Triệu Duyên | Một đời thương chị

Chương 16



Duyên đã thức trắng đêm.

Cô nằm đó, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, mặc cho bóng tối nuốt trọn không gian xung quanh. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường hắt vào phòng một màu vàng nhạt, mơ hồ và lạnh lẽo, chẳng đủ để sưởi ấm trái tim cô lúc này.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, đấu tranh giữa việc tiếp tục cố chấp hay buông tay. Nhưng rồi...

Cô đã thua.

Không phải là thua trước một ai khác, mà là thua chính bản thân mình. Thua trước thứ tình cảm quá cố chấp, quá ngu ngốc mà cô đã tự huyễn hoặc bao nhiêu năm qua.

Triệu sắp kết hôn.

Cô còn mặt dày ở lại đây làm gì nữa?

Duyên bật cười khẽ, một nụ cười chất chứa quá nhiều chua xót.
Mình đã từng nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần kiên trì, rồi sẽ có một ngày chị ấy nhìn về phía mình.

Nhưng không... ngay từ đầu chị ấy đã chẳng hề đặt mình vào mắt.

Chẳng có một ngày nào cả.

Vậy mà cô lại ngu ngốc không chịu chấp nhận điều đó, cứ tự mình vẽ nên một giấc mơ đẹp đẽ nhưng hoang đường, rồi lại tự mình gục ngã khi nhận ra sự thật.

Cô không thể ở đây nữa.

Cô không thể ngày ngày nhìn thấy Triệu và chồng sắp cưới của chị ấy quấn quýt bên nhau, không thể chịu đựng cảnh Triệu dịu dàng với người khác mà không phải cô như vậy

Duyên không làm được.

Duyên hít sâu một hơi, đưa tay lau đi giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Sáng mai, cô sẽ rời đi.


Buổi sáng, căn nhà tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ.

Duyên đứng giữa phòng mình, ánh mắt quét qua từng ngóc ngách.

Nơi này vốn là nhà của cô và Triệu, nơi mà cô đã nghĩ sẽ mãi là chốn quay về ấm áp nhất. Cô đã sống ở đây bao năm qua, từng món đồ, từng góc nhỏ trong căn nhà đều lưu giữ những kỷ niệm giữa cô và Triệu.

Nhưng từ giờ... nó không còn là của cô nữa.

Duyên thở hắt ra một hơi, cúi xuống sắp xếp đồ đạc.

Cô không có quá nhiều đồ, chỉ là quần áo, một vài món đồ cá nhân và những vật dụng nhỏ mà cô quý trọng. Nhưng mỗi lần cầm lên một món, cô lại dừng lại một chút, nhìn thật lâu rồi mới chậm rãi đặt vào vali.

Cô nhìn thấy chiếc cốc sứ Triệu đã từng tặng cô.

Nhớ lúc đó, Triệu mua nó khi đi công tác, cốc màu trắng có in hình một con gấu nâu nhỏ đang vươn vai ngáp ngủ. Khi đưa cho cô, Triệu đã cười bảo:

"Nhìn con gấu này giống em lắm."

Lúc ấy, cô vui đến mức ôm chiếc cốc cả ngày không rời.

Giờ đây, nó chỉ còn là một kỷ niệm nhạt nhòa.

Duyên do dự một lúc, rồi đặt chiếc cốc lại lên kệ, không mang theo.

Những thứ liên quan đến Triệu, cô sẽ để lại tất cả.

Sau một hồi, đồ đạc của cô đã được đóng gói gọn gàng trong hai chiếc vali nhỏ. Căn phòng đột nhiên trống trải hơn hẳn, giống như sự hiện diện của cô trong căn nhà này chưa từng tồn tại.

Duyên hít sâu một hơi, kéo vali ra phòng khách.
Triệu đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, vẻ mặt thản nhiên như mọi ngày.

Duyên nhìn chị một lúc, cố nén lại cảm xúc rồi lên tiếng:

"Chị Triệu, em sẽ chuyển ra ngoài ở."

Triệu ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi khựng lại khi nhìn thấy vali của Duyên.
Nhưng rồi, chỉ trong một giây, chị ấy đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu nhẹ như thể chuyện này chẳng có gì to tát.

"Ừ."

Chỉ một chữ, nhẹ bẫng.

Duyên khẽ cười nhạt.

Cô đã mong đợi điều gì chứ?

Mong rằng Triệu sẽ giữ cô lại?

Mong rằng Triệu sẽ hỏi han, quan tâm cô một chút?

Hay thậm chí là mong rằng Triệu sẽ tỏ ra nuối tiếc?

Không, không có gì cả.

Người trước mặt cô vẫn là Triệu, nhưng không còn là A Triệu của cô nữa.

Chị ấy đã thay đổi, đã trở thành một con người hoàn toàn xa lạ.

Duyên hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười:

"Em tìm được một căn trọ rồi, cũng gần trường, giá cả hợp lý. Em sẽ dọn đến đó."

Triệu không nói gì, chỉ gật đầu lần nữa.

Cô cảm thấy lòng mình lạnh buốt.
Cô có thể chấp nhận việc Triệu không yêu cô.

Nhưng cô không ngờ rằng, sau tất cả những gì họ đã trải qua, chị ấy thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến cô.
Hóa ra, tất cả những gì họ từng có, trong mắt Triệu, chẳng đáng một chút lưu luyến nào.
Cô đứng im một lúc, nhìn chị thật sâu, như muốn khắc ghi hình ảnh này vào tim lần cuối.

Sau đó, cô kéo vali ra cửa, bàn tay run run nắm lấy tay nắm cửa.

Ngay giây phút này, Duyên vẫn ngốc nghếch hy vọng rằng Triệu sẽ gọi cô lại.

Nhưng phía sau, chỉ có sự im lặng kéo dài.

Không có ai níu kéo cô cả.

Cô thực sự phải đi rồi.

Cô cắn chặt môi, siết chặt ngón tay đến mức móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, rồi mạnh mẽ kéo cửa bước ra ngoài.

Cánh cửa khép lại sau lưng, tạo ra một âm thanh vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

Duyên đứng trước cửa một lúc lâu, mắt cô nhòe đi.

Cuối cùng, cô đã rời khỏi nơi mà cô từng xem là nhà.

Cô đã buông bỏ mối tình đơn phương suốt bao nhiêu năm qua.

Nhưng tại sao... tim cô vẫn đau như thế này?

Duyên cúi đầu, lặng lẽ bước đi.

Từng bước, từng bước, rời xa người cô yêu nhất.

Và rời xa giấc mơ mà cô đã từng cố chấp theo đuổi đến kiệt sức.


" Yêu một người sao buồn đến thế
Thương một người sao đau đến thế "

Chương trước Chương tiếp
Loading...