lấy mình.Triệu chầm chậm mở mắt, đầu óc còn lơ mơ, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé bên cạnh, cô khẽ mỉm cười. Cảm giác ấy thật kỳ lạ. Không phải là một cơn ác mộng, không phải là một nỗi lo sợ, mà là một cảm giác hoàn toàn khác biệt—yên bình, an toàn. Cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận được từ lâu.Minh Triệu khẽ cựa mình, đưa tay vén những sợi tóc của Duyên ra khỏi mặt cô bé, rồi nhẹ nhàng nói:
"Duyên, dậy đi em."Giọng nói của Triệu nhỏ nhẹ, như thể không muốn làm phiền giấc ngủ của Duyên, nhưng cũng đủ để đánh thức cô bé. Duyên chậm rãi mở mắt, nhìn lên Triệu một lúc lâu, rồi lại ngả đầu vào ngực Triệu, đôi mắt ngái ngủ không muốn tỉnh dậy."Em muốn ngủ..." Duyên thì thầm, giọng vẫn còn ngái ngủ, đôi môi mấp máy như muốn nói thêm gì đó nhưng không thể. Triệu nhìn xuống cô bé, đôi mắt cô nhẹ nhàng."Lát chị dẫn em về" Triệu khẽ nói , giọng trầm tĩnh, như muốn đưa Duyên vào một không gian an toàn. Duyên không nói gì, chỉ nắm chặt lấy áo Triệu, Duyên nhẹ nhàng ngước lên nhìn:"Chắc gia đình em đang lo lắm đó."Duyên hơi bất ngờ trước lời nói của Triệu, nhưng trong lòng cô bé lại dâng lên một cảm giác tủi thân. Cô bé ngước mắt nhìn Triệu, ánh mắt hơi lấp lánh, rồi lại cúi đầu, như thể không dám đối diện với sự thật."Em không muốn về đâu..." Duyên với giọng nói nhỏ dần, như thể một phần của cô bé không muốn phải đối mặt với những gì sẽ xảy ra ở nhà.Minh Triệu khẽ thở dài, đưa tay vuốt tóc Duyên, rồi kiên quyết nói:
"Em phải về, nhưng chị sẽ ở bên cạnh em. Đừng lo."Duyên có vẻ như không còn cự tuyệt nữa, dù trong lòng cô bé vẫn còn nỗi sợ hãi. Đôi mắt Duyên trở nên mơ màng, như thể cô bé muốn trốn khỏi những gì đang chờ đợi mình. Nhưng sự kiên định trong ánh mắt của Triệu khiến cô không thể không nghe theo. Duyên khẽ gật đầu, thở dài một hơi rồi rời khỏi vòng tay của Triệu, kéo chăn ra và bước xuống giường.
Minh Triệu và Kỳ Duyên bước ra khỏi căn phòng trọ. Dù trời sáng nhưng con đường vẫn còn lạnh lẽo, không khí trong lành như thể vừa mới qua một đêm mưa. Những con hẻm dài ngoằn ngoèo nối tiếp nhau, bùn đất lầy lội, và xung quanh là những âm thanh hỗn tạp của những tiếng gọi nhau, tiếng xe cộ, tiếng trẻ con chơi đùa.Từ căn phòng trọ đến nơi Duyên sống, là một quãng đường dài, và Triệu càng đi càng cảm nhận được sự nghèo khó của khu vực này. Mỗi ngôi nhà đều ọp ẹp, tường đã cũ nát, mái tôn rỉ sét. Khu vực này là nơi mà hầu hết mọi người đều không muốn sống, nhưng đối với Duyên, đây là nhà của cô, là nơi cô lớn lên, nơi có người cha mà cô vừa yêu, vừa sợ hãi.Khi đến trước ngôi nhà của Duyên, Triệu không khỏi ngạc nhiên. Nhà của Duyên thực sự nhỏ đến mức không thể tin nổi. Nó là một ngôi nhà gỗ, cũ kỹ, cửa sổ hư hỏng, và những bức tường đã bị mối mọt gặm nhấm qua nhiều năm tháng. Mái nhà thấp, những tấm tôn rỉ sét với những vết đen bám đầy. Cảnh tượng ấy khiến Triệu cảm thấy nghẹn ngào trong lòng. Nhưng Triệu không nói gì, chỉ im lặng, đứng bên ngoài cùng Duyên.Duyên hơi ngập ngừng, không dám đi vào. Cô bé nhìn Triệu rồi lại nhìn về phía cửa nhà, nơi người cha của cô đang ngồi, vẻ mặt không rõ ràng. Cuối cùng, Duyên hít một hơi dài, rồi đi vào. Triệu không nói gì, nhưng trong lòng cô tràn đầy sự thương cảm, dù không thể làm gì hơn.Khi bước vào trong, ba của Duyên lập tức đứng dậy, gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ ngầu. Hắn mùi rượu nồng nặc, bước lại gần Duyên, quát lên với giọng khàn khàn."Mày đi đâu cả đêm hả? "Duyên chỉ đứng đó, cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn ba. Những lời chửi rủa và tiếng mắng chửi của người cha như xé nát không khí. Triệu đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn vào, cảm thấy nghẹn ngào. Cô không thể bước vào, không thể làm gì nhiều. Cô chỉ có thể đứng đó, bất lực.Ba của Duyên còn tiếp tục gầm gừ, nhưng Duyên không dám đáp lại, chỉ cúi đầu và bước vào phòng. Cô bé cố gắng giấu đi những giọt nước mắt, nhưng không thể ngừng chúng rơi xuống.Minh Triệu đứng từ xa, bất đắc dĩ quay người đi ra ngoài. Cô không thể ở lại lâu hơn, chỉ có thể rời đi trong im lặng, để Duyên đối mặt với cuộc sống mà cô bé không thể thay đổi. Cảm giác ấy khiến Triệu cảm thấy đau lòng, nhưng cô cũng biết mình không thể làm gì hơn .Chiều hôm đó, khi Minh Triệu về đến phòng trọ, cô đã thấy Duyên đứng trước cửa, tay cầm chiếc hộp bánh ngọt. Khuôn mặt của cô bé có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh. Khi Duyên nhìn thấy Triệu, cô khẽ bước lại gần, đưa chiếc hộp cho Triệu."Chị Triệu... Em tặng chị ."Triệu ngạc nhiên nhìn vào chiếc hộp, bên trong là những chiếc bánh ngọt nhỏ xinh được gói cẩn thận. Một món quà giản dị, nhưng chứa đựng tất cả sự trân trọng mà Duyên có thể gửi gắm. Triệu mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Duyên:"Cảm ơn em."Duyên đứng đó, im lặng một lúc rồi nhìn vào Triệu. Khi Triệu mời Duyên vào trong, cô bé chỉ khẽ gật đầu, đi theo Triệu vào phòng. Duyên ngồi xuống ghế, hơi cúi đầu, mắt hơi lim dim như đang cảm thấy đói. Triệu nhận thấy, liền vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho cô bé.Trong lúc Triệu nấu ăn, Duyên chỉ ngồi yên, đôi mắt sáng ngời ngắm nhìn Triệu với vẻ chăm chú, như thể đây là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy một ai đó chăm sóc mình một cách chân thành."Lâu rồi em mới được người khác nấu cho ăn..." Duyên nhẹ nhàng thốt lên, như thể đó là một sự thật sâu sắc trong lòng cô.Minh Triệu quay lại nhìn Duyên, cười nhẹ."Vậy thì khi nào em rảnh, em cứ đến ăn với chị."Cả hai cùng ăn, chuyện trò một cách thoải mái. Triệu hỏi về chuyện sáng nay:"Tại sao ba em lại la em như vậy?"Duyên thở dài, rồi nhẹ nhàng trả lời:" Ba em hay say xỉn rồi đánh em..."Triệu không khỏi xót xa, nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt của Duyên, như muốn cảm nhận hết mọi đau khổ mà cô bé đã phải chịu đựng."Mẹ em đâu?" Triệu hỏi.Duyên cúi đầu, giọng trầm xuống:"Mẹ em mất khi em mới 2 tuổi..."Triệu không thể nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Duyên, như muốn truyền cho cô bé một chút sự an ủi.Cảm giác đói bụng đã dần tan biến, nhưng lúc này trời đã tối. Minh Triệu đứng dậy, nhẹ nhàng nói:"Chị sẽ dắt em về nhà."Duyên nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt sáng lên khi nghe Triệu nói vậy. Cô bé cúi đầu, nói nhỏ:"Em sẽ thường xuyên qua chơi với chị."Triệu nhìn Duyên, mỉm cười ấm áp, như thể lời hứa ấy sẽ luôn được giữ mãi mãi.