[Trans/Edit] River | Series

[Thông Nhụy] Mưa



Link: https://yuluoxuan25129.lofter.com/post/4b489ec6_2b47d1792
Author: yuloxuan25129

***


Lời editor:
Tới gần 4000 chữ đó, fic này cũng khá hay nên dù cp tui nghĩ là ít người biết, thì đi ngang cũng đọc thử đi, ủng hộ công sức tui dịch nha hihi cảm tạ cảm tạ 🙇🏻‍♀️

_____

Hôm nay ở Thượng Hải trời mưa.

Thiệu Tuyết Thông nhận ra điều này ngay khi cô vừa xuống xe taxi. Rõ ràng úc lên taxi trời chỉ có chút âm u, không biết từ lúc nào đã thay đổi màu sắc, tiếng giọt mưa rơi trên nóc xe rất rõ ràng. Tin tốt là họ đã mang theo ô, còn tin xấu là, họ chỉ mang một chiếc.

Điều này có nghĩa là Thiệu Tuyết Thông không thể không muốn cùng Triệu Giai Nhụy chen nhau cùng một chiếc ô.

Triệu Giai Nhụy xuống xe taxi ở đầu bên kia, vòng qua đuôi xe đi về phía Thiệu Tuyết Thông. Hôm nay nàng mặc một thân áo khoác ka-ki dài, vóc dáng lại cao, đi đường gió thổi bay đuôi áo, con đường lầy lội cũng bị nàng biến thành buổi biểu diễn. Người mẫu trong chương trình một tay cầm ô, một tay lau những giọt nước trên tóc Thiệu Tuyết Thông, ánh mắt lưu luyến giọng điệu ôn nhu, cúi đầu nhìn cô:

"Sao không đợi em tới mở cửa cho chị?"

... Tiêu chuẩn của bá chủ, không gì hơn cái này.



Vào những ngày cuối đông đầu xuân, cũng chỉ có những nữ thần tượng như Triệu Giai Nhụy muốn phong độ mà không cần độ ấm mới mặc như thế này thôi. Thiệu Tuyết Thông quấn chặt chiếc áo lông trên người chút nữa, yên lặng cảm thán một câu, không hổ là người trẻ tuổi. Cô lặng lẽ đẩy những ngón tay ấm áp đang định xoa xoa vành tai của Triệu Giai Nhụy ra, xoay người đóng cửa xe:



"Không chú ý tới trời mưa... Đi thôi, chỉ là vài giọt mưa, cũng sẽ không cảm lạnh."



Hôm nay hai người chụp một bộ ảnh theo phong cách cổ trang, trong trung tâm thương mại chụp trong nhà. Khi kết thúc quay chụp, Triệu Giai Nhụy lại liếc mắt một cái ngoài cửa sổ, mưa không có ý định là sẽ ngừng, bầu trời mây đen ngày càng dày đặc thì càng có xu hướng mưa lớn hơn, những đám mây xa xa có tia chớp mờ mịt.


Cô thở dài, hy vọng chiếc ô kia đủ lớn.



Điều hòa nhiệt độ trong phòng được bật hết cỡ, nhưng tiếc rằng Thượng Hải là một thành phố điển hình phía Nam, dù có máy sưởi đến đâu thì vẫn sẽ có cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy. Cho nên Thượng Hải thật sự rất lạnh, Triệu Giai Nhụy rùng mình nghĩ tới khi cởi áo ra.



Quê hương nàng ở Mẫu Đơn Giang, Hắc Long Giang, một vùng Đông Bắc điển hình, từ nhỏ đến lớn đều trải qua những mùa đông không có hơi ấm. Về sau lại đi Thẩm Dương, cũng là phía Đông Bắc, cuối cùng mới tới Thượng Hải, cảm nhận được mấy tầng ở Thượng Hải đều bao bọc bởi mùa đông lạnh giá. Thiệu Tuyết Thông, người cũng lớn lên ở mảnh đất Hà Bắc nơi không có hơi ấm, hẳn là tràn đầy kinh nghiệm sâu sắc về điểm này. Sau khi chuyển tới đây 2 hay 3 năm, Thiệu Tuyết Thông mùa đông hàng đều sẽ bọc mình đến kín mít — ít nhất khi ra ngoài là như vậy. Còn muốn lôi kéo Triệu Giai Nhụy cùng nhau dưỡng sinh, luôn nói liên miên lải nhải bảo nàng chú ý thân thể, uống nhiều nước...




Triệu Giai Nhụy kéo thẳng lại cổ áo, lại đặt mông ngồi vào ghế sô pha, đưa ngón tay mở ngọn đèn sợi đốt trên trần nhà, sau đó ngẩng đầu lên. Ánh sáng chiếu xuống từ ngón tay nàng, tạo nên một cái bóng trên mặt nàng.



... Tại sao lại nghĩ đến Thiệu Tuyết Thông rồi.



Ầm ầm — Răng rắc!

Sấm sét tích tụ trên đám mây thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống, lóe lên một bóng dáng trên bức tường trắng như tuyết trước mặt nàng, là cái bóng của chính Triệu Giai Nhụy. Nàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lỗ tai mình đau nhói vì tiếng sấm.



Thiệu Tuyết Thông sao lại chậm như thế.

Nàng dường như chờ không nổi nữa rồi.



Khi Thiệu Tuyết Thông đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Triệu Giai Nhụy một tay ôm đầu, ngửa đầu ra sau trên ghế sô pha, hình chữ X mà ngồi trên ghế sô pha. Cô bật cười nói:

"Triệu Giai Nhụy, em đang làm gì vậy?"

"A! Hả?"



Triệu Giai Nhụy như ở trong mộng mới tỉnh dậy, lắc đầu và trượt khỏi ghế sô pha, ánh mắt mê man vài giây. Sau khi nhìn thấy Thiệu Tuyết Thông, nàng nhanh chóng đổi thành đôi mắt cong cong cười:



"A! Coco chị đổi xong rồi? Em chợp mắt một lát... Đi à?"

"Ừm." Thiệu Tuyết Thông nhàn nhạt trả lời, lấy điện thoại trong túi ra, vừa tìm ứng dụng đặt xe taxi vừa vươn tay ra. "Xem còn sót lại thứ gì không."



Lại là giọng điệu này.



Triệu Giai Nhụy ánh mắt tối sầm lại, không nắm lấy bàn tay vươn ra của Thiệu Tuyết Thông, mà tự mình vịn ghế sô pha đứng lên. Nàng vỗ nhẹ lớp bụi đất trên người, cầm lấy ô và đưa túi cho cô xác nhận:

"Không có. Mấy giờ rồi?"



Giọng điệu lạnh lùng khiến Thiệu Tuyết Thông đang từ giao diện ứng dụng taxi nơi có 200 người đang chờ xe nhìn lên:

"Gần 12 giờ."



Thiệu Tuyết Thông có chút kỳ quái liếc nhìn Triệu Giai Nhụy, tên nhóc này sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt rồi? Tâm tư người trẻ tuổi cũng thật khó đoán... Nhưng việc cấp bách giờ là làm thế nào để nổi bật trong 200 người này, và trở thành người nhanh nhất được tài xế bậc thầy tiếp nhận chỗ ngồi.



Cô cau mày nghĩ, độ khó không thua gì xuất đạo liền đăng đỉnh.



Cửa hàng đã sớm đóng cửa, và khi Triệu Giai Nhụy từ cửa sau đi ra, nàng nhìn thấy màn mưa trước mắt, như thể cả trời đất đều bị bao phủ trong đó, một tấm màn mưa màu trắng bạc. Thiệu Tuyết Thông từ phía sau nàng thăm dò, sau đó sửng sốt:

"Ngày Y Bình* đi cũng không mưa lớn đến thế này..."

"Dù mưa có lớn đến đâu, chúng ta cũng phải về nhà." Triệu Giai Nhụy một tay cầm ô, tay kia nắm lấy tay Thiệu Tuyết Thông, thật sự không có thời gian nhìn điện thoại. "Xe tới rồi à?"

"Không đâu..."



Thiệu Tuyết Thông thở dài, có lẽ giờ này ở Thượng Hải đúng là thời điểm vàng để thuận lợi về nhà, nàng đợi nửa ngày cũng chỉ có thể đợi đến khi con số kia giảm từ 200 xuống còn 195...



Trong không khí nhất thời chỉ còn tiếng giọt mưa rơi xuống đất nghe lách tách. Thiệu Tuyết Thông phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cũng toàn là cao ốc văn phòng, hiện tại trời đều đã tố, vậy những người gọi taxi đó đến từ đâu? Ma à?



Thiệu Tuyết Thông không biết mình đã nhìn thấy ở đâu, ngày mưa sẽ khiến người ta đa sầu đa cảm, chẳng hạn như chính mình hiện tại. Cô nắm lấy tay Triệu Giai Nhụy lắc lắc, ngáp một cái nho nhỏ, lẩm bẩm, không biết có phải cô đa cảm không, nhưng mí mắt đang đánh nhau là thật.



Trời mưa thì mùi của nước mưa rất khó hình dung, ẩm ướt, có hơi dính, nhưng lại làm người thấy thoải mái. Triệu Giai Nhụy ngửi được mùi này, đột nhiên rất muốn... Thật sáo rỗng, nhưng nàng rất muốn làm cho thời gian dừng lại tại nơi này, bởi vì tay nàng đang truyền tới độ ấm mà nàng thích.



"Thông Thông." Triệu Giai Nhụy chớp chớp mắt, nàng hẳn là buồn ngủ rồi, cảm giác suy nghĩ của chính mình cũng bị kéo dài theo hạt mưa, sền sệt mà quấy thành một đoàn, mơ mơ màng màng mà phun ra mấy chữ, "Chị nói..."

"Ừm?"


Thiệu Tuyết Thông ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn mỉm cười bất chấp cơn buồn ngủ. Nhưng mà Triệu Giai Nhụy dường như bị mắc kẹt máy ghi âm, nàng cũng không dám quay đầu lại nhìn Thiệu Tuyết Thông. Chữ "Nói" đã lặp đi lặp lại trong miệng nàng nhiều lần, khi Thiệu Tuyết Thông gần như chìm vào giấc ngủ, cô rốt cuộc cũng nghe được nửa sau câu nói của nàng.


"Chị nói... Nếu bây giờ em tỏ tình với chị, chị sẽ làm thế nào?"




Thiệu Tuyết Thông đầu óc hỗn độn trong nháy mắt lập tức tỉnh táo lại.

"Không không không không phải... Em nói là...". Triệu Giai Nhụy tiếp theo hoảng loạn chớp mắt một cái, muốn rút mình lại, sốt ruột cùng hoảng hốt tìm cách bù đắp. "Ách, là có người tỏ tình với chị, thì chị sẽ làm gì?"



Tuy nhiên giọng nói của nàng ở trong tiếng mưa rơi thật sự quá đột ngột, Thiệu Tuyết Thông khó có thể nghe rõ. Cô không thay đổi tư thế, có thể thấy rõ ràng màu đỏ ở vành tai Triệu Giai Nhụy đang dần lan ra, tựa như sắp lan tới cổ. Nhưng mà Thiệu Tuyết Thông thời khắc này nghĩ đến lại là:



Triệu Giai Nhụy quả nhiên vẫn là ăn mặc quá ít.

Người phải chịu quá nhiều cú sốc sẽ dường như sẽ bật chức năng tự bảo vệ mình, ít nhất là đối với Thiệu Tuyết Thông bây giờ là như thế. Cô nhìn thấy rất nhiều rất nhiều những trạng thái khác nhau của Triệu Giai Nhụy, có cười, có khóc lóc, một giây trước là Triệu Giai Nhụy một mình ở Hải Nam bị cảm thì cô liền gọi điện tới nàng bảo nàng uống thuốc, một giây sau lại là Triệu Giai Nhụy ở trung tâm nửa đêm phát sốt nên cô đi xe trở về để chăm sóc nàng. Triệu Giai Nhụy dường như vĩnh viễn không khiến người ta... Vĩnh viễn không khiến cho cô bớt lo, nhưng lúc nàng đang nhìn về hướng Thiệu Tuyết Thông, đôi mắt luôn luôn ôn nhu mang theo ý cười, là khi nàng làm nũng khi ở cùng cô.



Triệu Giai Nhụy như vậy, Triệu Giai Nhụy sẽ tức giận hỏi cô đã cùng ai đi ra ngoài, Triệu Giai Nhụy sẽ cẩn thận từng li từng tí dỗ dành nàng vui vẻ, Triệu Giai Nhụy sẽ dựa vào vai cô và nhỏ giọng xin lỗi cô, nàng thích chính mình.



... Triệu Giai Nhụy, nàng thích Thiệu Tuyết Thông.

... Nàng nghĩ rằng cô không biết.



Thiệu Tuyết Thông không thể tin được, và cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận sự thật này.



Trong lòng bàn tay có một cảm giác ẩm ướt, đó là Triệu Giai Nhụy, nàng không dám nhúc nhích, giống như một tên tù nhân bị kết án tử hình đang chờ ngày tuyên án. Thiệu Tuyết Thông từng chút từng chút, chậm rãi rút tay mình ra, độ ấm cùng ướt át cùng lúc biến mất. Cô lấy điện thoại ra, âm thanh có chút run rẩy:

"Xe tới rồi, đi thôi."



Nói xong cô không để Triệu Giai Nhụy phản ứng, cất bước đi trước.


Cô đi năm bước, vừa vặn đứng dưới mưa.

Triệu Giai Nhụy sững sờ một lúc, vội vàng mở ô muốn đuổi kịp, nhưng dường như Thiệu Tuyết Thông đã hạ quyết tâm giữ một khoảng cách với nàng. Mặc kệ Triệu Giai Nhuỵ có bước đi nhanh đến đâu thì khoảng cách của hai người trước sau vẫn giữ vững 5 bước.





Năm bước...

Đó là năm năm giữa cô và Triệu Giai Nhuỵ.



5 năm đầy tình yêu, 5 năm chân thành nhiệt huyết, 5 năm thẳng tiến không lùi, bất chấp hậu quả, bất chấp ngày mai.





Thiệu Tuyết Thông rất không muốn thừa nhận mình đã già, tuy rằng thật cũng không có già, nhưng quả thực là chênh lệch 5 tuổi. Không chỉ có tuổi tác, mà cả giới tính, mà còn có họ vẫn là thần tượng trong nhóm. Cho nên dù tim đập thình thịch, cô cũng không thể quay đầu lại, không thể mềm lòng.



Nàng ấy vẫn là một đứa trẻ, nhưng Thiệu Tuyết Thông, cô không phải.



Trên thực tế là không có xe nào đã nhận đón, Thiệu Tuyết Thông cũng không biết phải đi đâu, cô chỉ muốn mượn nước mưa che giấu những giọt nước mắt trên khuôn mặt cùng với nhịp tim đập nhanh của mình. Triệu Giai Nhuỵ ở phía sau cầm ô, không thể chạy nhanh vì gió thổi mạnh, nàng dứt khoát cất chiếc ô đi, bước lên phía trước ba bước và nắm lấy tay Thiệu Tuyết Thông:


"Thiệu Tuyết Thông!"




Nàng hiếm khi gọi tên cô đầy đủ. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy. Thông Thông, lão bà, Coco, bạn cùng phòng... Nàng có rất nhiều cách gọi khác nhau với cô, quanh đi quẩn lại vẫn đều là cô. Hiện tại Triệu Giai Nhuỵ gọi tên đầy đủ của cô, thanh âm có chút run rẩy.


"Em sai rồi, em sai rồi... Chị, chị mở ô có được không? Sẽ cảm lạnh..."



Tay nàng luống cuống, nói năng lộn xộn, lại không dám cậy mạnh đi tới chỗ Thiệu Tuyết Thông. Hai người bây giờ như bị dầm mưa giống chó mới rơi xuống nước, mưa vẫn không có ý tứ muốn dừng.



"...Em đừng nhìn chị."




Thiệu Tuyết Thông đội mũ áo khoác lông lên, không biết có phải bị nước mưa làm trôi mascara trên mặt không, ủ rũ nói. Cô không muốn để Triệu Giai Nhuỵ nhìn với khuôn mặt như quỷ, cô không muốn nhìn Triệu Giai Nhụy.



Triệu Giai Nhụy sợ cô lại chạy đi, nên bàn tay siết chặt cổ tay Thiệu Tuyết Thông, dùng tay kia mở ô một cách khó khăn. Nàng chậm rãi, thật cẩn thận đi đến phía sau Thiệu Tuyết Thông, giọng khàn khàn:


"Em... Em biết, chị sẽ nghĩ em bốc đồng, nhưng thật sự em không có. Ý em là, em đã sớm có kế hoạch, nhưng thời điểm này thật sự không phải lúc tốt nhất để thổ lộ — em hẳn là nên đưa cho chị một tủ lạnh đầy hoa, hay mua một cây hoa hướng dương, hoặc là trong một buổi chiều nắng, đi mượn một chiếc xe đạp, chở chị dạo quanh một vòng ngoài bãi, sau đó vô tình hỏi chị có muốn làm bạn gái em không.

"Nhưng là em không đợi được nữa, ý em là cuộc sống vô thường mà... Ừm, tốt a, em vẫn là rất bốc đồng đi. Em nghĩ kỹ rồi, chị không đồng ý cũng không sao, dù sao cũng không có ai biết, chúng ta coi như... Chưa từng xảy ra chuyện này?"


"Nếu đồng ý rồi, vậy chúng ta cùng thử xem xem, không cần quá để ở trong lòng..."




Nàng thì thầm, vén mái tóc ướt mưa ra phía trước, bất an mà nắm chặt góc áo:


"Chị biết, em ăn nói vụng về... Ừm, hẳn là với chị ăn nói vụng về..."

"Mười giây."

"Cái gì?"





Giọng Thiệu Tuyết Thông đột nhiên vang lên, Triệu Giai Nhụy sững sờ khi nghe thấy ba chữ không rõ ràng. Thiệu Tuyết Thông không dám lau mắt, thật sự rất khó chịu khi bị mascara rơi vào trong mắt, cô đành phải cúi đầu, lặp lại một lần nữa:


"... Nếu chị và em có mười giây đồng hồ yêu đương, em sẽ làm gì?"

"Giây thứ nhất chúng ta quen biết, giây thứ hai yêu nhau, giây thứ ba yêu sâu hơn..."



Triệu Giai Nhụy cuốn lấy tóc, có chút không biết phải trả lời câu hỏi của Thiệu Tuyết Thông như thế nào. Nàng nghẹn hơn nửa ngày mới phát ra một giây tiếp theo:

"Giây thứ tư... Trở thành một người vô cùng, vô cùng mạnh mẽ. Sau đó giây thứ năm chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền, giây thứ sáu tùy tiện tìm một nơi để sống, giây thứ bảy... Nếu chị không thể nuôi một con mèo, vậy chúng ta nuôi một ít cá gì đó, giây thứ tám đi du lịch vòng quanh thế giới..."




Nàng khẽ ho lên một tiếng, cẩn thận tựa đầu vào vai Thiệu Tuyết Thông. Cách một lớp áo lông, nàng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình, nhưng Triệu Giai Nhụy vẫn luôn nhớ rõ độ ấm của Thiệu Tuyết Thông. Nàng đôi khi còn trêu chọc cô xem có phải là động vật máu nóng hay không, tại sao dù là xuân hạ thu đông, nhiệt độ cơ thể Thiệu Tuyết Thông vẫn duy trì độ ấm như vậy. Mùa hè nắm tay nàng là mang theo lạnh lẽo, mùa đông lại biến thành ấm áp.




Thiệu Tuyết Thông nghe thấy giọng nói của Triệu Giai Nhụy vang lên bên tai, cách qua chiếc mũ, giống như nàng đang ở nơi xa nói chuyện với cô, có chút không rõ ràng:


"Giây thứ chín... Giây thứ chín lên mặt trăng, lên sao Hỏa, nếu không đi được thì giây thứ mười chúng ta sẽ chết. Nếu con người phát minh ra công nghệ trường sinh vào lúc đó, thì có thể sống sót tốt rồi..."



Nàng vòng tay qua eo Thiệu Tuyết Thông, chiếc ô thấp đến mức sắp chạm lên đỉnh đầu họ. Thiệu Tuyết Thông vì thế có thể nghe thấy tiếng mưa rơi trên ô, dày đặc, giống như ở trong lòng cô cũng có một trận mưa rơi, đó là một sa mạc hoang vu, nước mưa tựa như chỉ làm ướt bề mặt, rồi sao đó mưa lớn cũng không có cách nào xâm nhập nửa phần.






"Răng rắc —"



Sét đánh một lần nữa.



Thiệu Tuyết Thông chậm rãi nhưng kiên định gỡ bỏ cánh tay của Triệu Giai Nhụy trên eo cô, tiến lên một bước nhỏ, vừa vặn đứng ở mép ô. Lúc quay lại cô vẫn chưa lau mắt, và cô nghĩ bộ dáng hiện tại của mình hẳn là chật vật cực kỳ.





"... Triệu Giai Nhụy."




Cô nhỏ giọng lầm bầm gì đó, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Giai Nhụy. Trước khi phản ứng lại câu này, Triệu Giai Nhụy đưa tay ra chạm vào mặt Thiệu Tuyết Thông theo phản xạ có điều kiện, dùng giọng dịu dàng làm nũng và mang thanh âm dỗ dành, nói:

"Mặt chị đầy nước... Sao vậy? Chị nói gì?"





Ngón tay cái của nàng lướt qua má Thiệu Tuyết Thông, lấy đi nước mưa và nước mắt, giống như đang vuốt ve một chú mèo con vậy... A, thực sự rất giống mèo con, Triệu Giai Nhụy nghĩ vậy. Khuôn mặt của Thiệu Tuyết Thông quả thật rất nhỏ, bàn tay của Triệu Giai Nhụy lớn hơn nửa khuôn mặt cô, lúc này trên mặt cô ướt sũng, lớp trang điểm cũng hơi trôi mất, may là mascara không thấm nước, cho nên không xuất hiện vết đen.



Thiệu Tuyết Thông giơ tay nắm lấy bàn tay đang xoa mặt cô của Triệu Giai Nhụy, nhìn sang chỗ khác, nói ra câu vừa mới bị tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi che giấu mất:

"Chị nói... Em còn quên dành một giây để hôn môi, Triệu Giai Nhụy."




Dòng sông tối đen dưới sa mạc từ lâu đã dâng trào, cùng nước mưa giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, và pháo đài làm thành lũy đã sụp đổ ngay lập tức.



Triệu Giai Nhụy sững sờ, đầu óc ngừng lại một lúc lâu. Hốc mắt đột nhiên trào ra nước mắt, nàng cũng không thèm lau đi, cứ để nó rơi xuống trên mặt đất, dù sao cũng hòa với nước mưa rồi, không thể nhìn hay nghe thấy được.



Tiến lại gần từng chút từng chút một, hòa quyện hô hấp, chạm vào môi một chút một chút một. Hương vị son môi thật ngọt, tóc bị làm ướt, cánh tay ôm lên cổ vì cái gì lại đang phát run.


Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.




Mưa vẫn còn rơi.




END.



****


*Chú thích người dịch:

Lục Y Bình: nhân vật chính trong phim "Dòng sông ly biệt".

Chương trước Chương tiếp
Loading...