Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 12
Chiều nay, nắng không quá gắt, bầu trời trong xanh, gió nhè nhẹ lướt qua những tán cây bên đường. Duyên vừa tan học, thay vì về nhà, cô lại đến quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi mà cô và Nhã Hân đã hẹn từ trước. Quán này không quá đông đúc, không xô bồ như những quán cà phê thương hiệu lớn, mà mang một vẻ đẹp yên bình với những bản nhạc acoustic nhẹ nhàng vang lên trong không gian.Cô chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có ánh sáng dịu nhẹ hắt vào, tạo cảm giác ấm áp. Nhã Hân đã ngồi đợi từ trước, cô bạn vẫy tay, gọi Duyên lại:"Duyên! Bên đây nè!"Duyên mỉm cười, bước đến ngồi xuống đối diện với Hân. Nhân viên quán nhanh chóng đến, Duyên gọi một ly trà đào, còn Hân thì đã có ly cacao nóng trước mặt."Chà, nhìn mặt cậu là tớ biết có chuyện vui rồi nhé!" Hân chống cằm, nheo mắt nhìn Duyên đầy ẩn ý.Duyên khẽ cười, cúi đầu nghịch ngón tay, không trả lời. Thấy vậy, Hân càng tỏ ra tò mò:"Lại là chị Triệu đúng không?"Duyên mím môi, rồi khẽ gật đầu. Cô bạn thân bật cười thích thú:"Trời ơi, Duyên à! Cậu có biết lúc nào cậu cũng nhắc về chị Triệu không? Cứ như là tớ chỉ cần nói hai chữ 'chị Triệu' là mắt cậu sáng lên vậy đó."Duyên thoáng đỏ mặt, đưa tay chống má, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ."Có gì đâu... Chỉ là... tớ nghĩ về chị ấy nhiều thật."Hân hớp một ngụm cacao, chậm rãi nói:"Tớ không hiểu sao cậu có thể thích một người lâu như vậy. Từ lúc cậu 9 tuổi đến giờ cậu vẫn thích chị Triệu, chưa từng rung động với ai khác. Không thấy mệt mỏi à?"Duyên cười nhẹ, ánh mắt chùng xuống, trong đôi mắt ấy là sự dịu dàng lẫn một chút xót xa."Không mệt đâu. Chị ấy là người duy nhất làm tớ cảm thấy an toàn. Cậu biết không, có những ngày tớ đi làm về mệt lả, chỉ cần thấy đèn trong nhà sáng, biết chị ấy ở đó, là tự nhiên mọi áp lực cũng vơi đi một nửa."Hân lặng lẽ quan sát bạn mình. Cô biết Duyên không phải kiểu người dễ dàng mở lòng với ai. Nhưng đối với Minh Triệu, Duyên luôn như thế, luôn sẵn sàng, luôn hết lòng.Hân chống cằm, thở dài:"Vậy cậu có định tỏ tình không? Cứ ôm mãi tình cảm này mà không nói ra, cậu không thấy tiếc sao?"Duyên hơi bối rối, ngón tay vô thức mân mê thành ly trà đào."Tớ cũng muốn nói lắm. Nhưng mà... tớ sợ...""Sợ gì?""Sợ khi nói ra rồi, nếu chị ấy không có tình cảm với tớ, thì mối quan hệ này sẽ không còn như trước nữa."Hân khẽ cười, nhưng giọng điệu lại có phần nghiêm túc:"Duyên à, cậu đã từng nghĩ rằng có thể chị Triệu cũng thích cậu chưa?"Duyên giật mình nhìn Hân."Chị Triệu lúc nào cũng quan tâm cậu, lo cho cậu, từ ngày cậu còn nhỏ đến giờ. Chị ấy có thể không bộc lộ quá rõ ràng, nhưng mà người ngoài như tớ còn thấy được cậu quan trọng với chị ấy đến mức nào."Duyên mím môi, ánh mắt dao động."Nhưng... nếu chỉ là quan tâm như một đứa em gái thì sao?""Thì cậu cứ thử tỏ tình xem sao. Nếu không nói, cậu sẽ không bao giờ biết được đáp án."Duyên im lặng. Cô hiểu Hân nói đúng, nhưng trái tim vẫn có chút lo lắng không yên.
Thấy bạn mình trầm tư, Hân bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền cười tủm tỉm hỏi:"À mà cậu nói tớ nghe đi, cái nhẫn cậu mua đâu? Mua hồi nào? Mắc không?"Duyên bật cười trước vẻ háo hức của bạn, cô lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng tinh tế."Mua từ ba tháng trước rồi. Tiền để dành cả năm nay mới mua được đó."Hân tròn mắt nhìn, rồi gật gù:"Công nhận cậu siêng thật. Nhưng mà... đừng có để lâu quá, rồi người khác hốt mất chị Triệu là tớ không chịu trách nhiệm đâu nha."Duyên bật cười, nhưng trong lòng lại có chút nặng nề. Đúng vậy, Hân nói không sai. Triệu bây giờ là một giảng viên đại học, là người phụ nữ ưu tú như vậy, xung quanh chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Duyên không có quyền ích kỷ mà nghĩ rằng Triệu mãi mãi chỉ thuộc về mình. Nếu cứ tiếp tục chần chừ, liệu một ngày nào đó, cô có phải hối hận không?Cô thật dám không dám nghĩ đến viễn cảnh ấy...
Bầu trời đêm nay thật trong. Những vì sao lấp lánh rải rác khắp nền trời, tựa như ai đó vừa vẽ lên một bức tranh tĩnh lặng mà đẹp đến nao lòng. Từng cơn gió mát rượi len qua những tán cây, khẽ rung rinh mấy chiếc lá nơi ban công nhà Triệu.Duyên tựa người vào lan can, hai tay ôm lấy ly rượu vang sóng sánh thứ chất lỏng đỏ thẫm như hổ phách. Cô khẽ lắc ly rượu trong tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra khoảng không trước mặt.Triệu đứng cạnh bên, trong tay cũng cầm một ly rượu như thế. Hôm nay, trông Triệu có vẻ thoải mái hơn mọi ngày. Có lẽ vì đã lâu rồi cả hai mới có thời gian rảnh rỗi để ngồi lại bên nhau, chỉ đơn giản là uống chút rượu, trò chuyện vài ba câu, nhưng với Duyên, đó đã là những khoảnh khắc quý giá nhất."Lâu rồi chị mới được thư thả như thế này." Triệu vừa nhấp ngụm rượu vừa khẽ cười, ánh mắt ánh lên nét dịu dàng."Vậy thì hôm nay phải uống thêm chút nữa mới được." Duyên tinh nghịch đáp, môi cô nở nụ cười tươi tắn, như thể chẳng có gì có thể phá vỡ niềm vui ấy.Cả hai cười nói với nhau những câu chuyện vẩn vơ, từ công việc của Triệu ở trường, đến mấy chuyện linh tinh của Duyên khi đi làm thêm. Tiếng cười vang lên hòa cùng gió đêm, thật dễ chịu.Bỗng nhiên, Triệu khẽ đặt ly rượu xuống bàn, quay sang nhìn Duyên. Vẻ mặt cô nghiêm túc hơn hẳn."Chị nói cái này nhé..."Duyên vẫn đang mải nhìn lên bầu trời đầy sao, khẽ ậm ừ:"Dạ?"Triệu ngập ngừng vài giây, rồi mỉm cười."Chị... có bạn trai rồi."Tiếng nói của Triệu nhẹ bẫng, nhưng lại nện xuống lòng Duyên như một khối đá nặng nề.Ly rượu trên tay Duyên khựng lại giữa không trung. Cô giật mình quay sang nhìn Triệu, ánh mắt bối rối đến mức không thể che giấu."Chị nói gì cơ?" Giọng cô hơi khàn đi.Triệu vẫn cười, một nụ cười dịu dàng và có phần hạnh phúc."Chị nói là... chị có bạn trai rồi."Duyên im lặng. Trong đầu cô lúc này trống rỗng. Tim cô thắt lại, từng nhịp đập vang lên mạnh mẽ và hỗn loạn trong lồng ngực.Cô ấy có bạn trai rồi...Câu nói ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu Duyên, như một nhát dao khoét sâu vào lồng ngực cô. Cảm giác đau nhói, nghẹn đắng nơi cổ họng, tưởng chừng chỉ cần mở miệng ra là nước mắt sẽ trào ra ngay lập tức.Nhưng Duyên cố kìm lại.Cô cố nặn ra một nụ cười, nhưng khóe môi run run phản bội lại sự bình thản mà cô muốn thể hiện."Người đó... như thế nào?" Duyên hỏi, giọng cô nhỏ đến mức gần như tan biến trong gió.Triệu không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Duyên. Cô thoải mái dựa lưng vào thành ghế, kể bằng giọng điệu phấn khởi:"Anh ấy đẹp trai lắm, cao hơn chị một chút, ăn nói rất dễ thương mà cũng tâm lý nữa."Duyên gật đầu, như thể những lời của Triệu là một bài hát mà cô chẳng thể nào nghe rõ giai điệu. Mọi thứ dường như mơ hồ, nhòe đi trước mắt cô.Cô cười gượng:"Người đó... tốt với chị là được."Nói xong câu ấy, Duyên vội vàng nhấp một ngụm rượu thật lớn, để ngăn giọt nước mắt vừa chực trào ra khỏi khóe mi.
Cảm giác đắng chát lan khắp khoang miệng, nhưng Duyên chẳng thể cảm nhận nổi vị rượu nữa.Người đó tốt với chị là được...Lòng cô thầm lặp lại câu nói ấy, như thể đang tự nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ."Còn em thì sao?" Triệu chợt hỏi, phá tan sự im lặng kéo dài.Duyên giật mình, cố giữ giọng bình thản nhất có thể:"Sao cơ ạ?"Triệu nghiêng đầu, ánh mắt vừa tò mò vừa ấm áp."Em có quen anh chàng nào trong trường chưa?"Duyên khẽ cười, một nụ cười gượng gạo mà cô chẳng thể che giấu."Chưa ạ...""Chưa sao?" Triệu đùa khẽ, "Không phải dạo trước nghe em kể có vài anh chàng thích em à?""Em... không thích họ.""Vậy em thích ai?" Triệu nghiêng đầu hỏi, đôi mắt lấp lánh ánh đèn vàng.Duyên khẽ cúi mặt xuống, ngón tay vô thức siết chặt thành ly rượu."Em..." Duyên ngập ngừng.Triệu nhướng mày. "Sao thế? Có phải chị quen người đó không?"Duyên siết chặt ngón tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cô muốn nói... muốn nói với Triệu rằng người cô thích là chị, là người con gái đang ngồi ngay bên cạnh cô lúc này.Nhưng rồi cô lại cười nhạt, nụ cười chất đầy nỗi xót xa."Thôi trễ rồi, em đi ngủ đây " Duyên nói vội rồi đứng dậy, như thể sợ rằng chỉ cần ngồi thêm chút nữa thôi, cô sẽ không kìm được lòng mà bật khóc trước mặt Triệu mất."Ơ?" Triệu ngỡ ngàng, nhưng rồi khẽ cười. "Ừm, vậy thôi em nghỉ ngơi đi.""Vâng..." Duyên lí nhí đáp, rồi quay người bước đi.Cô không dám ngoái lại, sợ rằng nếu nhìn thêm chút nữa, mình sẽ mềm lòng mà gục ngã mất.Cánh cửa phòng khép lại phía sau lưng Duyên.Duyên ngửa mặt lên trời, hít thật sâu một hơi, cố đè nén cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực.Nước mắt mà cô cố kìm nén cuối cùng cũng tràn ra.Những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má."Người đó tốt với chị là được..." Duyên thì thầm, giọng nói lạc điCô cười khẽ, nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa.Vì điều quan trọng nhất không phải là người đó tốt thế nào... mà là người đó không phải cô.
Thấy bạn mình trầm tư, Hân bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền cười tủm tỉm hỏi:"À mà cậu nói tớ nghe đi, cái nhẫn cậu mua đâu? Mua hồi nào? Mắc không?"Duyên bật cười trước vẻ háo hức của bạn, cô lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng tinh tế."Mua từ ba tháng trước rồi. Tiền để dành cả năm nay mới mua được đó."Hân tròn mắt nhìn, rồi gật gù:"Công nhận cậu siêng thật. Nhưng mà... đừng có để lâu quá, rồi người khác hốt mất chị Triệu là tớ không chịu trách nhiệm đâu nha."Duyên bật cười, nhưng trong lòng lại có chút nặng nề. Đúng vậy, Hân nói không sai. Triệu bây giờ là một giảng viên đại học, là người phụ nữ ưu tú như vậy, xung quanh chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Duyên không có quyền ích kỷ mà nghĩ rằng Triệu mãi mãi chỉ thuộc về mình. Nếu cứ tiếp tục chần chừ, liệu một ngày nào đó, cô có phải hối hận không?Cô thật dám không dám nghĩ đến viễn cảnh ấy...
Bầu trời đêm nay thật trong. Những vì sao lấp lánh rải rác khắp nền trời, tựa như ai đó vừa vẽ lên một bức tranh tĩnh lặng mà đẹp đến nao lòng. Từng cơn gió mát rượi len qua những tán cây, khẽ rung rinh mấy chiếc lá nơi ban công nhà Triệu.Duyên tựa người vào lan can, hai tay ôm lấy ly rượu vang sóng sánh thứ chất lỏng đỏ thẫm như hổ phách. Cô khẽ lắc ly rượu trong tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra khoảng không trước mặt.Triệu đứng cạnh bên, trong tay cũng cầm một ly rượu như thế. Hôm nay, trông Triệu có vẻ thoải mái hơn mọi ngày. Có lẽ vì đã lâu rồi cả hai mới có thời gian rảnh rỗi để ngồi lại bên nhau, chỉ đơn giản là uống chút rượu, trò chuyện vài ba câu, nhưng với Duyên, đó đã là những khoảnh khắc quý giá nhất."Lâu rồi chị mới được thư thả như thế này." Triệu vừa nhấp ngụm rượu vừa khẽ cười, ánh mắt ánh lên nét dịu dàng."Vậy thì hôm nay phải uống thêm chút nữa mới được." Duyên tinh nghịch đáp, môi cô nở nụ cười tươi tắn, như thể chẳng có gì có thể phá vỡ niềm vui ấy.Cả hai cười nói với nhau những câu chuyện vẩn vơ, từ công việc của Triệu ở trường, đến mấy chuyện linh tinh của Duyên khi đi làm thêm. Tiếng cười vang lên hòa cùng gió đêm, thật dễ chịu.Bỗng nhiên, Triệu khẽ đặt ly rượu xuống bàn, quay sang nhìn Duyên. Vẻ mặt cô nghiêm túc hơn hẳn."Chị nói cái này nhé..."Duyên vẫn đang mải nhìn lên bầu trời đầy sao, khẽ ậm ừ:"Dạ?"Triệu ngập ngừng vài giây, rồi mỉm cười."Chị... có bạn trai rồi."Tiếng nói của Triệu nhẹ bẫng, nhưng lại nện xuống lòng Duyên như một khối đá nặng nề.Ly rượu trên tay Duyên khựng lại giữa không trung. Cô giật mình quay sang nhìn Triệu, ánh mắt bối rối đến mức không thể che giấu."Chị nói gì cơ?" Giọng cô hơi khàn đi.Triệu vẫn cười, một nụ cười dịu dàng và có phần hạnh phúc."Chị nói là... chị có bạn trai rồi."Duyên im lặng. Trong đầu cô lúc này trống rỗng. Tim cô thắt lại, từng nhịp đập vang lên mạnh mẽ và hỗn loạn trong lồng ngực.Cô ấy có bạn trai rồi...Câu nói ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu Duyên, như một nhát dao khoét sâu vào lồng ngực cô. Cảm giác đau nhói, nghẹn đắng nơi cổ họng, tưởng chừng chỉ cần mở miệng ra là nước mắt sẽ trào ra ngay lập tức.Nhưng Duyên cố kìm lại.Cô cố nặn ra một nụ cười, nhưng khóe môi run run phản bội lại sự bình thản mà cô muốn thể hiện."Người đó... như thế nào?" Duyên hỏi, giọng cô nhỏ đến mức gần như tan biến trong gió.Triệu không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Duyên. Cô thoải mái dựa lưng vào thành ghế, kể bằng giọng điệu phấn khởi:"Anh ấy đẹp trai lắm, cao hơn chị một chút, ăn nói rất dễ thương mà cũng tâm lý nữa."Duyên gật đầu, như thể những lời của Triệu là một bài hát mà cô chẳng thể nào nghe rõ giai điệu. Mọi thứ dường như mơ hồ, nhòe đi trước mắt cô.Cô cười gượng:"Người đó... tốt với chị là được."Nói xong câu ấy, Duyên vội vàng nhấp một ngụm rượu thật lớn, để ngăn giọt nước mắt vừa chực trào ra khỏi khóe mi.
Cảm giác đắng chát lan khắp khoang miệng, nhưng Duyên chẳng thể cảm nhận nổi vị rượu nữa.Người đó tốt với chị là được...Lòng cô thầm lặp lại câu nói ấy, như thể đang tự nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ."Còn em thì sao?" Triệu chợt hỏi, phá tan sự im lặng kéo dài.Duyên giật mình, cố giữ giọng bình thản nhất có thể:"Sao cơ ạ?"Triệu nghiêng đầu, ánh mắt vừa tò mò vừa ấm áp."Em có quen anh chàng nào trong trường chưa?"Duyên khẽ cười, một nụ cười gượng gạo mà cô chẳng thể che giấu."Chưa ạ...""Chưa sao?" Triệu đùa khẽ, "Không phải dạo trước nghe em kể có vài anh chàng thích em à?""Em... không thích họ.""Vậy em thích ai?" Triệu nghiêng đầu hỏi, đôi mắt lấp lánh ánh đèn vàng.Duyên khẽ cúi mặt xuống, ngón tay vô thức siết chặt thành ly rượu."Em..." Duyên ngập ngừng.Triệu nhướng mày. "Sao thế? Có phải chị quen người đó không?"Duyên siết chặt ngón tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cô muốn nói... muốn nói với Triệu rằng người cô thích là chị, là người con gái đang ngồi ngay bên cạnh cô lúc này.Nhưng rồi cô lại cười nhạt, nụ cười chất đầy nỗi xót xa."Thôi trễ rồi, em đi ngủ đây " Duyên nói vội rồi đứng dậy, như thể sợ rằng chỉ cần ngồi thêm chút nữa thôi, cô sẽ không kìm được lòng mà bật khóc trước mặt Triệu mất."Ơ?" Triệu ngỡ ngàng, nhưng rồi khẽ cười. "Ừm, vậy thôi em nghỉ ngơi đi.""Vâng..." Duyên lí nhí đáp, rồi quay người bước đi.Cô không dám ngoái lại, sợ rằng nếu nhìn thêm chút nữa, mình sẽ mềm lòng mà gục ngã mất.Cánh cửa phòng khép lại phía sau lưng Duyên.Duyên ngửa mặt lên trời, hít thật sâu một hơi, cố đè nén cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực.Nước mắt mà cô cố kìm nén cuối cùng cũng tràn ra.Những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má."Người đó tốt với chị là được..." Duyên thì thầm, giọng nói lạc điCô cười khẽ, nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa.Vì điều quan trọng nhất không phải là người đó tốt thế nào... mà là người đó không phải cô.