Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 15
Bầu trời hôm ấy thật u ám. Mây đen giăng kín, che lấp cả những tia nắng yếu ớt cuối ngày. Duyên ngồi lặng lẽ trong góc quán rượu, bàn tay xiết chặt lấy ly thủy tinh lạnh ngắt, lòng cô nặng trĩu những nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên.Ngồi đối diện, Hân nhìn bạn mình mà lòng tràn đầy xót xa."Duyên... Hay là về thôi, cậu uống cũng nhiều rồi."Duyên khẽ lắc đầu, nụ cười nhạt nhẽo nở trên môi."Chưa đủ đâu..." Giọng Duyên khàn khàn, vỡ vụn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.Cô ngửa đầu uống cạn ly rượu đầy, chất lỏng cay nồng rát buốt chạy thẳng xuống cổ họng, nhưng dường như chẳng đủ để làm dịu đi nỗi đau đang cuộn trào trong lòng."Duyên à..." Hân khẽ nắm lấy tay bạn mình. "Đừng hành hạ bản thân nữa mà..."Duyên bật cười, một nụ cười chất chứa đầy chua xót."Hân à... mình chỉ thương chị Triệu thôi mà..." Duyên thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Mình thương chị ấy... thương đến mức bản thân cũng thấy mệt mỏi rồi..."Nói đến đây, đôi mắt Duyên hoe đỏ. Rượu làm má cô ửng lên, nhưng nỗi đau trong lòng mới là thứ khiến cô cảm thấy cả thế giới như đè nặng trên ngực mình."Ngần ấy năm... chị ấy không hề yêu mình..." Duyên đưa tay lên ôm lấy mặt, tiếng khóc nghẹn ngào rơi xuống từng kẽ tay.Hân khẽ thở dài, chẳng biết phải nói gì. Cô chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, lắng nghe tiếng khóc nghẹn ngào của Duyên, lòng quặn thắt.
Đêm ấy, Duyên về nhà trong cơn say mèm.Cô loạng choạng bước vào cửa, đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt như đang chao đảo. Thế nhưng, trong cơn chếnh choáng ấy, trong đầu Duyên chỉ hiện lên hình bóng của Triệu — từng nụ cười, từng ánh mắt, từng khoảnh khắc bên cạnh Triệu đều trở thành những mũi dao sắc nhọn cứa sâu vào lòng cô.Không hiểu vì đâu, Duyên đứng trước cửa phòng Triệu, bàn tay nắm lấy nắm cửa rồi do dự."Em thương chị lắm..."Ý nghĩ ấy như thôi thúc cô.Duyên hít sâu một hơi, rồi dồn hết sự dũng cảm còn sót lại trong men rượu mà đưa tay gõ cửa."Chị Triệu..." Giọng cô khàn khàn, yếu ớt.Cửa mở ra, Triệu xuất hiện trong chiếc áo ngủ mỏng nhẹ, mái tóc xõa rũ xuống vai. Cô khẽ nhíu mày khi thấy Duyên đứng trước cửa với gương mặt đỏ ửng, hơi rượu phả ra nồng nặc."Duyên... Em say rồi à?"Chưa kịp phản ứng gì thêm, Triệu bất ngờ bị Duyên lao đến ôm chầm lấy mình."Em thương chị lắm..." Giọng Duyên vỡ ra, nước mắt thấm ướt vai áo Triệu. "Em thương chị nhiều lắm... đừng bỏ em mà...""Duyên, buông ra..." Triệu cố đẩy Duyên ra nhưng cô cứ siết chặt lấy Triệu như thể nếu buông tay thì người đối diện sẽ biến mất."Em xin chị... đừng bỏ em..." Duyên nghẹn ngào lặp lại, bàn tay níu lấy Triệu như người sắp chết đuối bấu víu vào chiếc phao cuối cùng.Rồi chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, Duyên ngước lên, áp môi mình lên môi Triệu.Môi Triệu lạnh ngắt, ngỡ ngàng đến mức đứng chết lặng trong khoảnh khắc ấy. Nhưng ngay sau đó, Triệu dùng hết sức đẩy mạnh Duyên ra."Duyên! Em làm cái gì vậy?" Triệu hét lên, khuôn mặt đầy phẫn nộ."Em..." Duyên lắp bắp, nước mắt giàn giụa.Triệu đưa tay lên cao, rồi cái tát nổ vang khiến Duyên loạng choạng lùi lại.Mặt Duyên đỏ ửng in hằn dấu tay của Triệu, đôi mắt hoe đỏ ngấn nước."Em bị điên à?" Triệu hét lên, giọng đầy giận dữ. "Em đừng có bệnh hoạn như vậy nữa được không?"Duyên cắn chặt môi, giọng nghẹn lại trong cổ họng."Chị Triệu... em chỉ muốn...""Muốn gì chứ? Chị không yêu em! Chị không bao giờ yêu con gái!" Triệu quát lớn.Rồi cô hất tay chỉ thẳng ra cửa."Biến đi!"Duyên đứng chết lặng. Cô muốn nói gì đó, muốn níu kéo thêm một chút, nhưng những lời Triệu nói như những mũi dao sắc cứa vào lòng cô, khiến cô chẳng còn đủ sức để thốt ra bất kỳ lời nào.Cuối cùng, Duyên chỉ lẳng lặng quay người bước về phòng mình. Đêm ấy, cô lặng lẽ ngồi im trong góc phòng, không la, không khóc.... bởi còn nước mắt đâu...
Vài ngày sau, cả hai cũng chẳng nói với nhau lời nào. Triệu luôn tránh mặt Duyên, còn Duyên cũng chẳng đủ can đảm để đối diện với Triệu.Mọi thứ cứ trôi qua trong im lặng, cho đến ngày hôm ấy...Duyên đi học về. Khi vừa bước vào nhà, cô sững người lại.Trước mắt cô, Triệu đang đứng trong phòng khách, trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn. Anh ta đang cúi xuống hôn Triệu một nụ hôn đầy tình cảm và dịu dàng.Duyên chết lặng.Cô cảm giác như toàn thân mình đông cứng lại. Ngực cô đau nhói, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực."Chị Triệu..."Âm thanh khe khẽ bật ra từ cổ họng cô, yếu ớt đến mức chính cô cũng chẳng nhận ra mình vừa thốt ra tiếng gọi ấy.Nghe tiếng động, Triệu quay lại.Gương mặt Triệu khẽ biến sắc khi nhìn thấy Duyên, nhưng ngay sau đó, cô thản nhiên buông tay bạn trai ra."Duyên, đây là anh Vĩnh Khoa... chồng sắp cưới của chị."Giọng Triệu nhẹ bẫng, như thể câu nói ấy chẳng có gì to tát."Chồng... sắp cưới?" Duyên khẽ lặp lại, giọng run rẩy.Triệu gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ngại ngần, nhưng cô không nói gì thêm.Duyên cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Cô đứng chết lặng giữa phòng khách, bàn tay vô thức siết chặt lại đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt."Chị... chúc hai người hạnh phúc..."Giọng Duyên nhỏ đến mức gần như lạc đi. Rồi cô quay người chạy thẳng về phòng mình, không nhìn lại.Cánh cửa vừa khép lại, nước mắt Duyên lập tức trào ra.Cô ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, tay ôm chặt lấy ngực như thể muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của mình.Trái tim cô đau nhói, nghẹn đến mức không thể thở nổi.Người mà cô thương yêu nhất... người mà cô dành trọn cả thanh xuân để theo đuổi... giờ đây đã thuộc về một người khác.
"Em thương chị... nhưng chị chưa từng thương em..."Tiếng nức nở vỡ òa trong căn phòng tối, cô độc và lạc lõng đến tê tái.
Đêm ấy, Duyên về nhà trong cơn say mèm.Cô loạng choạng bước vào cửa, đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt như đang chao đảo. Thế nhưng, trong cơn chếnh choáng ấy, trong đầu Duyên chỉ hiện lên hình bóng của Triệu — từng nụ cười, từng ánh mắt, từng khoảnh khắc bên cạnh Triệu đều trở thành những mũi dao sắc nhọn cứa sâu vào lòng cô.Không hiểu vì đâu, Duyên đứng trước cửa phòng Triệu, bàn tay nắm lấy nắm cửa rồi do dự."Em thương chị lắm..."Ý nghĩ ấy như thôi thúc cô.Duyên hít sâu một hơi, rồi dồn hết sự dũng cảm còn sót lại trong men rượu mà đưa tay gõ cửa."Chị Triệu..." Giọng cô khàn khàn, yếu ớt.Cửa mở ra, Triệu xuất hiện trong chiếc áo ngủ mỏng nhẹ, mái tóc xõa rũ xuống vai. Cô khẽ nhíu mày khi thấy Duyên đứng trước cửa với gương mặt đỏ ửng, hơi rượu phả ra nồng nặc."Duyên... Em say rồi à?"Chưa kịp phản ứng gì thêm, Triệu bất ngờ bị Duyên lao đến ôm chầm lấy mình."Em thương chị lắm..." Giọng Duyên vỡ ra, nước mắt thấm ướt vai áo Triệu. "Em thương chị nhiều lắm... đừng bỏ em mà...""Duyên, buông ra..." Triệu cố đẩy Duyên ra nhưng cô cứ siết chặt lấy Triệu như thể nếu buông tay thì người đối diện sẽ biến mất."Em xin chị... đừng bỏ em..." Duyên nghẹn ngào lặp lại, bàn tay níu lấy Triệu như người sắp chết đuối bấu víu vào chiếc phao cuối cùng.Rồi chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, Duyên ngước lên, áp môi mình lên môi Triệu.Môi Triệu lạnh ngắt, ngỡ ngàng đến mức đứng chết lặng trong khoảnh khắc ấy. Nhưng ngay sau đó, Triệu dùng hết sức đẩy mạnh Duyên ra."Duyên! Em làm cái gì vậy?" Triệu hét lên, khuôn mặt đầy phẫn nộ."Em..." Duyên lắp bắp, nước mắt giàn giụa.Triệu đưa tay lên cao, rồi cái tát nổ vang khiến Duyên loạng choạng lùi lại.Mặt Duyên đỏ ửng in hằn dấu tay của Triệu, đôi mắt hoe đỏ ngấn nước."Em bị điên à?" Triệu hét lên, giọng đầy giận dữ. "Em đừng có bệnh hoạn như vậy nữa được không?"Duyên cắn chặt môi, giọng nghẹn lại trong cổ họng."Chị Triệu... em chỉ muốn...""Muốn gì chứ? Chị không yêu em! Chị không bao giờ yêu con gái!" Triệu quát lớn.Rồi cô hất tay chỉ thẳng ra cửa."Biến đi!"Duyên đứng chết lặng. Cô muốn nói gì đó, muốn níu kéo thêm một chút, nhưng những lời Triệu nói như những mũi dao sắc cứa vào lòng cô, khiến cô chẳng còn đủ sức để thốt ra bất kỳ lời nào.Cuối cùng, Duyên chỉ lẳng lặng quay người bước về phòng mình. Đêm ấy, cô lặng lẽ ngồi im trong góc phòng, không la, không khóc.... bởi còn nước mắt đâu...
Vài ngày sau, cả hai cũng chẳng nói với nhau lời nào. Triệu luôn tránh mặt Duyên, còn Duyên cũng chẳng đủ can đảm để đối diện với Triệu.Mọi thứ cứ trôi qua trong im lặng, cho đến ngày hôm ấy...Duyên đi học về. Khi vừa bước vào nhà, cô sững người lại.Trước mắt cô, Triệu đang đứng trong phòng khách, trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn. Anh ta đang cúi xuống hôn Triệu một nụ hôn đầy tình cảm và dịu dàng.Duyên chết lặng.Cô cảm giác như toàn thân mình đông cứng lại. Ngực cô đau nhói, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực."Chị Triệu..."Âm thanh khe khẽ bật ra từ cổ họng cô, yếu ớt đến mức chính cô cũng chẳng nhận ra mình vừa thốt ra tiếng gọi ấy.Nghe tiếng động, Triệu quay lại.Gương mặt Triệu khẽ biến sắc khi nhìn thấy Duyên, nhưng ngay sau đó, cô thản nhiên buông tay bạn trai ra."Duyên, đây là anh Vĩnh Khoa... chồng sắp cưới của chị."Giọng Triệu nhẹ bẫng, như thể câu nói ấy chẳng có gì to tát."Chồng... sắp cưới?" Duyên khẽ lặp lại, giọng run rẩy.Triệu gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ngại ngần, nhưng cô không nói gì thêm.Duyên cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Cô đứng chết lặng giữa phòng khách, bàn tay vô thức siết chặt lại đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt."Chị... chúc hai người hạnh phúc..."Giọng Duyên nhỏ đến mức gần như lạc đi. Rồi cô quay người chạy thẳng về phòng mình, không nhìn lại.Cánh cửa vừa khép lại, nước mắt Duyên lập tức trào ra.Cô ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, tay ôm chặt lấy ngực như thể muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của mình.Trái tim cô đau nhói, nghẹn đến mức không thể thở nổi.Người mà cô thương yêu nhất... người mà cô dành trọn cả thanh xuân để theo đuổi... giờ đây đã thuộc về một người khác.
"Em thương chị... nhưng chị chưa từng thương em..."Tiếng nức nở vỡ òa trong căn phòng tối, cô độc và lạc lõng đến tê tái.