Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 18
Thêm một tháng nữa lại trôi qua.Những ngày này, cuộc sống của Duyên vẫn lặng lẽ như cũ.Cô dần học cách chấp nhận nỗi cô đơn, học cách không để mình bị cuốn vào những ký ức cũ, học cách kìm nén nỗi nhớ về Triệu.
Dù có đôi khi, vào những đêm muộn, cô vẫn bật dậy giữa cơn mơ, tim đập thình thịch vì cứ ngỡ Triệu đang đứng trước mặt mình, vẫn nở nụ cười hiền lành đó mà gọi cô:"Duyên ơi, em làm gì mà ngẩn người ra thế?"Nhưng rồi, khi ánh đèn vàng nhạt trong phòng hắt lên bức tường trống rỗng, cô mới nhận ra tất cả chỉ là giấc mộng.Triệu đã không còn thuộc về thế giới của cô nữa.Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng thời gian sẽ làm lành mọi vết thương.Nhưng có lẽ... thời gian không chữa lành tất cả.
Hôm nay sau khi đi học về, Duyên vừa mở cửa phòng trọ thì phát hiện một phong thư nằm ngay trước cửa.
Tên người gửi được viết rất ngay ngắn, nét chữ quen thuộc mà cô chẳng thể nào quên được.Minh Triệu.Bàn tay Duyên run lên, tim cô đập mạnh một cách khó hiểu.
Cô lập tức cúi xuống nhặt lá thư lên, đầu óc trống rỗng.Triệu gửi thư cho cô?Tại sao?Có phải chị ấy cũng nhớ cô không?Duyên chợt thấy lòng mình dâng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.Có lẽ Triệu vẫn còn quan tâm cô, có lẽ chị ấy muốn gặp lại cô, có lẽ...Cô lật đật mở cửa, bước vào phòng rồi hấp tấp xé mép phong bì, lòng dâng lên một cảm giác mong chờ mà chính cô cũng không hiểu rõ.Nhưng rồi...Ngay khi tờ thiệp màu đỏ được kéo ra khỏi phong thư, cả thế giới của cô như sụp đổ." Vĩnh Khoa & Minh Triệu "Từng con chữ mạ vàng in trên tấm thiệp cưới như đâm sâu vào tim cô.
Duyên sững sờ, hai tay bất giác siết chặt tờ thiệp, đôi mắt mở lớn như không tin vào những gì mình đang thấy.
Đây không phải là một lá thư chị Triệu viết riêng cho cô.Đây là một tấm thiệp cưới.Bên dưới tên của Triệu và Vĩnh Khoa là dòng chữ ngay ngắn:"Mời em chung vui cùng gia đình chị – Kỳ Duyên"Lòng ngực Duyên đau nhói, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt tim cô.Chung vui ư?Làm sao cô có thể chung vui khi người mình yêu thương nhất sắp thuộc về người khác?Tay cô run rẩy đến mức suýt đánh rơi tấm thiệp.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào góc thiệp màu đỏ.
Cô đã biết ngày này sẽ đến.
Cô đã tự nhủ với bản thân từ rất lâu rằng chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.
Nhưng khi đối diện với nó, cô vẫn thấy đau đến mức không thể thở nổi.
Từng hơi thở của cô trở nên nặng nề, ngực như có hàng nghìn mũi kim nhọn đâm vào.
Cô cảm thấy mình bị đẩy xuống vực sâu không đáy, không có lối thoát.Vậy là, tất cả đã kết thúc thật rồi.Triệu sắp kết hôn.Cô ấy sắp bước vào một cuộc sống mới với người đàn ông cô ấy yêu.Còn Duyên...Duyên chỉ là một người ngoài.
Tối hôm đó, Duyên hẹn Hân ra quán cà phê quen thuộc.Ngay khi ngồi xuống, Hân đã nhận ra vẻ mặt của Duyên có gì đó không ổn. "Sao thế? Trông cậu không được tốt lắm."Duyên không đáp, chỉ từ từ lấy tấm thiệp trong túi xách ra, đặt lên bàn.
Hân nhìn xuống, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.Cô thở dài."Vậy là... chị Triệu sắp cưới rồi?"Duyên khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. "Chị ấy... gửi thiệp mời mình."Hân im lặng một lúc lâu.
Cô biết Duyên đau khổ thế nào, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì để an ủi bạn mình lúc này.
Hân nhẹ nhàng đẩy tách trà nóng về phía Duyên, giọng cô dịu lại:"Cậu ổn không?"Duyên nhìn chằm chằm vào tấm thiệp trước mặt, đôi mắt mơ hồ, giọng nói cũng có phần lạc đi:"Mình cũng không biết nữa..."Cô cười nhạt, nụ cười gượng gạo đến mức khiến Hân đau lòng."Một phần trong mình muốn đi... Mình muốn nhìn thấy chị ấy hạnh phúc. Nhưng một phần khác lại không muốn đi, vì người khiến chị ấy hạnh phúc không phải là mình."Duyên đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương, giọng nói đầy mệt mỏi.
Hân nhìn bạn mình, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.
Cô biết Duyên đã đau khổ thế nào trong suốt thời gian qua.
Cô biết Duyên đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng buông bỏ tình cảm của mình, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận về một tấm thiệp cưới.
Hân chậm rãi lên tiếng, giọng cô trầm xuống: "Duyên à... Nếu cậu cảm thấy không thể chịu nổi, thì đừng ép bản thân phải đi. Không ai trách cậu cả."Duyên cười buồn."Nhưng nếu không đi, có lẽ mình sẽ hối hận."Cô im lặng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: "Có lẽ, đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối mình được nhìn thấy chị ấy trong bộ váy cưới. Lần cuối cùng mình có thể ở bên chị ấy, dù chỉ với tư cách một người bạn."Hân im lặng, không biết phải nói gì thêm.
Duyên nhìn xuống tấm thiệp đỏ trên bàn, đôi mắt trống rỗng.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng mình.Lần này... sẽ là lần cuối cùng.
"Lỡ
Chị yêu người khác
Chị không hạnh phúc,
Em buồn lắm chứ
Còn nếu
Chị hạnh phúc,
Em đau lòng chết mất..."
Dù có đôi khi, vào những đêm muộn, cô vẫn bật dậy giữa cơn mơ, tim đập thình thịch vì cứ ngỡ Triệu đang đứng trước mặt mình, vẫn nở nụ cười hiền lành đó mà gọi cô:"Duyên ơi, em làm gì mà ngẩn người ra thế?"Nhưng rồi, khi ánh đèn vàng nhạt trong phòng hắt lên bức tường trống rỗng, cô mới nhận ra tất cả chỉ là giấc mộng.Triệu đã không còn thuộc về thế giới của cô nữa.Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng thời gian sẽ làm lành mọi vết thương.Nhưng có lẽ... thời gian không chữa lành tất cả.
Hôm nay sau khi đi học về, Duyên vừa mở cửa phòng trọ thì phát hiện một phong thư nằm ngay trước cửa.
Tên người gửi được viết rất ngay ngắn, nét chữ quen thuộc mà cô chẳng thể nào quên được.Minh Triệu.Bàn tay Duyên run lên, tim cô đập mạnh một cách khó hiểu.
Cô lập tức cúi xuống nhặt lá thư lên, đầu óc trống rỗng.Triệu gửi thư cho cô?Tại sao?Có phải chị ấy cũng nhớ cô không?Duyên chợt thấy lòng mình dâng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.Có lẽ Triệu vẫn còn quan tâm cô, có lẽ chị ấy muốn gặp lại cô, có lẽ...Cô lật đật mở cửa, bước vào phòng rồi hấp tấp xé mép phong bì, lòng dâng lên một cảm giác mong chờ mà chính cô cũng không hiểu rõ.Nhưng rồi...Ngay khi tờ thiệp màu đỏ được kéo ra khỏi phong thư, cả thế giới của cô như sụp đổ." Vĩnh Khoa & Minh Triệu "Từng con chữ mạ vàng in trên tấm thiệp cưới như đâm sâu vào tim cô.
Duyên sững sờ, hai tay bất giác siết chặt tờ thiệp, đôi mắt mở lớn như không tin vào những gì mình đang thấy.
Đây không phải là một lá thư chị Triệu viết riêng cho cô.Đây là một tấm thiệp cưới.Bên dưới tên của Triệu và Vĩnh Khoa là dòng chữ ngay ngắn:"Mời em chung vui cùng gia đình chị – Kỳ Duyên"Lòng ngực Duyên đau nhói, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt tim cô.Chung vui ư?Làm sao cô có thể chung vui khi người mình yêu thương nhất sắp thuộc về người khác?Tay cô run rẩy đến mức suýt đánh rơi tấm thiệp.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào góc thiệp màu đỏ.
Cô đã biết ngày này sẽ đến.
Cô đã tự nhủ với bản thân từ rất lâu rằng chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.
Nhưng khi đối diện với nó, cô vẫn thấy đau đến mức không thể thở nổi.
Từng hơi thở của cô trở nên nặng nề, ngực như có hàng nghìn mũi kim nhọn đâm vào.
Cô cảm thấy mình bị đẩy xuống vực sâu không đáy, không có lối thoát.Vậy là, tất cả đã kết thúc thật rồi.Triệu sắp kết hôn.Cô ấy sắp bước vào một cuộc sống mới với người đàn ông cô ấy yêu.Còn Duyên...Duyên chỉ là một người ngoài.
Tối hôm đó, Duyên hẹn Hân ra quán cà phê quen thuộc.Ngay khi ngồi xuống, Hân đã nhận ra vẻ mặt của Duyên có gì đó không ổn. "Sao thế? Trông cậu không được tốt lắm."Duyên không đáp, chỉ từ từ lấy tấm thiệp trong túi xách ra, đặt lên bàn.
Hân nhìn xuống, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.Cô thở dài."Vậy là... chị Triệu sắp cưới rồi?"Duyên khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. "Chị ấy... gửi thiệp mời mình."Hân im lặng một lúc lâu.
Cô biết Duyên đau khổ thế nào, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì để an ủi bạn mình lúc này.
Hân nhẹ nhàng đẩy tách trà nóng về phía Duyên, giọng cô dịu lại:"Cậu ổn không?"Duyên nhìn chằm chằm vào tấm thiệp trước mặt, đôi mắt mơ hồ, giọng nói cũng có phần lạc đi:"Mình cũng không biết nữa..."Cô cười nhạt, nụ cười gượng gạo đến mức khiến Hân đau lòng."Một phần trong mình muốn đi... Mình muốn nhìn thấy chị ấy hạnh phúc. Nhưng một phần khác lại không muốn đi, vì người khiến chị ấy hạnh phúc không phải là mình."Duyên đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương, giọng nói đầy mệt mỏi.
Hân nhìn bạn mình, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.
Cô biết Duyên đã đau khổ thế nào trong suốt thời gian qua.
Cô biết Duyên đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng buông bỏ tình cảm của mình, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận về một tấm thiệp cưới.
Hân chậm rãi lên tiếng, giọng cô trầm xuống: "Duyên à... Nếu cậu cảm thấy không thể chịu nổi, thì đừng ép bản thân phải đi. Không ai trách cậu cả."Duyên cười buồn."Nhưng nếu không đi, có lẽ mình sẽ hối hận."Cô im lặng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: "Có lẽ, đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối mình được nhìn thấy chị ấy trong bộ váy cưới. Lần cuối cùng mình có thể ở bên chị ấy, dù chỉ với tư cách một người bạn."Hân im lặng, không biết phải nói gì thêm.
Duyên nhìn xuống tấm thiệp đỏ trên bàn, đôi mắt trống rỗng.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng mình.Lần này... sẽ là lần cuối cùng.
"Lỡ
Chị yêu người khác
Chị không hạnh phúc,
Em buồn lắm chứ
Còn nếu
Chị hạnh phúc,
Em đau lòng chết mất..."