Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 13
Trời xám xịt như chính tâm trạng của Duyên lúc này. Cô ngồi thu mình bên chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê, ly nước cam trước mặt đã tan hết lớp đá nhưng vẫn chưa được uống lấy một ngụm. Đối diện cô, Hân lặng lẽ nhìn bạn mình, gương mặt tràn đầy lo lắng."Rồi sao nữa? Chị Triệu nói vậy thật à?" Hân khẽ hỏi, giọng ngập ngừng.Duyên gật đầu, ánh mắt cô trống rỗng, bàn tay mân mê chiếc muỗng trên miệng ly như đang cố tìm kiếm một chút bình tĩnh."Chị Triệu nói chị ấy... có bạn trai rồi." Duyên thở dài, giọng khàn đặc. "Chị ấy còn kể người đó tốt lắm, đẹp trai nữa. Chị ấy vui vẻ lắm khi nhắc đến anh ta..."Giọng Duyên nhỏ dần, đến mức gần như lạc hẳn. Trong khoảnh khắc đó, Hân nhận ra bạn mình đang gắng gượng thế nào."Duyên à..." Hân khẽ đặt tay lên tay Duyên, ngón tay siết nhẹ như muốn truyền cho bạn mình chút ấm áp.Duyên nhắm mắt lại, đôi mắt vốn luôn sáng rỡ giờ đây chỉ còn vẻ u ám, nặng trĩu."Chị ấy có bạn trai rồi... thì mình còn cơ hội gì nữa đây?" Duyên bật cười, một nụ cười đầy chua chát.Hân nhìn bạn mà xót xa vô cùng. Tám năm qua, cô biết rõ Duyên đã yêu Triệu nhiều thế nào. Từ việc luôn lặng lẽ đứng sau giúp đỡ Triệu, luôn cười tươi mỗi khi ở bên Triệu dù bản thân có buồn thế nào đi nữa — tất cả đều là tình cảm mà Duyên đã cất giấu trong lòng quá lâu rồi."Sao cậu không thử nói ra?" Hân chợt lên tiếng."Gì cơ?" Duyên ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác."Nói ra đi!" Hân nhìn thẳng vào mắt Duyên, ánh mắt đầy kiên định. "Biết đâu chị ấy cũng có chút tình cảm với cậu thì sao? Biết đâu... chị ấy chỉ chưa nhận ra thôi?"Duyên bật cười buồn. "Chị ấy đã nói có bạn trai rồi mà...""Nhưng cậu chưa thử mà!" Hân siết tay Duyên chặt hơn. "Nói ra đi, dù kết quả thế nào thì ít nhất cậu cũng sẽ không hối hận vì đã không dám thử."Câu nói của Hân như gieo vào lòng Duyên một tia sáng le lói. Duyên im lặng, đôi mắt trầm ngâm đầy suy nghĩ.
Tối hôm ấy, Duyên đi chợ mua rất nhiều loại hoa tươi — hoa hồng, hoa baby trắng, hoa thạch thảo... Cô muốn không gian hôm nay phải thật đẹp. Từng cánh hoa được Duyên tỉ mỉ cắm thành những bình nhỏ, bày quanh phòng khách và bàn ăn.Trên bàn ăn, cô nấu những món mà Triệu thích nhất: mì ý sốt cua, bò bít tết với nước sốt tiêu đậm đà, súp bí đỏ mà Triệu thường hay khen ngon. Mỗi món ăn đều được Duyên dồn hết tâm huyết vào.Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Duyên đứng giữa căn phòng, ngắm nhìn thành quả của mình. Căn nhà ngập tràn hương hoa dịu nhẹ, ánh đèn vàng ấm áp khiến không gian trở nên lung linh hơn bao giờ hết.Cô đặt bó hoa hồng lớn ở góc bàn, bên cạnh là một chiếc hộp nhẫn nhỏ nhắn mà cô đã cất giữ từ lâu. Hộp nhẫn ấy, Duyên đã mua từ rất lâu rồi, chỉ là cô chưa bao giờ có đủ dũng khí để tỏ tình.Tối nay, Duyên sẽ nói hết tất cả.Tiếng chìa khóa lách cách vang lên.Duyên vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy Triệu đứng đó, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng được trang trí lộng lẫy."Duyên... hôm nay có gì đặc biệt à?" Triệu cởi áo khoác, ngạc nhiên hỏi.Duyên mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:"Hôm nay là một ngày đặc biệt với em."Triệu ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy những món ngon bày trước mắt mà không giấu nổi sự bất ngờ.Duyên gắp một phần mì ý cua vào dĩa của Triệu."Ăn đi chị."Triệu gật đầu, đưa đũa lên gắp một miếng mì, vừa ăn vừa cười khen:"Ngon quá!"Duyên nhìn Triệu ăn mà lòng rộn ràng, nhưng nỗi lo lắng cũng trào dâng trong ngực."Chị Triệu..." Duyên ngập ngừng."Hửm?" Triệu ngước lên, vừa nhai vừa hỏi.Duyên siết chặt tay mình dưới bàn, rồi lấy hết dũng khí nói:"Chị Triệu... em yêu chị."Triệu khựng lại. Đôi đũa trong tay cô bất giác dừng giữa không trung."Em... nói gì cơ?""Em yêu chị..." Duyên nhắc lại, giọng run run nhưng kiên định.Cô đưa tay lấy chiếc hộp nhẫn, mở ra trước mặt Triệu.Triệu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, ánh mắt lộ rõ sự bối rối."Em nói thật à?"Duyên cười gượng, gật đầu.Một khoảng lặng kéo dài."Duyên..." Triệu thở dài, đặt chiếc đũa xuống."Chị... chị xin lỗi."Duyên nghe tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ."Chị chỉ xem em là em gái thôi... không hơn không kém." Triệu nói, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát."Nhưng... chị Triệu..." Giọng Duyên khản đặc, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng."Chị đã có bạn trai rồi..." Triệu nói thêm, như một nhát dao xoáy sâu vào lòng Duyên.Nụ cười trên môi Duyên gượng gạo, rồi dần tắt hẳn. Cô cố giữ cho bản thân không khóc ngay lúc đó."Em... hiểu rồi..." Duyên cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.Triệu nhìn Duyên, khẽ thở dài. "Xin lỗi em..."Nói rồi, Triệu đứng dậy, cầm theo điện thoại và bước nhanh về phòng.Tiếng cửa phòng Triệu đóng lại, khô khốc và lạnh lẽo.Duyên ngồi lại giữa căn phòng giờ đây trở nên trống trải vô cùng.Mọi thứ trước mắt cô nhòe đi. Duyên gục mặt xuống bàn, ôm lấy bó hoa hồng vẫn còn tươi nguyên trên bàn mà bật khóc nức nở.Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng vắng lặng, như xé toạc màn đêm tĩnh mịch.Duyên đã yêu Triệu suốt tám năm trời, yêu âm thầm, nhẫn nại và chẳng dám đòi hỏi điều gì. Vậy mà đến cuối cùng, thứ cô nhận lại chỉ là một vết thương sâu hoắm trong tim.Ban đầu là từng giọt, rồi thành từng dòng.Cô không thể kiềm chế được nữa.Duyên úp mặt xuống bàn, bàn tay siết chặt bó hoa hồng mà cô đã đặt trọn bao hy vọng vào đó.Nỗi đau như cơn sóng dữ cuốn trôi mọi thứ trong lòng cô. Những năm tháng yêu thầm, những kỷ niệm vui vẻ bên Triệu, những lần cô lặng lẽ dõi theo Triệu mà chẳng dám nói ra — tất cả như một thước phim tua nhanh trong đầu cô.Mình đã sai sao?
Mình không đủ tốt sao?
Hay là... ngay từ đầu mình đã không có chút cơ hội nào rồi?Cô không biết nữa.Duyên chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, trái tim cô đau đến mức nghẹt thở.Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng vắng lặng, xé tan màn đêm yên tĩnh.Duyên cứ thế ngồi khóc suốt cả đêm — khóc cho tình yêu mà cô đã dành cả tuổi thanh xuân để gìn giữ, khóc cho những hy vọng mà giờ đây đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.Trước mặt Duyên, những bông hoa hồng đỏ rực vẫn đang nở bung trong sắc thắm kiêu sa.Chúng vẫn rực rỡ như thế...Chỉ là trái tim Duyên đã héo úa mất rồi.
Tối hôm ấy, Duyên đi chợ mua rất nhiều loại hoa tươi — hoa hồng, hoa baby trắng, hoa thạch thảo... Cô muốn không gian hôm nay phải thật đẹp. Từng cánh hoa được Duyên tỉ mỉ cắm thành những bình nhỏ, bày quanh phòng khách và bàn ăn.Trên bàn ăn, cô nấu những món mà Triệu thích nhất: mì ý sốt cua, bò bít tết với nước sốt tiêu đậm đà, súp bí đỏ mà Triệu thường hay khen ngon. Mỗi món ăn đều được Duyên dồn hết tâm huyết vào.Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Duyên đứng giữa căn phòng, ngắm nhìn thành quả của mình. Căn nhà ngập tràn hương hoa dịu nhẹ, ánh đèn vàng ấm áp khiến không gian trở nên lung linh hơn bao giờ hết.Cô đặt bó hoa hồng lớn ở góc bàn, bên cạnh là một chiếc hộp nhẫn nhỏ nhắn mà cô đã cất giữ từ lâu. Hộp nhẫn ấy, Duyên đã mua từ rất lâu rồi, chỉ là cô chưa bao giờ có đủ dũng khí để tỏ tình.Tối nay, Duyên sẽ nói hết tất cả.Tiếng chìa khóa lách cách vang lên.Duyên vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy Triệu đứng đó, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng được trang trí lộng lẫy."Duyên... hôm nay có gì đặc biệt à?" Triệu cởi áo khoác, ngạc nhiên hỏi.Duyên mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:"Hôm nay là một ngày đặc biệt với em."Triệu ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy những món ngon bày trước mắt mà không giấu nổi sự bất ngờ.Duyên gắp một phần mì ý cua vào dĩa của Triệu."Ăn đi chị."Triệu gật đầu, đưa đũa lên gắp một miếng mì, vừa ăn vừa cười khen:"Ngon quá!"Duyên nhìn Triệu ăn mà lòng rộn ràng, nhưng nỗi lo lắng cũng trào dâng trong ngực."Chị Triệu..." Duyên ngập ngừng."Hửm?" Triệu ngước lên, vừa nhai vừa hỏi.Duyên siết chặt tay mình dưới bàn, rồi lấy hết dũng khí nói:"Chị Triệu... em yêu chị."Triệu khựng lại. Đôi đũa trong tay cô bất giác dừng giữa không trung."Em... nói gì cơ?""Em yêu chị..." Duyên nhắc lại, giọng run run nhưng kiên định.Cô đưa tay lấy chiếc hộp nhẫn, mở ra trước mặt Triệu.Triệu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, ánh mắt lộ rõ sự bối rối."Em nói thật à?"Duyên cười gượng, gật đầu.Một khoảng lặng kéo dài."Duyên..." Triệu thở dài, đặt chiếc đũa xuống."Chị... chị xin lỗi."Duyên nghe tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ."Chị chỉ xem em là em gái thôi... không hơn không kém." Triệu nói, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát."Nhưng... chị Triệu..." Giọng Duyên khản đặc, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng."Chị đã có bạn trai rồi..." Triệu nói thêm, như một nhát dao xoáy sâu vào lòng Duyên.Nụ cười trên môi Duyên gượng gạo, rồi dần tắt hẳn. Cô cố giữ cho bản thân không khóc ngay lúc đó."Em... hiểu rồi..." Duyên cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.Triệu nhìn Duyên, khẽ thở dài. "Xin lỗi em..."Nói rồi, Triệu đứng dậy, cầm theo điện thoại và bước nhanh về phòng.Tiếng cửa phòng Triệu đóng lại, khô khốc và lạnh lẽo.Duyên ngồi lại giữa căn phòng giờ đây trở nên trống trải vô cùng.Mọi thứ trước mắt cô nhòe đi. Duyên gục mặt xuống bàn, ôm lấy bó hoa hồng vẫn còn tươi nguyên trên bàn mà bật khóc nức nở.Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng vắng lặng, như xé toạc màn đêm tĩnh mịch.Duyên đã yêu Triệu suốt tám năm trời, yêu âm thầm, nhẫn nại và chẳng dám đòi hỏi điều gì. Vậy mà đến cuối cùng, thứ cô nhận lại chỉ là một vết thương sâu hoắm trong tim.Ban đầu là từng giọt, rồi thành từng dòng.Cô không thể kiềm chế được nữa.Duyên úp mặt xuống bàn, bàn tay siết chặt bó hoa hồng mà cô đã đặt trọn bao hy vọng vào đó.Nỗi đau như cơn sóng dữ cuốn trôi mọi thứ trong lòng cô. Những năm tháng yêu thầm, những kỷ niệm vui vẻ bên Triệu, những lần cô lặng lẽ dõi theo Triệu mà chẳng dám nói ra — tất cả như một thước phim tua nhanh trong đầu cô.Mình đã sai sao?
Mình không đủ tốt sao?
Hay là... ngay từ đầu mình đã không có chút cơ hội nào rồi?Cô không biết nữa.Duyên chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, trái tim cô đau đến mức nghẹt thở.Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng vắng lặng, xé tan màn đêm yên tĩnh.Duyên cứ thế ngồi khóc suốt cả đêm — khóc cho tình yêu mà cô đã dành cả tuổi thanh xuân để gìn giữ, khóc cho những hy vọng mà giờ đây đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.Trước mặt Duyên, những bông hoa hồng đỏ rực vẫn đang nở bung trong sắc thắm kiêu sa.Chúng vẫn rực rỡ như thế...Chỉ là trái tim Duyên đã héo úa mất rồi.