Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 19
Hôm nay là ngày cưới của Triệu.Duyên mở mắt ra giữa một buổi sáng nhạt nhòa. Ánh nắng len lỏi qua lớp rèm cửa, dịu dàng mà vô tình. Hôm nay, bầu trời trong xanh, đẹp đến lạ, cứ như chính ông trời cũng muốn chúc phúc cho đôi uyên ương.Nhưng với Duyên, hôm nay chỉ có bão tố trong lòng.Cả đêm qua, cô không ngủ được. Cô cứ nằm đó, nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng, nhưng trái tim lại nặng trĩu. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh Triệu trong bộ váy cưới lại hiện lên, chị Triệu sẽ đứng cạnh người khác, trao lời thề hẹn, trao cả cuộc đời của mình cho một người không phải cô.Nghĩ đến đó, Duyên lại cảm thấy một cơn đau thắt ở lồng ngực.Cô đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này từ lâu rồi mà, đúng không?Cô đã tự nhủ phải mạnh mẽ.Cô biết mình chẳng thể làm gì để thay đổi sự thật rằng Triệu đã thuộc về một người đàn ông khác.
Nhưng khi đối diện với nó... cô vẫn đau đến không thở nổi.Duyên ngồi dậy, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cô tự hỏi liệu Triệu bây giờ có đang hồi hộp không? Có đang vui vẻ không? Chắc chắn là có rồi. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời cô ấy mà.Còn Duyên thì sao?Cô cảm thấy bản thân như một kẻ thất bại. Một kẻ đứng ngoài cuộc đời Triệu, một kẻ dù yêu sâu đậm đến đâu cũng không thể bước vào trái tim người kia.Nhưng hôm nay... cô vẫn sẽ đi.Cô không biết mình có thể chịu đựng nổi hay không, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy Triệu một lần cuối cùng, trong bộ váy cưới, với nụ cười rạng rỡ nhất.Duyên đứng dậy, đi đến tủ quần áo. Cô chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, màu mà Triệu từng nói là rất hợp với cô. Một sự hoài niệm yếu đuối, một chút cố chấp không thể buông bỏ.
Cô trang điểm nhẹ, chỉ để che đi đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm mất ngủ.
Nhìn mình trong gương, Duyên khẽ cười—một nụ cười gượng gạo.Cô trông vẫn ổn... phải không?
Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, có lẽ là nơi Triệu và Vĩnh Khoa đã chọn từ lâu.Duyên bước vào sảnh tiệc, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác.Ánh đèn lộng lẫy, những bàn tiệc được trang trí sang trọng, hoa tươi rải khắp nơi, không khí rộn ràng bởi tiếng cười nói của khách mời. Ai nấy đều vui vẻ, đều chúc phúc cho đôi tân lang tân nương.Nhưng trong lòng Duyên, chỉ có sự trống trải.Cô bước đi giữa đám đông, lặng lẽ như một cái bóng. Cô chẳng quen ai ở đây cả, ngoại trừ một người duy nhất... nhưng người đó hôm nay lại thuộc về một thế giới khác.Và rồi, cô thấy Triệu.Triệu đứng trên lễ đường, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi.Duyên nín thở.Cô chưa từng thấy Triệu đẹp như vậy bao giờ.
Triệu rạng rỡ, hạnh phúc, đôi mắt long lanh như những vì sao.Duyên cảm thấy cả thế giới như xoay vòng. Cô siết chặt bàn tay, cố giữ cho mình không ngã khuỵu.Hôm nay, Triệu là cô dâu.Hôm nay, Triệu sẽ chính thức thuộc về người khác.
Tiếng nhạc hôn lễ vang lên.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cánh cửa lớn.Duyên cũng vậy.Vĩnh Khoa bước vào, tiến đến lễ đường, nắm lấy tay Triệu.Trái tim Duyên như bị bóp nghẹt.Bàn tay ấy... đã từng nắm lấy tay cô.Ánh mắt ấy... đã từng dịu dàng nhìn cô.Nhưng bây giờ, tất cả đều dành cho người đàn ông khác.Chủ hôn bắt đầu cất giọng."Vĩnh Khoa, con có đồng ý lấy Minh Triệu làm vợ, chăm sóc và yêu thương cô ấy suốt quãng đời còn lại không?"Vĩnh Khoa không chút do dự, nhìn thẳng vào mắt Triệu, giọng chắc chắn:"Con đồng ý."Duyên cắn chặt môi, cảm thấy một cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực."Minh Triệu, con có đồng ý lấy Vĩnh Khoa làm chồng, gắn bó bên anh ấy đến cuối đời không?"Triệu mỉm cười, giọng nói dịu dàng:"Con đồng ý."Một tràng pháo tay vang lên khắp khán phòng.
Duyên cảm thấy đôi chân mình như nhũn ra.
Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn người mình yêu bước vào một cuộc đời mới.Không có cô.Không bao giờ có cô.
Tiệc cưới bắt đầu.Mọi người nâng ly chúc mừng cô dâu và chú rể.
Duyên ngồi một góc, lặng lẽ quan sát từ xa.Triệu cười rạng rỡ, hạnh phúc đến mức cô không thể tìm thấy một chút do dự nào trong mắt người ấy.Duyên nhấp một ngụm rượu.Rượu đắng.Nhưng không đắng bằng nỗi đau trong lòng cô.Triệu và Vĩnh Khoa đi đến bàn của Duyên.Triệu nhìn cô, nở một nụ cười khinh "Tưởng em sẽ không đến, ai ngờ lại dũng cảm đến vậy ?"Duyên gật đầu, cố gắng mỉm cười, dù nụ cười ấy méo mó đến thảm hại."Chúc mừng chị, Triệu."Triệu nói:"Dù gì thì cũng cảm ơn em."Duyên nhìn sang Vĩnh Khoa, chậm rãi nói từng chữ:"Chúc hai người hạnh phúc."Lời chúc phúc ấy... đau đến tận cùng.Vĩnh Khoa khinh thường ra mặt, hắn nắm tay Triệu, cười nói:"Cảm ơn em vì đã chăm sóc cho VỢ anh thời gian qua."Vĩnh Khoa tỏ ý nhấn mạnh câu nói như đang muốn xát muối vào tim Duyên. Có lẽ chị Triệu đã kể hết mọi chuyện giữa chị và cô cho hắn nghe rồi, cũng phải thôi, họ là vợ chồng mà...cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Cô đứng dậy, cúi đầu:"Em xin phép về trước. Em có việc bận. Chị cứ tận hưởng ngày vui của mình đi."Triệu thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng không có ý muốn níu kéo
Triệu nhìn Duyên một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Duyên xoay người bước đi, từng bước nặng trĩu.
Khi ra đến cửa, cô không thể kìm được nữa.Nước mắt rơi xuống.Cô không quay đầu lại.Cô không muốn Triệu nhìn thấy cô yếu đuối.Đây là lần cuối cùng.Lần cuối cùng cô được đứng gần Triệu như thế này.Sau hôm nay, Triệu sẽ là vợ của người khác.Còn cô... chỉ còn lại những ký ức.Bước ra khỏi sảnh tiệc, Duyên ngước lên bầu trời đêm, để mặc gió thổi khô những giọt nước mắt.Rồi quay lưng, bước đi, để lại quá khứ phía sau.
" Nếu một mai chúng ta chẳng còn có nhau
Hãy mua một chiếc gối tựa, em sẽ chẳng còn là bờ vai để chị dựa vào.
Hãy mạnh mẽ lên, em sẽ chẳng thể bên chị cùng đáp trả những lời cay nghiệt ngoài kia.
Hãy tìm một người hưởng ứng sự trẻ con của chị nhé, em sẽ chẳng thể hùa vui theo chị được nữa rồi.
Hãy tự học cách chăm sóc bản thân, em sẽ chẳng còn ở đó để nhắc chị mặc thêm áo khi trời trở gió.
Hãy cười thật nhiều, vì em chẳng thể lau nước mắt cho chị mỗi khi buồn nữa rồi.
Hãy bước tiếp con đường mà chị chọn, đừng ngoái lại tìm em giữa những ngày chông chênh.
Và hãy thật hạnh phúc chị nhé."
Nhưng khi đối diện với nó... cô vẫn đau đến không thở nổi.Duyên ngồi dậy, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cô tự hỏi liệu Triệu bây giờ có đang hồi hộp không? Có đang vui vẻ không? Chắc chắn là có rồi. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời cô ấy mà.Còn Duyên thì sao?Cô cảm thấy bản thân như một kẻ thất bại. Một kẻ đứng ngoài cuộc đời Triệu, một kẻ dù yêu sâu đậm đến đâu cũng không thể bước vào trái tim người kia.Nhưng hôm nay... cô vẫn sẽ đi.Cô không biết mình có thể chịu đựng nổi hay không, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy Triệu một lần cuối cùng, trong bộ váy cưới, với nụ cười rạng rỡ nhất.Duyên đứng dậy, đi đến tủ quần áo. Cô chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, màu mà Triệu từng nói là rất hợp với cô. Một sự hoài niệm yếu đuối, một chút cố chấp không thể buông bỏ.
Cô trang điểm nhẹ, chỉ để che đi đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm mất ngủ.
Nhìn mình trong gương, Duyên khẽ cười—một nụ cười gượng gạo.Cô trông vẫn ổn... phải không?
Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, có lẽ là nơi Triệu và Vĩnh Khoa đã chọn từ lâu.Duyên bước vào sảnh tiệc, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác.Ánh đèn lộng lẫy, những bàn tiệc được trang trí sang trọng, hoa tươi rải khắp nơi, không khí rộn ràng bởi tiếng cười nói của khách mời. Ai nấy đều vui vẻ, đều chúc phúc cho đôi tân lang tân nương.Nhưng trong lòng Duyên, chỉ có sự trống trải.Cô bước đi giữa đám đông, lặng lẽ như một cái bóng. Cô chẳng quen ai ở đây cả, ngoại trừ một người duy nhất... nhưng người đó hôm nay lại thuộc về một thế giới khác.Và rồi, cô thấy Triệu.Triệu đứng trên lễ đường, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi.Duyên nín thở.Cô chưa từng thấy Triệu đẹp như vậy bao giờ.
Triệu rạng rỡ, hạnh phúc, đôi mắt long lanh như những vì sao.Duyên cảm thấy cả thế giới như xoay vòng. Cô siết chặt bàn tay, cố giữ cho mình không ngã khuỵu.Hôm nay, Triệu là cô dâu.Hôm nay, Triệu sẽ chính thức thuộc về người khác.
Tiếng nhạc hôn lễ vang lên.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cánh cửa lớn.Duyên cũng vậy.Vĩnh Khoa bước vào, tiến đến lễ đường, nắm lấy tay Triệu.Trái tim Duyên như bị bóp nghẹt.Bàn tay ấy... đã từng nắm lấy tay cô.Ánh mắt ấy... đã từng dịu dàng nhìn cô.Nhưng bây giờ, tất cả đều dành cho người đàn ông khác.Chủ hôn bắt đầu cất giọng."Vĩnh Khoa, con có đồng ý lấy Minh Triệu làm vợ, chăm sóc và yêu thương cô ấy suốt quãng đời còn lại không?"Vĩnh Khoa không chút do dự, nhìn thẳng vào mắt Triệu, giọng chắc chắn:"Con đồng ý."Duyên cắn chặt môi, cảm thấy một cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực."Minh Triệu, con có đồng ý lấy Vĩnh Khoa làm chồng, gắn bó bên anh ấy đến cuối đời không?"Triệu mỉm cười, giọng nói dịu dàng:"Con đồng ý."Một tràng pháo tay vang lên khắp khán phòng.
Duyên cảm thấy đôi chân mình như nhũn ra.
Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn người mình yêu bước vào một cuộc đời mới.Không có cô.Không bao giờ có cô.
Tiệc cưới bắt đầu.Mọi người nâng ly chúc mừng cô dâu và chú rể.
Duyên ngồi một góc, lặng lẽ quan sát từ xa.Triệu cười rạng rỡ, hạnh phúc đến mức cô không thể tìm thấy một chút do dự nào trong mắt người ấy.Duyên nhấp một ngụm rượu.Rượu đắng.Nhưng không đắng bằng nỗi đau trong lòng cô.Triệu và Vĩnh Khoa đi đến bàn của Duyên.Triệu nhìn cô, nở một nụ cười khinh "Tưởng em sẽ không đến, ai ngờ lại dũng cảm đến vậy ?"Duyên gật đầu, cố gắng mỉm cười, dù nụ cười ấy méo mó đến thảm hại."Chúc mừng chị, Triệu."Triệu nói:"Dù gì thì cũng cảm ơn em."Duyên nhìn sang Vĩnh Khoa, chậm rãi nói từng chữ:"Chúc hai người hạnh phúc."Lời chúc phúc ấy... đau đến tận cùng.Vĩnh Khoa khinh thường ra mặt, hắn nắm tay Triệu, cười nói:"Cảm ơn em vì đã chăm sóc cho VỢ anh thời gian qua."Vĩnh Khoa tỏ ý nhấn mạnh câu nói như đang muốn xát muối vào tim Duyên. Có lẽ chị Triệu đã kể hết mọi chuyện giữa chị và cô cho hắn nghe rồi, cũng phải thôi, họ là vợ chồng mà...cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Cô đứng dậy, cúi đầu:"Em xin phép về trước. Em có việc bận. Chị cứ tận hưởng ngày vui của mình đi."Triệu thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng không có ý muốn níu kéo
Triệu nhìn Duyên một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Duyên xoay người bước đi, từng bước nặng trĩu.
Khi ra đến cửa, cô không thể kìm được nữa.Nước mắt rơi xuống.Cô không quay đầu lại.Cô không muốn Triệu nhìn thấy cô yếu đuối.Đây là lần cuối cùng.Lần cuối cùng cô được đứng gần Triệu như thế này.Sau hôm nay, Triệu sẽ là vợ của người khác.Còn cô... chỉ còn lại những ký ức.Bước ra khỏi sảnh tiệc, Duyên ngước lên bầu trời đêm, để mặc gió thổi khô những giọt nước mắt.Rồi quay lưng, bước đi, để lại quá khứ phía sau.
" Nếu một mai chúng ta chẳng còn có nhau
Hãy mua một chiếc gối tựa, em sẽ chẳng còn là bờ vai để chị dựa vào.
Hãy mạnh mẽ lên, em sẽ chẳng thể bên chị cùng đáp trả những lời cay nghiệt ngoài kia.
Hãy tìm một người hưởng ứng sự trẻ con của chị nhé, em sẽ chẳng thể hùa vui theo chị được nữa rồi.
Hãy tự học cách chăm sóc bản thân, em sẽ chẳng còn ở đó để nhắc chị mặc thêm áo khi trời trở gió.
Hãy cười thật nhiều, vì em chẳng thể lau nước mắt cho chị mỗi khi buồn nữa rồi.
Hãy bước tiếp con đường mà chị chọn, đừng ngoái lại tìm em giữa những ngày chông chênh.
Và hãy thật hạnh phúc chị nhé."