[Trans/Edit] River | Series

[Hân Dương] Chuyện dang dở (1)



Link: https://carmen986.lofter.com/post/1fab397b_2b49a418e?act=qbwaptag_20160216_05
Author: 审题画批
Author's note: OOC

***

Lời editor: Vì khá dài nên mình chia thành 2 phần nhé. Enjoy ~

*****


00.

Trong thế giới của bạn, có 4% người thích bạn, và chỉ có 0,01% người hiểu bạn.



01.

Lần đầu tiên Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy người kia là trong Somewhere.

Cô ngồi tại quầy bar với chiếc máy tính Apple trên bàn, giống như đang làm việc.

Cô nhuộm tóc vàng, mặc áo khoác da, nhìn có vẻ không ưa thích náo nhiệt. Cách đó không xa, có một nhóm nam nữ đang trên sàn nhảy xả áp lực vì bị áp chế cả về mặt xã hội lẫn tình cảm.


Cô ấy khác biệt hẳn với họ.


Hứa Dương Ngọc Trác khẽ nheo mắt quan sát, bên cạnh cô là một ly cocktail mà nàng không thể nhớ tên và một chai trà ô long giống như là mua từ cửa hàng giá rẻ phía đối diện.


Ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, đã 9 giờ tối rồi.


Cho dù có muốn thức đêm cũng không thể chịu được như vậy, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn đồ uống trong tay người kia mà nghĩ, hình như do nàng tự nhiên sinh ra nhiệt tình đi.


Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy cô gái đối diện vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi quán bar, thì mới có can đảm đi qua ngồi đối diện nữ nhân kia chào hỏi.


"Xin chào, đây là lần đầu tôi tới quán bar này, cậu có thể giới thiệu gì không?" Người phụ nữ đối diện chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính đến trên người nàng.


"Tôi cũng chỉ là hỗ trợ trông cửa hàng của bạn thôi." Người đối diện gãi đầu lộ ra chân tay luống cuống. "Hay cậu thử ly này của tôi đi? Nồng độ không cao, là tự tôi pha."


Nàng do dự một chút, rồi gật đầu. Hình như hoàn toàn khác với vẻ ngoài, nàng đánh giá người đối diện, không tính tay nghề thuần thục thì ngược lại nước nho trắng này với thí nghiệm hóa học thật giống nhau, tay nàng hơi run nhẹ, sợ nếm nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới hương vị.


Vị ngọt của nho trắng rất đậm đà, nồng độ không cao lắm, thích hợp với những cô nàng không thường xuyên uống rượu.


"Cậu nói là cậu đang giúp một người bạn trông cửa hàng sao?"

"Đúng vậy, cô ấy nói sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới trong mấy tháng này, thật không biết cô ấy tính toán gì nữa. Mình mỗi ngày lên lớp xong còn phải giúp cô ấy lo việc kinh doanh ở cửa hàng."

"Cậu là giáo viên à?"

"Không có a, mình là sinh viên, cũng coi như là một nhà văn đi. Gần đây đang tìm kiếm nguồn cảm hứng, nên muốn thử sáng tác trực tiếp trong quán bar."




Hứa Dương Ngọc Trác hối hận vì đã đưa ra câu hỏi kia, người ta vừa mới trưởng thành không bao lâu nhưng lại bị mình cho là già đi mấy tuổi.




"Không ồn áo quá đúng không?" Nàng quay lại nhìn đám người đã ở đó nửa giờ trước, bất đắc dĩ mỉm cười.

"Vẫn được đi, mỗi người có cách truyền cảm hứng khác nhau, có lẽ mình thích hợp với việc viết lách trong môi trường ồn ào này."


Người đối diện cười rất rực rỡ, mục đích Hứa Dương Ngọc Trác đến cửa hàng này ban đầu chỉ để giải tỏa cảm xúc sa sút, hiện tại xem ra, đã đạt được mục đích này rồi.


"Cậu làm nghề gì?"

"Mình? Người làm nghề tự do, nhiều hơn thì, là nhạc sĩ."

"Thật hâm mộ các cậu, muốn làm gì thì làm đó." Trương Hân nhìn văn kiện tựa như một trang giấy trắng trước mặt, thuận miệng nói một câu.

"Nào có, mỗi ngày mình đều phải lo bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Có khi kiếm được rất nhiều trong một tháng, có khi không kiếm được một xu."


Hứa Dương Ngọc Trác phàn nàn, nghề này quả thật không ổn định, nàng rất muốn thuyết phục cô sinh viên sắp bước vào xã hội này phải tìm một công việc ổn định, nhưng nàng lại nuốt lại lời khuyên nhủ trong lòng không nói ra.



Nàng cẩn thận nghĩ, nếu nàng thật sự nói ra, sinh viên đối diện sẽ cho rằng nàng là loại thanh niên bảo thủ, tư tưởng có chút bế tắc lại ở thế kỷ đồ cổ đi.


"Nghe lão sư chúng mình nói, hiện tại công việc ổn định cũng rất khó tìm. Nghề tự do không ổn định, mà các cậu sẵn sàng chấp nhận rủi ro như vậy, thật rất khâm phục các cậu."

"A? Phải không, cảm ơn." Hứa Dương Ngọc Trác không nghĩ cô sẽ nói như vậy, cúi đầu nhấp miệng một chút ly rượu cô vừa tự pha.

Hy vọng ngày mai còn có thể nhìn thấy cậu.









02.

Nhà văn trẻ tuổi hôm qua quả thật làm Hứa Dương Ngọc Trác khắc sâu ấn tượng, hôm nay lúc đi làm cũng đều thất thần.




Ví như giờ phút này, nàng thật vất vả về đến nhà, lại đã quên đem ghi-ta về. Chiếc ghi-ta đáng thương nằm ở một góc vô định nào đó trong phòng thu âm, trên mặt thảm bám lớp bụi mờ.




Đành cam chịu số phận vậy, Hứa Dương Ngọc Trác mặc áo khoác vào và cầm lấy chìa khóa.




Đã hơn mười giờ đêm, đi xe taxi lại lo lắng thiếu an toàn, vậy đi một mình thì tốt hơn. Một cây số, đi bộ tới đó sẽ không bị lạnh, nàng tự lẩm bẩm an ủi mình.



Sau khi đến phòng thu âm để lấy cây đàn, về đến nhà được nửa đường thì nàng lại thấy cách đó không xa là đèn của Somewhere đang nhấp nháy.


Nơi này giống như có một loại sức hút vô hình, nó khiến người ta có một không gian tưởng tượng phong phú. Trong nháy mắt, nàng đã hiểu tại sao nhà văn trẻ kia lại có thể viết lách trong một môi trường ồn ào đến vậy.



"Uống chút gì không?"

"Giống loại ngày hôm qua đi."

"Được." Trương Hân lấy ra một chai nước ép nho trắng, các bước gần như giống hệt ngày hôm qua, nước trái cây hình như có hơi ngọt hơn một chút.

"Muộn như vậy cậu một mình đến quán bar rất nguy hiểm, đi đường ban đêm cũng không an toàn." Trương Hân đưa đồ uống cho nàng.

"Quên đàn ghi-ta ở nơi làm việc, đi ngang qua đây uống một ly." Nàng nhìn lên, 11 giờ, đúng là không còn sớm.



Nói chuyện với nhau cũng chừng nửa tiếng, ngày mai còn muốn dậy sớm cho nên không thể ngủ nướng được. Hai người trao đổi họ tên và số điện thoại, cả hai đều là chòm sao Thiên Bình, chỉ nhỏ hơn nàng 24 ngày.




Trương Hân đứng ở cửa hàng nhìn Hứa Dương Ngọc Trác về nhà, mới đầu cô muốn đưa nàng về tới dưới lầu nhà nàng, nhưng nghĩ đến mình mới cùng nàng mới quen biết được mấy ngày, làm như vậy quả thật rất mất hứng thú.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cô khóa kỹ cửa, bước nhanh theo hướng ngược lại với người kia về nhà.



Trong gần một tháng, Hứa Dương Ngọc Trác ngày nào cũng tới quán bar cuối con phố mua sắm.

Dần dần, chỗ ngồi đối diện Trương Hân gần như trở thành độc quyền của Hứa Dương Ngọc Trác.






Nàng đã gặp Tôn Trân Ny, người nói chuyện với Trương Hân ngày đầu tiên nàng đến Somewhere. Học muội đó nhỏ hơn Trương Hân một lớp, tạm thời ở lại nhà Trương Hân một thời gian vì nghỉ đông chưa về nhà.



Hứa Dương Ngọc Trác đôi khi sẽ kéo Trương Hân đến một nơi yên tĩnh, để cô nghe những giai điệu nàng đã tạo ra trong ngày, nói về những chuyện phiếm của mọi người trong phòng thu âm. Trương Hân cũng sẽ chia sẻ với nàng những gì cô thấy và nghe được trong suốt ngày hôm đó. Đại khái chính là uống cà phê chỗ nào, uống rất ngon thì lần sau mình có thể mang theo một ly như vậy tới cho cậu.




Nhưng điểm duy nhất khiến Hứa Dương Ngọc Trác bất mãn chính là, nếu nàng lén liếc mắt nhìn màn hình máy tính của cô, Trương Hân đều sẽ đóng máy tính xách tay lại và giả vờ nghiêm túc nói với nàng, nàng không thể làm như vậy.



Có việc gì không thể lộ ra ngoài sao?






Hứa Dương Ngọc Trác không nghĩ quá nhiều, dù sao mỗi người đều có một chút bí mật của riêng mình, không bạn thân nào có thể biết được, huống chi lại là nàng.



Ký ức này rất mơ hồ trong trí nhớ của Trương Hân, cô chỉ nhớ rõ cuộc nói chuyện với Hứa Dương Ngọc Trác mỗi lần trước khi rời đi.






"Ngày mai cậu sẽ ở đây chứ?"

"Sẽ có, mình sẽ ở đó khi cậu đến."






03.

Việc Trương Hân nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác chắn chắn là một sự ngẫu nhiên.





Trương Hân là trưởng phòng tổ chức của hội sinh viên trường đại học. Gần đây nhất là ngày kỷ niệm thành lập trường, cô ban ngày vừa bận rộn với lớp học vừa giải quyết các loại công việc khó khăn, duy chỉ buổi tối mới có thể thả lỏng một chút để chạy tới Somewhere uống một ly.

Ngày đó cô nghe hội trưởng nói, trường đã tìm được một nhạc sĩ viết bài hát, đến lúc đó cô mới tự mình đi dự tiệc chiêu đãi.



May mắn thay, từ nhỏ tới giờ cô không quá sợ người lạ, thậm chí còn có thể tự làm quen, cô tin bản thân có thể hòa hợp với những nghệ sĩ đôi phần lập dị đó.



Sau khi ngồi xổm mười phút trước cổng trường, cốc trà sữa trân châu trong tay dần trở nên nguội lạnh.



Cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cửa.



Là Hứa Dương Ngọc Trác.




"Ừm, chào, trà sữa cho cậu này." Trương Hân đứng dậy, đem túi trà sữa đưa cho nàng bằng cả hai tay.



Trương Hân phát ngốc, đột nhiên nhớ tới chưa từng nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác ở ngoài quán bar, hai người quen biết nhau khoảng hơn 1 tháng, mỗi một lần nói chuyện đều là trong quán bar nhỏ đó.






"Được rồi, cảm ơn." Hứa Dương Ngọc Trác cũng đưa hai tay ra nhận lấy.



Khoảnh khắc Hứa Dương Ngọc Trác ngẩng đầu, trong nháy mắt bắt gặp ánh mắt của Trương Hân, hai người đối diện nhau không hẹn mà cùng nhau cười, có lẽ là vì hành động của họ rất buồn cười đi. Cho dù quen nhau lâu như vậy mà vẫn diễn trò đúng mực như vậy.




"Thật ngốc." Hứa Dương Ngọc Trác đột ngột nói.

"Mình cũng thấy vậy." Trương Hân đáp lại.




Có lẽ là vì quen biết nên cuộc giao tiếp giữa hai người diễn ra vô cùng suôn sẻ, 80% nội dung là về việc đi ăn tối chứ không phải là về lễ kỷ niệm của trường.




"Demo cậu đều nghe qua rồi." Hứa Dương Ngọc Trác nhún vai, tỏ ra không có gì để lấy ra thể hiện.

"Chẳng trách, cậu còn không mang theo máy tính, cậu biết là mình à?"

"Cậu nghĩ vậy thì là đúng. Mình nhớ gần đây có một nhà hàng thịt nướng rất ngon, đi thôi."

Trương Hân nghe Hứa Dương Ngọc Trác nói xong lúc này mới định thần lại, vội vàng đuổi theo bước chân của nàng ra khỏi phòng họp.








"Đây là thứ... gì a!" Trương Hân nghe người quản trò ở đó nói quy tắc trò chơi, lẽ ra lúc nãy cô không nên để Hứa Dương Ngọc Trác tham gia trò chơi ưu đãi của nhà hàng thịt nướng.


Ai hoàn thành trò chơi sẽ được nhận một đĩa thịt heo quay miễn phí.




Càng nghe cúi đầu càng thấp, Trương Hân lén lút liếc nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, nàng có vẻ khá thích thú.




"Nếu không phải là một cặp, có thể là bạn thân giữa hai cô gái, hay giữa các chàng trai cũng được. Nếu bạn thật sự không tìm được ai thì bạn có thể đi với em trai phục vụ của chúng tôi nha!"



Cô không biết tại sao lại thẹn thùng, Trương Hân chỉ cảm thấy lỗ tai rất nóng, hẳn là rất đỏ rồi.






"Đang suy nghĩ gì vậy?" Hứa Dương Ngọc Trác lúc này chỉ cách Trương Hân vài xăng-ti-mét, hoàn toàn có thể gọi là 'dính chặt' vào nhau. Cô muốn né tránh ánh mắt của Hứa Dương Ngọc Trác, nhưng không ngờ một giây sau lại bắt gặp tầm mắt của người chủ trì.

"A vị tiểu thư này có vẻ rất có hứng thú, vậy bạn là người đầu tiên đi!" Người chủ trì ra vẻ như rất quen thuộc với Trương Hân, dẫn Trương Hân tới trước sân khấu. "Tôi nghĩ vị mỹ nữ này cũng là bạn tốt của cô ấy, vậy thì cùng nhau chơi đi!"






Người chủ trì có vẻ rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng chật vật của người trước mặt, cũng kéo Hứa Dương Ngọc Trác lên trước sân khấu.




Quên đi, tốc chiến tốc thắng vậy, Hứa Dương Ngọc Trác không muốn làm Trương Hân khó xử, nàng từ trước đến nay đều là người chơi bóng thẳng, không thể trốn thoát, chẳng lẽ lại để cô xấu hổ một mình?


Vì thế dán lên môi.

Một giây, hai giây, ba giây.

Năm giây này kéo dài rất lâu.



Trong vài giây này, âm thanh ồn ào xung quanh giống như bị tiếng hai trái tim đang đập loạn che chắn, như thể toàn bộ trong cửa hàng chỉ còn lại hai người họ.



Nai con chạy loạn cũng không đủ để miêu tả cảm xúc hiện tại.



Chỉ mong cậu ấy không nghe được tiếng tim đập của mình, Hứa Dương Ngọc Trác cứng đờ mà thu hồi tay vừa ôm đối phương, thầm nghĩ.






04.

"Mấy chị, đã phát sinh chuyện rất kinh ngạc a." Tôn Trân Ny chỉ vào Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác trước mặt. "Mấy chị chỉ vì một đĩa thịt ba chỉ mà có thể làm bất cứ giá nào hả?"

"Bây giờ thịt heo rất đắt." Có lẽ là do bị ánh đèn chiếu sáng, mặt Trương Hân hiện tại rất đỏ. Cô tựa như phát giác được sự biến hóa vừa rồi, mất tự nhiên mà sờ sờ lên gương mặt nóng hổi của mình.


"Ngụy biện! Giải thích chính là che giấu!" Tôn Trân Ny nghiêm túc nâng cặp kính không tồn tại của mình lên, suy nghĩ và phân tích đủ kiểu để lừa đảo khách hàng, cho là cô đang thật sự nghiêm túc học tập và nghiên cứu chứ không phải là bàn tán mách lẻo bạn bè.

"Em nghĩ lại đi, nếu, ý chị là nếu, tụi chị có mối quan hệ đặc biệt, tại sao lại không nói cho em đầu tiên? Em nghĩ mà xem, có phải hay không?"

"Đúng vậy, chắc chắn sẽ nói cho em biết!" Trương Hân thấy vậy, liền đi theo phụ họa.

"Em chính là bạn tốt nhất của tụi chị!"

"Đúng!" Trương Hân tiếp tục phụ họa.

"Được rồi được rồi, không nói nữa." Tôn Trân Ny xua xua tay.






Không bình thường, vẫn là không bình thường. Dưới cái nhìn của cô, hôm nay bầu không khí giữa hai người không giống với ngày xưa. Hai người đều cố tính tránh đối mặt với người kia, Trương Hân không cẩn thận đụng phải tay Hứa Dương Ngọc Trác thì sẽ đột ngột rụt lại giống như bị điện giật.



Bầu không khí này không thể nói là khó xử, càng nhiều hơn chính là một loại mập mờ. Hiển nhiên, hai người trong cuộc hoàn toàn không ý thức được chính mình đang ở trong bầu không khí này, mà người đứng xem như Tôn Trân Ny lại nhìn thấu hết thảy.


Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

***

TBC.

Chương trước Chương tiếp
Loading...