[Trans/Edit] River | Series
[Nãi Đường] Sương dày
Author: 你看见你了
Author's note: Một chút sinh hoạt thường ngày - ooc.
*****Bóc lớp vỏ mỏng bao phủ quả quýt sẽ có lớp sương nhỏ từ miếng quýt bay lên và hương thơm đặc trưng của cam quýt xông vào khoang mũi ngay lập tức.
"Đây.""Ahhhh"
Hồng Tĩnh Văn đưa quả quýt đã được lột vỏ tới, trước mặt cô đang chiếu video hướng dẫn bình luận trò chơi. Đường Lỵ Giai ngồi bên cạnh tháo tai nghe xuống, tiến đến trước mặt cô và ngậm lấy quả quýt đã được đưa tới miệng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn Hồng Tĩnh Văn đang có vẻ mặt khoa trương biểu lộ ghét bỏ, rồi cười giận nói.
"Cho ăn thôi, làm gì mà ghét bỏ như vậy a.""Cậu cậu cậu, cậu không có tay à?!""Mình có tay a, vậy không phải cậu vẫn đều lột hết giúp mình sao?"
Cô nói không ra hơi, lúc đuối lý rồi chỉ có thể như vậy. Hồng Tĩnh Văn phủi phủi tay, một lần nữa cầm bút lên ghi lại một hàng lời thuyết minh. Đường Lỵ Giai nhai lấy quả quýt tiếp tục nhảy theo vũ đạo trên màn hình, chốc lát lại được Hồng Tĩnh Văn đút cho ăn thêm một lượt nữa.
Vào mỗi giờ nghỉ, Hồng Tĩnh Văn và Đường Lỵ Giai sẽ đều cùng nhau như thế này. Hai người ở chung một căn phòng, phần lớn thời gian là làm việc riêng, xen kẽ vào đó là trao đổi ngắn gọn với nhau. Ngô Vũ Phi đã miêu tả dạng ở chung của họ như thế - giống như là đến thư viện tự học vậy.
"Mình không ăn, chua đến tận răng rồi.""Vậy à?"
Thấy Đường Lỵ Giai nhăn nhăn mặt gật đầu, Hồng Tĩnh Văn hoài nghi bỏ vào miệng miếng quýt còn sót lại, cũng bày ra bộ mặt đau đớn rồi cô đứng dậy đi rửa tay sạch sẽ rồi trở về. Mắt cô nhìn thời gian, rồi lại quay đầu nhìn một chút Đường Lỵ Giai đang khắc phục các động tác nhảy khó, từ bỏ luôn ý định bắt đầu mở zhibo.
"Sao, cậu muốn zhibo à, vậy mình tới phòng tập nhảy.""Không, đợi chút đi."
Thật ra ban đầu Đường Lỵ Giai tính tới phòng tập nhảy nhưng ngay sau khi thay quần áo thì nhận được tin nhắn từ Hồng Tĩnh Văn, nói bạn cùng phòng của nàng ra ngoài rồi, đó chính là Hồng Tĩnh Văn a. Đúng là chuyện lạ, thế nên Đường Lỵ Giai liền sột soạt chạy tới đây, trong khi cửa không đóng chặt thì nàng nhón chân tiến đến phòng lúc Hồng Tĩnh Văn còn đang gõ trên màn hình, căn bản không chú ý tới nàng.
"Hồng Tĩnh Văn!""Sao cậu lại tới chỗ mình?""Hửm? Không phải nói chỉ có mình cậu ở ký túc xá sao?""Mình cũng chưa nói muốn cậu tới đây a."
Đường Lỵ Giai ồ một tiếng. Màn hình điện thoại Hồng Tĩnh Văn dưới đất vẫn còn bật sáng, nhìn màu nền rõ ràng là hộp thoại trò chuyện với nàng, người này lại đang xoắn xuýt cái gì vậy chứ? Nàng thu lại nửa bước chân làm ra bộ dáng muốn quay đầu đi, quả nhiên giây tiếp theo đã bị quỷ ngạo kiều kia gọi lại.
Bữa tối như mọi khi vẫn gọi món gà dừa, rốt cuộc gần đây Quảng Châu bắt đầu mùa đông, cũng nên uống chút nước nóng hổi. Hai người ăn no bụng cho nên quyết định đi bộ một đoạn đường rồi đón xe trở về.
Đường phố về đêm hiếm khi đông đúc, bóng lá cây bông gòn lung la lung lay chiếu trên mặt đường. Hồng Tĩnh Văn đưa tay mình lên nhìn một chút, rồi lại đưa tay còn lại lên trên tầm mắt mình lần lượt xem xét. Đường Lỵ Giai thấy vậy liền đưa đầu gần lại hỏi có chuyện gì.
"Hình như vụn màu cam của quả quýt dính vào rồi, rửa không sạch được.""Ừm, vậy làm sao bây giờ?""Còn có thể làm gì chứ, chờ nó tự rơi hết thôi."
Đường Lỵ Giai nghe xong cũng đưa tay mình lên xem, hí mắt nhìn kỹ một chút, rồi nàng thật sự đưa ra một giải pháp thông minh để giải quyết, chính là đi làm móng tay thật đẹp.
"Vậy không phải mỗi lần mình lột quýt đều phải đi sơn móng tay à?""Cậu có thể không lột hahaha, không cần."
Đường Lỵ Giai nắm lấy tay Hồng Tĩnh Văn trước khi người kia nổi giận muốn rút về, thuận thế kéo cô về bên cạnh nàng, cười hì hì đụng đụng đối phương.
Hồng Tĩnh Văn luôn tự đút cho nàng ăn trong vô thức. Đây là cách cô quan tâm đến nàng, bao gồm cả việc hỏi han ân cần theo thói quen, trong đó nhiều nhất chính là nhớ ăn cơm, không thì uống nước nóng. Thế là chỉ cần thấy mặt nhau thì sẽ cùng nhau ăn cơm, cho dù là ra ngoài ăn hay đặt đồ về. Đường Lỵ Giai nghi ngờ rằng đây có thể là một giám sát viên trá hình.
Cô không nắm tay nàng trở lại và cũng không hất ra, để ngón tay tùy ý buông lỏng. Lần trước Đường Lỵ Giai cắt tóc ngắn ngang vai, hiện tại đã hơi dài ra rồi, đuôi tóc còn uốn cong lên nghịch ngợm, đỉnh đầu còn có chút xù lên. Nhìn từ phía trước còn có thể thấy răng khểnh của nàng rất đáng yêu, nhưng nàng và cô gái trên sân khấu được gọi là tỷ tỷ với chiếc váy dài, đôi môi đỏ mọng, thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đôi khi Hồng Tĩnh Văn tự hỏi, có phải sinh vật theo bản năng sẽ cảm thấy khát vọng đối với ánh sáng hay không. Chẳng hạn như bươm bướm không sợ tới gần ánh nến, hay con người không thể vực dậy tinh thần vào một ngày nhiều mây, mặt trời thường chiếu ánh sáng vào cây để cây luôn sung mãn, còn có nhóm các em nhỏ luôn hướng tới ánh đèn sân khấu mà khao khát.
Thật ra, ánh sáng rất lạnh lùng, ánh mắt của hàng vạn người chăm chú dõi theo mới là nóng bỏng, mà các cô gái trên sân khấu của các fan hâm mộ là nguồn sáng. Hồng Tĩnh Văn đã gặp qua việc theo dõi hoặc bị người dõi theo, những ánh mắt kia luôn rất nóng bỏng.
Mà Đường Lỵ Giai dường như lại khác. Bất kể là trong mắt nàng mang theo ý cười ít ỏi hay là lúc nàng bị tổn thương, càng giống ánh sáng lung linh của đom đóm trong đêm tối, thu hút người đưa tay ra đón lấy, nhưng chỉ khi nó chủ động rơi vào người bạn, thì ánh sáng đó mới thật sự thuộc về bạn.
Cứ như vậy một đoạn thời gian, rừng cây to như vậy bị sương mù bao phủ, Hồng Tĩnh Văn không tìm thấy chút điểm sáng nào. Nhưng lúc chùm sáng kia rốt cuộc chiếu rọi đến mình, Hồng Tĩnh Văn lại không xác định được, người được dõi theo kia là mình, có thể là mình sao?
"Tại sao lại nói ra?"
Một lần cách đây khá lâu, Đường Lỵ Giai nói câu này, lúc cuối còn mang theo giọng nghẹn ngào, đè xuống những bối rối trong lòng. Hồng Tĩnh Văn tiếp tục miêu tả Đường Lỵ Giai, những bộ dáng đó chỉ cô mới có thể trông thấy. Vì gì mà không thể nói ra, mặc dù cô đã tìm ra được những tổn thương trước đây của nàng, nhưng nếu không có cách nào chữa trị cho nàng, cũng chỉ có thể để dũng khí của nàng lần nữa không chỗ nào che giấu. Đây cũng là một trong những điều cô có thể làm được cho nàng.
Không có loại tình cảm nào là vô tư, Hồng Tĩnh Văn không thể không thừa nhận, cô kỳ thật rất hưởng thụ sự đối xử đặc biệt từ Đường Lỵ Giai. Chẳng hạn như được đối phương kéo vào phạm vi gần gũi hơn, cảm giác tốt khi được cần đến và cũng thấy tốt khi bị ỷ lại. Lúc Đường Lỵ Giai gọi tên cô hoặc mỗi lần nàng nói 'Chúng ta', đều khiến cô thỏa mãn dù là trong chốc lát.
"Cậu rất quan trọng với mình."
Hồng Tĩnh Văn luôn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế nói sự thật này cho Đường Lỵ Giai, nhưng thật ra vẫn còn muốn nói nửa câu sau.
Cậu rất quan trọng với mình, vậy mình với cậu thì sao?
Đương nhiên là rất quan trọng a, Đường Lỵ Giai đã trả lời cô như vậy. Và mặc dù câu trả lời này đã phần nào xoa dịu sự do dự của Hồng Tĩnh Văn, nhưng Hồng Tĩnh Văn đang gặp rắc rối vẫn không được chữa trị.
Được thích không phải là một gánh nặng, cô hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai hết, và cô muốn Đường Lỵ Giai được tự do hơn bất cứ ai. Vì vậy khi Đường Lỵ Giai theo bản năng lùi lại nửa bước, Hồng Tĩnh Văn cũng lui về ranh giới vô hình. Cô hiểu rõ nên cúi đầu che giấu đi sự mất mát của mình, không còn cố chấp muốn nghe thêm câu trả lời của nàng.
"A, đèn đỏ rồi!"
Những chiếc xe trước mặt cô lần lượt lao qua, và suy nghĩ của Hồng Tĩnh Văn cuối cùng cũng bị Đường Lỵ Giai ở ngã tư đường gọi về.
"Cậu vừa rồi suy nghĩ gì vậy Nãi Cái?"
Nàng dùng sức nhéo nhéo tay cô, nhưng chỉ nhận lại được một câu không có gì. Đường Lỵ Giai cho là do đối phương gần đây chuẩn bị cho công tác ngoại vụ nên áp lực, nếu Hồng Tĩnh Văn không muốn nói thêm, thì hỏi lại thế nào cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
Lúc cãi nhau và giận dỗi, đã nhiều hơn một lần Đường Lỵ Giai nàng thật sự muốn gõ vào đầu Hồng Tĩnh Văn mở ra để nhìn bên trong có phải đã xoắn thành một xoắn rồi hay không, làm sao có thể có người như thế hờn dỗi nàng cơ chứ. Nhưng cùng lúc cô lại là người dễ dụ, nàng cho cô nửa bậc thang thì cô đều có thể một đường trượt xuống rất mượt mà. Những điều đó Hồng Tĩnh Văn tự cho là mình che giấu những suy nghĩ rất kỹ, kỳ thật, sớm hay muộn Đường Lỵ Giai đều có thể sáng tỏ thôi.
Nàng chưa bao giờ tránh né sự thật là chính mình đang ngày càng ỷ lại vào Hồng Tĩnh Văn. Trong những ngày qua, công việc và cuộc sống hai người như hình với bóng không thể tách rời, Đường Lỵ Giai cho rằng mối quan hệ giữa hai người đều đã ngầm đồng ý từ hai phía tiến tới, nhưng Hồng Tĩnh Văn dường như không nghĩ như vậy. Cô nghĩ nàng vẫn giống như một đứa trẻ nhút nhát do dự ở trước cửa, chỉ vì đôi tất hôm nay nàng mang không đủ một đôi.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều phải nói ra mới chắc chắn sao, đại biểu chòm sao Ma Kết lâm vào trầm tư.
Khi nghe Đường Lỵ Giai đọc lá thư, giống như bị bọt biển ngăn cách, Hồng Tĩnh Văn bị đưa vào thế giới chỉ có cô và Đường Lỵ Giai tồn tại. Không nghe được tiếng fans hò hét hay tiếng đồng đội trêu chọc, chỉ cảm thụ được nhiệt độ cơ thể đang đến gần cùng với Đường Lỵ giai mỗi lần thay đổi hơi thở để rút ra sự chân thành của nhau nhiều hơn. Còn phát hiện sẽ trở nên căng thẳng và khó xử hơn khi ở cùng Đường Lỵ Giai trong tình huống công khai như vậy.
Cũng không phải là chán ghét cảm giác chật chội này, chỉ là có chút không biết làm sao, bởi vì từng câu từng chữ trong nội dung thư của Đường Lỵ Giai đều như đang ủi phẳng những nếp nhăn ẩn sâu trong lòng cô. Mà Đường Lỵ Giai lại đang ở bên cạnh dịu dàng nhìn cô, như đang muốn nói với cô, Hồng Tĩnh Văn cậu nhìn đi, thật ra chúng ta đã sớm có thể tự tin sánh vai đứng cạnh nhau tại nơi ánh đèn sân khấu chiếu xuống rồi.
Con đom đóm đã đậu vào người cô từ lâu, nhưng tình cờ vừa lúc ngừng lại ở nơi không nhìn thấy sau lưng.
"Hồng Tĩnh Văn.""Ừm."
Dù gió có nổi lên rồi tan hết hay sương mù vẫn giăng đầy khắp nơi cũng thế, cậu không cần nhìn bốn phía, mình sẽ luôn gọi tên cậu trước.
- END -
****
Lời editor:
Hì hì dạo gần đây thích Nãi Đường ghê, nên có lẽ sẽ kiếm thêm fic của Nãi Đường zìa trans ~~ Anyway mọi người đọc xong có thể để lại vài bình luận cho xôm có được hong, editors chúng tui rất cô đơn 🥺
Sắp tới cả tui cả nhỏ Quýt đều bận hơn trước nên sẽ update dần dần nha.