Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 14
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng sớm len qua khe cửa, chiếu vào căn phòng nhỏ của Duyên. Cô mở mắt ra, đầu óc nặng trĩu như vừa tỉnh dậy sau một cơn mê dài.Căn phòng im lặng đến lạ. Duyên nhìn về phía phòng Triệu — cánh cửa đã khép chặt từ lúc nào. Chắc Triệu đã đi làm rồi.Cô khẽ nhắm mắt lại, cố xua đi cảm giác trống trải đang bao trùm lấy mình. Nhưng hình ảnh tối qua lại ập về như một cơn sóng dữ.Triệu đã từ chối cô. Từ chối một cách thẳng thừng, không chút chần chừ. Từ chối như thể bao năm qua, tình cảm của cô chưa từng tồn tại.Duyên xoay người ngồi dậy, vô thức nhìn mình trong gương. Đôi mắt cô đỏ hoe, sưng húp đến nỗi chính bản thân cũng không nhận ra mình. Những vết quầng thâm như những vệt buồn in hằn trên khuôn mặt xanh xao."Xấu quá..." Duyên khẽ thầm thì, giọng khô khốc.Cô mở ngăn tủ, lấy ra vài viên đá bọc trong khăn rồi chườm lên mặt. Làn da mát lạnh khiến cô khẽ rùng mình, nhưng ít nhất nó cũng giúp Duyên cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Hôm đó, khi Duyên đến trường, Hân vừa nhìn thấy cô đã chạy lại ngay."Duyên, mặt cậu sao vậy?" Hân lo lắng hỏi, ánh mắt đầy ái ngại khi nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của bạn mình.Duyên cười gượng: "Không sao đâu, chắc tại tối qua ngủ ít thôi.""Ngủ ít mà mắt sưng như vậy à?" Hân nhíu mày. "Có chuyện gì xảy ra đúng không?"Duyên im lặng một lúc lâu rồi mới khe khẽ nói:"Chị Triệu... từ chối mình rồi."Hân khựng lại, thở dài."Chuyện đó... mình cũng đoán trước được ..."Duyên cười nhạt. "Mình cũng vậy, nhưng mà... vẫn đau lắm."Hân siết nhẹ tay Duyên, ánh mắt xót xa."Mình nghĩ... chắc cậu nên dừng lại thôi Duyên à. Đừng cố nữa, sẽ càng làm cậu đau thêm thôi."Nghe vậy, Duyên chỉ im lặng. Một nỗi nghẹn ngào dâng lên trong lòng, nhưng thay vì gật đầu đồng ý như Hân nghĩ, Duyên lại nói nhỏ:"Không... Mình sẽ không từ bỏ đâu."Hân tròn mắt, nhìn Duyên như không tin vào tai mình."Duyên... cậu định..."Duyên hít sâu, cười gượng."Ngần ấy năm rồi... chẳng lẽ chị ấy không có chút tình cảm nào với mình sao? Mình sẽ khiến chị ấy thay đổi."Hân muốn khuyên Duyên thêm nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của bạn mình mà vẫn cố gượng cười, Hân chỉ thấy lòng đau xót.
Buổi trưa hôm đó, Duyên đặt một phần cơm lươn và ly cam ép đến cho Triệu. Cô còn dặn nhà hàng ghi thêm một tờ giấy nhỏ với dòng chữ nắn nót:"Chị ăn ngon miệng nhé!"Liên tục ba ngày sau đó, ngày nào Duyên cũng đều đặn đặt cơm cho Triệu như vậy. Dù Triệu đã nhắn tin bảo đừng làm thế nữa, Duyên vẫn cố chấp tiếp tục.Triệu bắt đầu khó chịu ra mặt. Nhưng Duyên không quan tâm ,cô nghĩ mình chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi, Triệu sẽ hiểu lòng cô mà thôi.
Chiều hôm ấy, Duyên tan học sớm. Cô quyết định ghé vào siêu thị mua nguyên liệu về làm bánh kem dâu tây - món bánh mà Triệu thích .Cô chọn những quả dâu tươi mọng nhất, cẩn thận cân đo nguyên liệu, thậm chí đứng lưỡng lự thật lâu trước quầy kem tươi chỉ để chọn loại mà Triệu thích nhất.Về đến nhà, Duyên tỉ mỉ làm bánh gần một tiếng đồng hồ. Cô cẩn thận phết từng lớp kem mềm mịn, trang trí lên trên những quả dâu đỏ rực. Mọi chi tiết đều được cô chăm chút kỹ lưỡng.Xong xuôi, Duyên nhìn thành quả của mình mà lòng háo hức lắm. Cô tự nhủ:"Hôm nay chắc chắn chị Triệu sẽ cảm động mà thôi..."
Tối đó, khi Triệu vừa về đến nhà, Duyên nhanh chóng chạy ra đón."Chị Triệu, chị về rồi à!" Duyên cười rạng rỡ, ôm khay bánh kem bước ra."Em làm bánh dâu tây cho chị nè!"Triệu đứng khựng lại. Ánh mắt cô nhìn chiếc bánh xinh xắn trên tay Duyên, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút vui mừng nào."Em... thôi làm mấy trò này đi được không?" Triệu nói, giọng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.Nụ cười trên môi Duyên cứng lại."Nhưng... em chỉ muốn...""Em nghe không hiểu lời chị nói à?" Triệu ngắt lời, lần này giọng cô lạnh hẳn. "Chị đã bảo đừng đặt đồ ăn, đừng làm mấy thứ này nữa mà em không chịu nghe sao?"Duyên siết chặt khay bánh trong tay, giọng nghẹn ngào:"Chị... cho em thêm thời gian đi. Em nhất định sẽ khiến chị yêu em..."Giọng Duyên run run, đôi mắt ngấn nước."Chẳng lẽ bao nhiêu năm ở bên nhau... mà chị chưa từng có chút tình cảm nào với em sao?"Triệu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi như cố nén lại sự bực dọc. Rồi cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào Duyên."Không." Triệu nói dứt khoát. "Không bao giờ."Câu nói ấy như một nhát dao cứa thẳng vào tim Duyên.Khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh cô như sụp đổ."Không bao giờ..." Duyên khẽ lặp lại, như thể cô không tin vào tai mình.Triệu không nói thêm lời nào, chỉ quay người bỏ vào phòng, để lại Duyên đứng chết lặng trong gian bếp lạnh lẽo.
Khi cánh cửa phòng Triệu khép lại, Duyên mới lảo đảo lùi lại vài bước, gần như ngã quỵ xuống ghế.Cô nhìn chiếc bánh kem trong tay — những quả dâu đỏ mọng mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa, lớp kem mềm mịn mà cô đã cẩn thận trau chuốt... giờ đây chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.Bàn tay Duyên run rẩy, rồi cô buông thõng chiếc bánh xuống bàn.Nước mắt cứ thế trào ra.Cô khóc nức nở, không màng đến việc phải kìm nén nữa.Cô đã cố gắng rất nhiều, yêu thương rất nhiều... nhưng cuối cùng, tình cảm ấy vẫn chỉ là một vết xước đau đớn trong tim.Cô cứ ngồi như thế, gục đầu xuống bàn mà khóc. Khóc đến khi cổ họng khô khốc, tim thắt lại vì đau.Tình yêu của cô... phải chăng ngay từ đầu đã là một sai lầm?
Hôm đó, khi Duyên đến trường, Hân vừa nhìn thấy cô đã chạy lại ngay."Duyên, mặt cậu sao vậy?" Hân lo lắng hỏi, ánh mắt đầy ái ngại khi nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của bạn mình.Duyên cười gượng: "Không sao đâu, chắc tại tối qua ngủ ít thôi.""Ngủ ít mà mắt sưng như vậy à?" Hân nhíu mày. "Có chuyện gì xảy ra đúng không?"Duyên im lặng một lúc lâu rồi mới khe khẽ nói:"Chị Triệu... từ chối mình rồi."Hân khựng lại, thở dài."Chuyện đó... mình cũng đoán trước được ..."Duyên cười nhạt. "Mình cũng vậy, nhưng mà... vẫn đau lắm."Hân siết nhẹ tay Duyên, ánh mắt xót xa."Mình nghĩ... chắc cậu nên dừng lại thôi Duyên à. Đừng cố nữa, sẽ càng làm cậu đau thêm thôi."Nghe vậy, Duyên chỉ im lặng. Một nỗi nghẹn ngào dâng lên trong lòng, nhưng thay vì gật đầu đồng ý như Hân nghĩ, Duyên lại nói nhỏ:"Không... Mình sẽ không từ bỏ đâu."Hân tròn mắt, nhìn Duyên như không tin vào tai mình."Duyên... cậu định..."Duyên hít sâu, cười gượng."Ngần ấy năm rồi... chẳng lẽ chị ấy không có chút tình cảm nào với mình sao? Mình sẽ khiến chị ấy thay đổi."Hân muốn khuyên Duyên thêm nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của bạn mình mà vẫn cố gượng cười, Hân chỉ thấy lòng đau xót.
Buổi trưa hôm đó, Duyên đặt một phần cơm lươn và ly cam ép đến cho Triệu. Cô còn dặn nhà hàng ghi thêm một tờ giấy nhỏ với dòng chữ nắn nót:"Chị ăn ngon miệng nhé!"Liên tục ba ngày sau đó, ngày nào Duyên cũng đều đặn đặt cơm cho Triệu như vậy. Dù Triệu đã nhắn tin bảo đừng làm thế nữa, Duyên vẫn cố chấp tiếp tục.Triệu bắt đầu khó chịu ra mặt. Nhưng Duyên không quan tâm ,cô nghĩ mình chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi, Triệu sẽ hiểu lòng cô mà thôi.
Chiều hôm ấy, Duyên tan học sớm. Cô quyết định ghé vào siêu thị mua nguyên liệu về làm bánh kem dâu tây - món bánh mà Triệu thích .Cô chọn những quả dâu tươi mọng nhất, cẩn thận cân đo nguyên liệu, thậm chí đứng lưỡng lự thật lâu trước quầy kem tươi chỉ để chọn loại mà Triệu thích nhất.Về đến nhà, Duyên tỉ mỉ làm bánh gần một tiếng đồng hồ. Cô cẩn thận phết từng lớp kem mềm mịn, trang trí lên trên những quả dâu đỏ rực. Mọi chi tiết đều được cô chăm chút kỹ lưỡng.Xong xuôi, Duyên nhìn thành quả của mình mà lòng háo hức lắm. Cô tự nhủ:"Hôm nay chắc chắn chị Triệu sẽ cảm động mà thôi..."
Tối đó, khi Triệu vừa về đến nhà, Duyên nhanh chóng chạy ra đón."Chị Triệu, chị về rồi à!" Duyên cười rạng rỡ, ôm khay bánh kem bước ra."Em làm bánh dâu tây cho chị nè!"Triệu đứng khựng lại. Ánh mắt cô nhìn chiếc bánh xinh xắn trên tay Duyên, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút vui mừng nào."Em... thôi làm mấy trò này đi được không?" Triệu nói, giọng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.Nụ cười trên môi Duyên cứng lại."Nhưng... em chỉ muốn...""Em nghe không hiểu lời chị nói à?" Triệu ngắt lời, lần này giọng cô lạnh hẳn. "Chị đã bảo đừng đặt đồ ăn, đừng làm mấy thứ này nữa mà em không chịu nghe sao?"Duyên siết chặt khay bánh trong tay, giọng nghẹn ngào:"Chị... cho em thêm thời gian đi. Em nhất định sẽ khiến chị yêu em..."Giọng Duyên run run, đôi mắt ngấn nước."Chẳng lẽ bao nhiêu năm ở bên nhau... mà chị chưa từng có chút tình cảm nào với em sao?"Triệu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi như cố nén lại sự bực dọc. Rồi cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào Duyên."Không." Triệu nói dứt khoát. "Không bao giờ."Câu nói ấy như một nhát dao cứa thẳng vào tim Duyên.Khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh cô như sụp đổ."Không bao giờ..." Duyên khẽ lặp lại, như thể cô không tin vào tai mình.Triệu không nói thêm lời nào, chỉ quay người bỏ vào phòng, để lại Duyên đứng chết lặng trong gian bếp lạnh lẽo.
Khi cánh cửa phòng Triệu khép lại, Duyên mới lảo đảo lùi lại vài bước, gần như ngã quỵ xuống ghế.Cô nhìn chiếc bánh kem trong tay — những quả dâu đỏ mọng mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa, lớp kem mềm mịn mà cô đã cẩn thận trau chuốt... giờ đây chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.Bàn tay Duyên run rẩy, rồi cô buông thõng chiếc bánh xuống bàn.Nước mắt cứ thế trào ra.Cô khóc nức nở, không màng đến việc phải kìm nén nữa.Cô đã cố gắng rất nhiều, yêu thương rất nhiều... nhưng cuối cùng, tình cảm ấy vẫn chỉ là một vết xước đau đớn trong tim.Cô cứ ngồi như thế, gục đầu xuống bàn mà khóc. Khóc đến khi cổ họng khô khốc, tim thắt lại vì đau.Tình yêu của cô... phải chăng ngay từ đầu đã là một sai lầm?