[Trans/Edit] River | Series
[Đề Đề Lạc] Tiểu Tân lang
Link: https://card.weibo.com/article/m/show/id/2309404809435829633077Author: 刘亦菲圈外小狗*Kết hôn đồng tính bí mật*Cưới trước yêu sau____
1.
"Mẹ, nhất định phải kết hôn sao?" Tưởng Thư Đình không có chút hứng thú nào với đống ảnh đã được chỉnh sửa cẩn thận trước mặt, mặc dù mẹ cô đang hứng thú bừng bừng chọn lựa bạn đời cho cô, nhưng cô hoàn toàn không biết mình sắp trở thành đương sự tham gia hôn nhân, thậm chí còn có sự phản kháng yếu ớt, sống chung dưới một mái nhà và sinh hoạt hàng ngày với một người không quen biết, trải qua mấy chục năm trong tương lai, nghĩ thế nào thì vẫn là một sự việc đáng sợ."Con nói chuyện thế nào vậy?" Người mẹ trẻ đẹp tức giận vỗ vỗ cánh tay cô, có điều đáng tiếc là bà cũng không để lại một tia ánh mắt dư thừa tới nữ nhi mới lớn của mình, mà là tự chọn một bức ảnh bà hài lòng nhất trong cả ngàn bức ảnh, tinh tế mà đánh giá một phen, rồi mặt mày bà hớn hở nói: "Kết hôn sớm là phúc khí của con, có bao nhiêu người tuổi rất cao còn không tìm được đối tượng đâu, trong nhà sắp xếp ổn thoả cho con mà còn dám vụng trộm không vui. Cái này, mẹ nhìn không tệ, không bằng lấy cô ấy đi."
"Mẹ thích là được rồi." Tưởng Thư Đình xoa xoa cánh tay bị đập đỏ kia, lông mày nhỏ không thể không nhíu lại, nhớ tới quy định của Tưởng gia là chỉ có con cái đã lập gia đình mới có quyền thừa kế tài sản, vậy thì mẹ cô gấp không chờ nổi nữa mà thu xếp hôn nhân cũng có mục đích rõ ràng.
"Cái gì mà mẹ thích?" Câu trả lời này khiến mẹ cô bất mãn, bà ném tấm ảnh lên mặt bàn, dùng tay vỗ bàn bạch bạch khiến cả bàn đều rung lên, miệng bà lúc mở lúc đóng như miệng cá phun bong bóng, "Là con thích."
Tưởng Thư Đình bất đắc dĩ cúi đầu xuống, trong mắt càng thêm ảm đạm, ôn hoà nói như đã trăm ngàn lần như vậy, "Vâng, là con thích."
2.
Địa điểm lần đầu hẹn hò là ở một quán cà phê.
Tưởng Thư Đình đến hiện trường sớm 15 phút, không giống như người mẹ tính cách nóng nảy của cô, người cha lễ độ từ nhỏ đã dạy dỗ nàng phép tắc của một thân sĩ, bất kể là thời gian nào, nếu bắt đối phương chờ đợi thì đều là một loại hình vi bất lịch sự.
Đặc biệt là với thân phận đặc biệt như vị hôn thê.
"Tiểu thư, xin hỏi cô có muốn gọi món không?""Vui lòng chờ một chút, còn có một vị khách khác sắp tới đây.""Được ạ."
Ước chừng còn 5 phút trước cuộc hẹn, Hàn Gia Lạc tới gần bàn số 10, đã có người ngồi trên ghế, nàng nghi hoặc mà lấy điện thoại ra xem lại lịch sử trò chuyện với đối tượng kết hôn mà nàng chưa từng gặp, xác định mình không đi nhầm chỗ, như vậy người này là nhân vật chính của cuộc hẹn này.
Thân là bên thông gia chiếm ưu thế, thế mà cô ấy lại đến sớm hơn nàng, có lẽ nàng có thể ôm một tia hy vọng mờ nhạt?
"Xin chào", nàng kéo ghế ra, vì lý do an toàn nàng vẫn phải xác nhận thân phận của đối phương một phen trước, "Xin hỏi là tiểu thư Tưởng Thư Đình sao?"
Người nghe câu hỏi ngẩng đầu lên, khép thực đơn lại, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, vậy chắc hẳn cô là tiểu thư Hàn Gia Lạc, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh được gặp cô."
Trẻ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
"Đó là vinh hạnh của tôi." Hàn Gia Lạc nghe thấy câu trả lời khẳng định, yên tâm mà ngồi xuống, ngước nhìn bắt đầu đánh giá người quan trọng trong tương lai của mình.
Cô ấy còn rất non nớt, cho dù cố tình ăn mặc có chủ ý gần hơn với giới thượng lưu 27 28 tuổi, kiểu tóc tương đối phức tạp, trang điểm cũng rất tinh xảo, nhưng như cũ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ngây ngô chưa nhiều kinh nghiệm của người này, cùng với collagen không che lấp được trên má, thì nhiều nhất cũng chỉ 20 tuổi, thậm chí nhỏ hơn. Tính cách có lẽ trầm ổn hơn người đồng trang lứa một chút, nhưng cũng có hạn, ít nhất đôi tay đang run nhè nhẹ lúc này cũng bộc lộ nội tâm cô căng thẳng.
Điều này làm giảm bớt sự kháng cự trong lòng Hàn Gia Lạc không ít, mặc dù nói chỉ là nhìn mặt xem có thích hợp hay không, nhưng nghe đồn phu nhân họ Tưởng rất hài lòng với nàng, mà cha mẹ nàng rất muốn dùng nàng để đổi lấy lợi ích nên nàng không thể có quyền từ chối. Dưới hoàn cảnh như vậy, thì Hàn Gia Lạc người nằm ở tầng thấp nhất của chuỗi thực vật, đương nhiên sẽ không có hảo cảm gì với vị hôn thê cướp đoạt hạnh phúc cả đời của nàng kia, nàng thậm chí đã làm tốt việc chuẩn bị cố ý vô cớ gây sự để đối phương tự nguyện từ bỏ, nhưng mà —- ánh mắt đầu tiên, nàng tạm thời thay đổi chủ ý, so sánh với nam nhân tự tin dầu mỡ, thì đại tiểu thư trẻ tuổi này chính là con rùa vàng mà cha mẹ nàng tha thiết ước mơ.
"Hàn tiểu thư muốn uống gì? Thời gian có lẽ sẽ không ngắn, chúng ta có thể vừa uống vừa trò chuyện." Tưởng Thư Đình đưa thực đơn cho Hàn Gia Lạc."Một ly americano đá là được rồi." Hàn Gia Lạc nhận lấy, nhìn lướt qua một lượt rồi gọi món cho mình."Được rồi, bồi bàn, vui lòng cho một ly cafe americano đá, và một ly latte nóng.""Tưởng tiểu thư, về hôn nhân lần này, xin hỏi thái độ của cô thế nào?" Hàn Gia Lạc hỏi thẳng.
Cách đi thẳng vào vấn đề này khiến Tưởng Thư Đình có chút ngoài ý muốn, cô kinh ngạc mở to hai mắt: "Tôi tưởng cô Hàn sẽ nói chuyện với tôi vài câu rồi mới đi vào vấn đề chính...""Đi thẳng vào vấn đề để chúng ta tiết kiệm thời gian, đương nhiên nếu cô Tưởng muốn hiểu sâu hơn về tôi thì cũng không phải không thể, tôi tên Hàn Gia Lạc, nữ, 24 tuổi, tốt nghiệp đại học S, hiện đang làm trong công ty gia đình, tôi thích leo nói, đọc sách, nghe nhạc, xem phim..."
Hàn Gia Lạc đã nêu rất nhiều thông tin cá nhân, Tưởng Thư Đình lại không ngắt lời nàng như nàng đoán, mà cô ấy không chớp mắt mà nghe nàng nói chuyện, nghe rất nghiêm túc chăm chú, điều này làm nàng dần dần thiếu kiên nhẫn, cuối cùng nàng kết luận: "Đại khái nhiều việc như vậy, những thứ khác cần hoà hợp và tìm hiểu kỹ hơn sau này, Tưởng tiểu thư vẫn hài lòng sao?"
Tưởng Thư Đình hơi hơi gật đầu: "Hàn tiểu thư là người có cuộc sống rất phong phú."Ngoài câu này ra, cô không lên tiếng nữa, tựa như không có ý định trao đổi thông tin của chính mình, Hàn Gia Lạc nhíu nhíu mi: "Không có? Cô không có gì muốn nói nữa sao?" Ít nhất cũng phải tự giới thiệu giống nàng đi chứ.
"Thật đáng tiếc, tôi với Hàn tiểu thư không giống nhau, tôi là người rất vô vị."
Nói cách khác là cô không có gì đáng giá lấy ra để chia sẻ, Hàn Gia Lạc nghe được ra tầng ý tứ này, nhưng nàng không muốn để Tưởng Thư Đình dễ dàng lừa gạt qua đi, cười nói: "Vậy thì luôn có sở thích ăn uống đi, Tưởng tiểu thư có gì thích ăn không?"
Trầm mặc mấy giây, Tưởng Thư Đình ngập ngừng nói: "... Bông cải xanh."
3.
Chỉ có một buổi hẹn hò duy nhất tầm thường, thậm chí Hàn Gia Lạc xem ra còn có chút không thoải mái, nhưng tin tức đến đó là gia đình Tưởng tiểu thư rất vừa lòng với nàng, cha mẹ Hàn hám lợi vui mừng ra mặt, không thể đợi được đến ngày cưới đã lên lịch để có thể nhanh chóng làm thông gia của Tưởng thị, dùng con gái mình đổi lấy lợi ích trả hết nợ bên ngoài.
Hàn Gia Lạc đứng nhìn cha mẹ lần lượt gọi điện cho bạn bè thân thích báo tin vui, rõ ràng chi tiết về hôn lễ, lễ đính hôn còn chưa được tổ chức, nhưng cha mẹ nàng đã biểu hiện như thể nàng đã là thê tử của Tưởng Thư Đình rồi, giọng điệu rất cao hứng, nếu lúc này đối phương đột nhiên đổi ý, chỉ sợ rằng cha mẹ nàng sẽ thành trò cười.Thực tế bây giờ cũng không khác gì trò cười rồi.
Nàng giống một người ngoài cuộc ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách, màn hình TV hợp với tình hình mà chiếu phim cô bé lọ lem gả vào hào môn* để thay đổi vận mệnh của mình, nữ chính xuất thân nghèo khó cùng nam chính đẹp trai lắm tiền cùng nhau bước vào hôn nhân, gia đình hoà thuận, hạnh phúc mỹ mãn.*Hào môn: Gia đình giàu có.
Khó trách chỉ có thể là một bộ phim truyền hình a, Hàn Gia Lạc đổi kênh, nàng đột nhiên thấy nhàm chán vô cớ, chuyện xưa vĩnh viễn là chuyện xưa, giá trị quan có sự khác biệt rất lớn, cách tư duy khác nhau, cân nhắc về vấn đề góc độ, thái độ đối nhân xử thế... Hơn 20 năm phân chia giai cấp và thiếu hiểu biết lẫn nhau, đó mới là hiện thực lông gà đầy đất.
Truyện cổ tích cũng là diễn cho người khác xem.
Trong đầu Hàn Gia Lạc hiện lên khuôn mặt Tưởng Thư Đình, có chút mông lung có chút xa lạ, còn có một chút xa hoa ập vào mặt, vị hôn phu của nàng là thiên kim đại tiểu thư thích ăn bông cải xanh, đây là điều duy nhất nàng biết về cô.
4.
Hôn lễ của Tưởng Thư Đình một tay mẫu thân cô lo liệu, cha mẹ Hàn thu được những con số ưng ý, cảm động đến rơi nước mắt với thông gia, căn bản không dám nói đến nửa chữ "Không", đến nỗi đương sự Tưởng Thư Đình và Hàn Gia Lạc...
Nói ra thật xấu hổ, ngày cưới là ngày Hàn Gia Lạc gặp Tưởng Thư Đình lần thứ ba, lần đầu tiên là hẹn hò ở quán cà phê, và lần thứ hai chính là đính hôn.
"Cô không có ý kiến gì khác?""Tôi nhớ cô hỏi qua câu này rồi." Tưởng Thư Đình nhún vai."Hoàn cảnh không giống nhau.""Nhưng câu trả lời giống nhau."
Các nàng đột nhiên ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, tại thời khắc này, họ mới sinh ra có chút cảm giác thưởng thức lẫn nhau, không quan hệ phong nguyệt, chỉ là đồng bệnh tương liên.
"Cho nên, em đã sẵn sàng để trở thành tân lang chưa?" Hàn Gia Lạc cười hỏi."Nếu em nói không, thì sẽ bị đánh sao?""Sẽ không.""Vậy thì em không.""Nhưng em phải học, Tưởng Thư Đình, đêm nay, em sẽ là tân lang của chị."
Tân lang... Từ ngữ xa xôi như vậy, hiện tại lại cách cô gần như thế, hai mắt Tưởng Thư Đình trống rỗng, vẫn không thể tin được chính mình ở giáo đường thế mà lại là hiện thực, cô còn chưa thi bằng lái xe, tháng sau mới đi theo thông tin của trường đại học, thậm chí còn chưa trải qua khoá huấn luyện quân sự nghiêm túc, làm sao mà lập tức có thể trở thành tân lang? Muốn cùng nữ nhân xinh đẹp này thành lập một gia đình, sớm chiều ở chung, cùng chung chăn gối, ôm, hôn môi, làm tất cả những chuyện mà phu thê nên làm, khiến cô bối rối, hoang mang, mất cảnh giác nhưng duy nhất chỉ có không sợ hãi.
Tay Hàn Gia Lạc cách cô chỉ có một centimet, nhiệt độ cơ thể đối phương thông qua không khí truyền tới, cô chỉ cần dịch chuyển sang bên phải một chút là có thể nắm chặt bàn tay kia, lòng bàn tay ấy có thể được cô bao phủ hoàn toàn, và có lẽ sắp dắt lấy bàn tay ấy cả đời.
Muốn nắm không?
Tưởng Thư Đình do dự, vừa lo được lo mất, Hàn Gia Lạc hành động một bước trước cô, bàn tay đặt trên tay cô còn ấm áp hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Hàn Gia Lạc giống như nàng không làm gì cả, coi như không có việc gì xảy ra, lẳng lặng nhìn những người khác bận rộn, má lúm đồng tiền nơi khoé miệng Tưởng Thư Đình càng ngày càng sâu, từ trong cổ họng, cô đáp lại nhỏ tới mức khó phát hiện.
"Ừm."
5.
Vị hôn thê của nàng, à không, hiện tại nên nói là tân lang của nàng, là một thanh niên sừng sỏ dốt đặc cán mai, Hàn Gia Lạc đỡ Tưởng Thư Đình người đầy mùi rượu vào phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nàng quả nhiên vẫn là đánh giá cao đạo đức của người thân, bạn bè và khách khứa đó mà. Tưởng Thư Đình mới thành niên chưa được bao lâu, chỉ cần là trên bàn ăn, thì cô sẽ không thoát được phải tiếp kính rượu, một ly rồi lại một ly với đủ các loại lý do chúc tụng nhau rót vào bụng cô, đem nhân vật chính hôm nay uống đến bất tỉnh, chóng mặt dựa vào vai Hàn Gia Lạc.
"Lạc Lạc, chăm sóc cô ấy thật tốt, hôm nay là đêm tân hôn của hai người, đừng chậm trễ giờ lành." Tưởng phu nhân ăn mặc duyên dáng và sang trọng giao Tưởng Thư Đình cho Hàn Gia Lạc, dùng ánh mắt ái muội đánh giá các nàng, sau đó tiếp tục đi tiếp đãi những vị khách khó tính."Vâng, con sẽ, mẹ yên tâm đi."
Xưng hô của Hàn Gia Lạc thật là được lòng phu nhân, bà để lại một nụ hôn gió, bước đi phong tình vạn chủng, dáng dấp yểu điệu, người không biết có lẽ sẽ cảm thấy yến hội lần này là tái hôn lễ của bà.
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Gia Lạc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng biết Tưởng phu nhân hài lòng với nàng, đáng tiếc loại hài lòng này không phải là hài lòng với bản thân Hàn Gia Lạc, mà là hài lòng với tướng mạo ưa nhìn của nàng, đổi thành một người khác tương tự như nàng thì có lẽ cũng sẽ có được đãi ngộ ngang nhau.
Nói cách khác, nàng không phải là không thể thay thế.
Thật làm cho người buồn rầu, Hàn Gia Lạc nửa đỡ nửa ôm Tưởng Thư Đình, lúc đi không cẩn thận vướng ngã một cái, hai người cùng nhau ngã sấp xuống trên giường, cả người nàng đè trên thân Tưởng Thư Đình, vội muốn đứng dậy, lại bị một người nắm lấy cánh tay nàng siết chặt, ôm lấy eo nàng, làm nàng chỉ có thể dính sát vào cơ thể nóng bỏng dưới thân mình.
Nàng chật vật ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, còn có đôi mắt ướt như một con nai đang sợ hãi.
"Khát...""Chị đi lấy nước cho em." Hàn Gia Lạc lần thứ hai muốn rời giường, và lần thứ hai cũng thất bại. Tưởng Thư Đình duỗi tay đè sau gáy nàng, đem nàng áp về hướng mình.
"Ở đây có..."
Hỗn đản! Rốt cuộc là ai dạy cô? Mất đi nụ hôn đầu tiên rồi mà Hàn Gia Lạc vẫn còn khó tin, nàng sẽ không phải gặp một tay tình trường già đời mà giả bộ nai tơ chứ? Cánh môi nóng bỏng dán sát vào đôi môi nàng, thừa dịp nàng đang sững sờ mà trong nháy mắt, một đầu lưỡi trơn nhẵn chen vào khoang miệng nàng, linh hoạt càn quét khắp nơi. Mùi rượu xen lẫn hương nho xâm nhập vào lý trí của nàng, mỗi một hơi thở đều bị đối phương cướp đoạt, lúc nàng sắp ngạt thở thì không khí mới mẻ lại tràn vào, làm nàng chỉ có thể buộc lòng phải chấp nhận những gì đối phương đang cho, thậm chí khát cầu sự cho đi đó.
Tay nàng cũng không nhịn được mà ôm lấy gáy Tưởng Thư Đình, thân thể căng thẳng lần nữa vặn vẹo, làm cho hai thân thể dán sát thêm chặt chẽ, giống như gắn chặt vào nhau, khung xương Hàn Gia Lạc tương đối nhỏ hơn một chút, các nàng càng hôn càng sâu, khó có thể chia lìa, giờ phút này như muốn bản thân mình vỡ ra thành nhiều mảnh rồi hoà vào làm một với cơ thể đối phương.
Tưởng Thư Đình đột nhiên ngừng lại nụ hôn, xoay người đè lên người Hàn Gia Lạc, hai người đều thở hổn hển, khuôn mặt cô đỏ bừng, trán cô lấm tấm mồ hôi, Hàn Gia Lạc bối rối nhìn cô, chỉ nghe cô khẩn trương nhưng kiên định nói: "Em học được rồi."
Học được... Cái gì?
6.
Nàng biết học được cái gì rồi.
Hàn Gia Lạc bị Tưởng Thư Đình lăn lộn qua lại giày vò cả đêm, đến sau khi cổ họng trở nên khàn đặc, thì tân lang trẻ tuổi đầy sức lực mới không tình nguyện mà buông tha cho nàng, nàng căn bản khó có thể tưởng tượng được đối phương từ đâu tới mà tràn đầy tinh lực như vậy, đơn giản là sẽ không mệt mỏi, hơn nữa ngay từ đầu còn không hiểu thủ đoạn gì, sau nửa đêm nhất định lôi nàng thử các tư thế mới, khiến nàng thập phần đều thấy rất xấu hổ.
Thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, buổi sáng Hàn Gia Lạc thức dậy, lại cảm giác thân thể có chút khác thường, hoá ra tiểu trượng phu của nàng thức dậy trước nàng, đã sớm từ phía sau vây quanh nàng, hai tay đặt lên phần trên dưới của nàng, không thành thật mà có động tác nhỏ, thấy nàng tỉnh lại, Tưởng Thư Định khoé mắt cong cong, ghé vào lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói: "Em còn muốn."
Tránh ra a!
Hàn Gia Lạc muốn nói chuyện mà đều thấy cuống họng rất đau, nàng tránh khỏi Tưởng Thư Đình, tức giận muốn rời giường đánh răng, kết quả chân nàng mềm nhũn tới mức trực tiếp ngồi phịch trên giường, Tưởng Thư Đình thấy thế cũng không nghĩ tới đồ vật lộn xộn, vội vàng ôm eo Hàn Gia Lạc nhấc lên, áy náy lại đau lòng mà nói: "Đều do em không biết nặng nhẹ, về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa, thân thể chị còn khó chịu sao, lão bà?"
Cô gọi lão bà vô cùng êm tai, không có chút dừng lại hay do dự, làm Hàn Gia Lạc trong lòng cảm thấy như bị lửa đốt —- nàng từng gặp qua đổi miệng nhưng chưa từng thấy ai đổi miệng nhanh như vậy, chiều hôm qua còn gọi Hàn tiểu thư, hôm nay đã biến thành lão bà, cái đồ thấy sắc mà nảy lòng tham này.
"Tôi, muốn, tắm, rửa." Nàng gằn từng chữ một, thật sự rất tức giận."Được, đi thôi, muốn em giúp chị đánh răng không?""Biến."
Qua một đêm, mối quan hệ được cải thiện nhanh chóng, lần đầu tiên Tưởng Thư Đình cảm thấy quyết định mẹ cô sắp xếp cho mình là tuyệt vời, đời trước cô đốt hương cao mới đổi được một lão bà như thế, xinh đẹp lại săn sóc, bờ môi nàng thật ngọt, cơ thể nàng rất thơm, bộ ngực chạm vào mềm mại như vậy, lúc nàng kêu lên thật là câu người, ngay cả bây giờ nàng đang trừng mắt với cô, cũng đều là mắt chứa đầy những con sóng nước mùa thu.
"Em lại muốn cái gì?" Hàn Gia Lạc dùng đĩa gõ lên Tưởng Thư Đình, mỗi lần đối phương dùng ánh mắt không chớp này nhìn nàng, sẽ khiến nàng rất ngượng ngùng không nói nên lời, nhưng ngẫm lại sự việc cũng có chút dư vị."Chúng ta vẫn chưa hưởng tuần trăng mật...""Chị phải đi làm.""Nhưng em đã mua một chiếc du thuyền.""Còn gì nữa." Hàn Gia Lạc đã có hiểu biết nhất định về Tưởng Thư Đình, chỉ có thể tự trách mình đã bị lừa bởi vẻ ngoài vô hại của con người này, đây là con sói con ăn không đủ no, chỉ là du thuyền, nơi đó thì đáng giá gì để Tưởng đại tiểu thư tỏ ra xấu hổ?"Bồn tắm mát xa, giường lớn xa hoa...""... Chị biết mà.""Vậy chị có đi hay không?""..." Thật ra nàng rất không muốn đi, nàng vẫn còn đau lưng nhức eo."Cầu xin chị, lão bà —-""Không có lần sau."
7.
Tưởng Thư Đình được thừa kế phần lớn tài sản của gia tộc vào năm thứ 2, và khi mẹ cô tuổi già đi, dần dần thả lỏng mối quan hệ với con gái mình, dần buông lỏng sự kìm kẹp với sinh hoạt của Tưởng Thư Đình, lúc trước nhất định phải tranh giành tài sản, đều chỉ để ăn miếng trả miếng trước sự ức hiếp của quả phụ bị bắt nạt, hiện giờ mục đích đã đạt được, liền mang theo nhóm người hầu đi du lịch Châu Âu, để đôi vợ chồng son ở lại nước sống trong thế giới hai người.
Về phần cha mẹ Hàn, những người chuyên tâm leo thang, sau khi trưng cầu và được Hàn Gia Lạc đồng ý, Tưởng Thư Đình duy nhất một lần đã đưa bà ta 500 vạn, từ đó về sau cũng rất ít xuất hiện trước mặt các nàng, nếu như thiếu tiền thì cũng chỉ đưa một ít đủ để sinh hoạt cơ bản, đến nỗi muốn can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng thì cái đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Hai người nhận nuôi một bé gái năm Hàn Gia Lạc 30 tuổi, cả đời trôi chảy, bình an vui sướng.___
END.Lâu rồi hông gặp :<
1.
"Mẹ, nhất định phải kết hôn sao?" Tưởng Thư Đình không có chút hứng thú nào với đống ảnh đã được chỉnh sửa cẩn thận trước mặt, mặc dù mẹ cô đang hứng thú bừng bừng chọn lựa bạn đời cho cô, nhưng cô hoàn toàn không biết mình sắp trở thành đương sự tham gia hôn nhân, thậm chí còn có sự phản kháng yếu ớt, sống chung dưới một mái nhà và sinh hoạt hàng ngày với một người không quen biết, trải qua mấy chục năm trong tương lai, nghĩ thế nào thì vẫn là một sự việc đáng sợ."Con nói chuyện thế nào vậy?" Người mẹ trẻ đẹp tức giận vỗ vỗ cánh tay cô, có điều đáng tiếc là bà cũng không để lại một tia ánh mắt dư thừa tới nữ nhi mới lớn của mình, mà là tự chọn một bức ảnh bà hài lòng nhất trong cả ngàn bức ảnh, tinh tế mà đánh giá một phen, rồi mặt mày bà hớn hở nói: "Kết hôn sớm là phúc khí của con, có bao nhiêu người tuổi rất cao còn không tìm được đối tượng đâu, trong nhà sắp xếp ổn thoả cho con mà còn dám vụng trộm không vui. Cái này, mẹ nhìn không tệ, không bằng lấy cô ấy đi."
"Mẹ thích là được rồi." Tưởng Thư Đình xoa xoa cánh tay bị đập đỏ kia, lông mày nhỏ không thể không nhíu lại, nhớ tới quy định của Tưởng gia là chỉ có con cái đã lập gia đình mới có quyền thừa kế tài sản, vậy thì mẹ cô gấp không chờ nổi nữa mà thu xếp hôn nhân cũng có mục đích rõ ràng.
"Cái gì mà mẹ thích?" Câu trả lời này khiến mẹ cô bất mãn, bà ném tấm ảnh lên mặt bàn, dùng tay vỗ bàn bạch bạch khiến cả bàn đều rung lên, miệng bà lúc mở lúc đóng như miệng cá phun bong bóng, "Là con thích."
Tưởng Thư Đình bất đắc dĩ cúi đầu xuống, trong mắt càng thêm ảm đạm, ôn hoà nói như đã trăm ngàn lần như vậy, "Vâng, là con thích."
2.
Địa điểm lần đầu hẹn hò là ở một quán cà phê.
Tưởng Thư Đình đến hiện trường sớm 15 phút, không giống như người mẹ tính cách nóng nảy của cô, người cha lễ độ từ nhỏ đã dạy dỗ nàng phép tắc của một thân sĩ, bất kể là thời gian nào, nếu bắt đối phương chờ đợi thì đều là một loại hình vi bất lịch sự.
Đặc biệt là với thân phận đặc biệt như vị hôn thê.
"Tiểu thư, xin hỏi cô có muốn gọi món không?""Vui lòng chờ một chút, còn có một vị khách khác sắp tới đây.""Được ạ."
Ước chừng còn 5 phút trước cuộc hẹn, Hàn Gia Lạc tới gần bàn số 10, đã có người ngồi trên ghế, nàng nghi hoặc mà lấy điện thoại ra xem lại lịch sử trò chuyện với đối tượng kết hôn mà nàng chưa từng gặp, xác định mình không đi nhầm chỗ, như vậy người này là nhân vật chính của cuộc hẹn này.
Thân là bên thông gia chiếm ưu thế, thế mà cô ấy lại đến sớm hơn nàng, có lẽ nàng có thể ôm một tia hy vọng mờ nhạt?
"Xin chào", nàng kéo ghế ra, vì lý do an toàn nàng vẫn phải xác nhận thân phận của đối phương một phen trước, "Xin hỏi là tiểu thư Tưởng Thư Đình sao?"
Người nghe câu hỏi ngẩng đầu lên, khép thực đơn lại, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, vậy chắc hẳn cô là tiểu thư Hàn Gia Lạc, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh được gặp cô."
Trẻ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
"Đó là vinh hạnh của tôi." Hàn Gia Lạc nghe thấy câu trả lời khẳng định, yên tâm mà ngồi xuống, ngước nhìn bắt đầu đánh giá người quan trọng trong tương lai của mình.
Cô ấy còn rất non nớt, cho dù cố tình ăn mặc có chủ ý gần hơn với giới thượng lưu 27 28 tuổi, kiểu tóc tương đối phức tạp, trang điểm cũng rất tinh xảo, nhưng như cũ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ngây ngô chưa nhiều kinh nghiệm của người này, cùng với collagen không che lấp được trên má, thì nhiều nhất cũng chỉ 20 tuổi, thậm chí nhỏ hơn. Tính cách có lẽ trầm ổn hơn người đồng trang lứa một chút, nhưng cũng có hạn, ít nhất đôi tay đang run nhè nhẹ lúc này cũng bộc lộ nội tâm cô căng thẳng.
Điều này làm giảm bớt sự kháng cự trong lòng Hàn Gia Lạc không ít, mặc dù nói chỉ là nhìn mặt xem có thích hợp hay không, nhưng nghe đồn phu nhân họ Tưởng rất hài lòng với nàng, mà cha mẹ nàng rất muốn dùng nàng để đổi lấy lợi ích nên nàng không thể có quyền từ chối. Dưới hoàn cảnh như vậy, thì Hàn Gia Lạc người nằm ở tầng thấp nhất của chuỗi thực vật, đương nhiên sẽ không có hảo cảm gì với vị hôn thê cướp đoạt hạnh phúc cả đời của nàng kia, nàng thậm chí đã làm tốt việc chuẩn bị cố ý vô cớ gây sự để đối phương tự nguyện từ bỏ, nhưng mà —- ánh mắt đầu tiên, nàng tạm thời thay đổi chủ ý, so sánh với nam nhân tự tin dầu mỡ, thì đại tiểu thư trẻ tuổi này chính là con rùa vàng mà cha mẹ nàng tha thiết ước mơ.
"Hàn tiểu thư muốn uống gì? Thời gian có lẽ sẽ không ngắn, chúng ta có thể vừa uống vừa trò chuyện." Tưởng Thư Đình đưa thực đơn cho Hàn Gia Lạc."Một ly americano đá là được rồi." Hàn Gia Lạc nhận lấy, nhìn lướt qua một lượt rồi gọi món cho mình."Được rồi, bồi bàn, vui lòng cho một ly cafe americano đá, và một ly latte nóng.""Tưởng tiểu thư, về hôn nhân lần này, xin hỏi thái độ của cô thế nào?" Hàn Gia Lạc hỏi thẳng.
Cách đi thẳng vào vấn đề này khiến Tưởng Thư Đình có chút ngoài ý muốn, cô kinh ngạc mở to hai mắt: "Tôi tưởng cô Hàn sẽ nói chuyện với tôi vài câu rồi mới đi vào vấn đề chính...""Đi thẳng vào vấn đề để chúng ta tiết kiệm thời gian, đương nhiên nếu cô Tưởng muốn hiểu sâu hơn về tôi thì cũng không phải không thể, tôi tên Hàn Gia Lạc, nữ, 24 tuổi, tốt nghiệp đại học S, hiện đang làm trong công ty gia đình, tôi thích leo nói, đọc sách, nghe nhạc, xem phim..."
Hàn Gia Lạc đã nêu rất nhiều thông tin cá nhân, Tưởng Thư Đình lại không ngắt lời nàng như nàng đoán, mà cô ấy không chớp mắt mà nghe nàng nói chuyện, nghe rất nghiêm túc chăm chú, điều này làm nàng dần dần thiếu kiên nhẫn, cuối cùng nàng kết luận: "Đại khái nhiều việc như vậy, những thứ khác cần hoà hợp và tìm hiểu kỹ hơn sau này, Tưởng tiểu thư vẫn hài lòng sao?"
Tưởng Thư Đình hơi hơi gật đầu: "Hàn tiểu thư là người có cuộc sống rất phong phú."Ngoài câu này ra, cô không lên tiếng nữa, tựa như không có ý định trao đổi thông tin của chính mình, Hàn Gia Lạc nhíu nhíu mi: "Không có? Cô không có gì muốn nói nữa sao?" Ít nhất cũng phải tự giới thiệu giống nàng đi chứ.
"Thật đáng tiếc, tôi với Hàn tiểu thư không giống nhau, tôi là người rất vô vị."
Nói cách khác là cô không có gì đáng giá lấy ra để chia sẻ, Hàn Gia Lạc nghe được ra tầng ý tứ này, nhưng nàng không muốn để Tưởng Thư Đình dễ dàng lừa gạt qua đi, cười nói: "Vậy thì luôn có sở thích ăn uống đi, Tưởng tiểu thư có gì thích ăn không?"
Trầm mặc mấy giây, Tưởng Thư Đình ngập ngừng nói: "... Bông cải xanh."
3.
Chỉ có một buổi hẹn hò duy nhất tầm thường, thậm chí Hàn Gia Lạc xem ra còn có chút không thoải mái, nhưng tin tức đến đó là gia đình Tưởng tiểu thư rất vừa lòng với nàng, cha mẹ Hàn hám lợi vui mừng ra mặt, không thể đợi được đến ngày cưới đã lên lịch để có thể nhanh chóng làm thông gia của Tưởng thị, dùng con gái mình đổi lấy lợi ích trả hết nợ bên ngoài.
Hàn Gia Lạc đứng nhìn cha mẹ lần lượt gọi điện cho bạn bè thân thích báo tin vui, rõ ràng chi tiết về hôn lễ, lễ đính hôn còn chưa được tổ chức, nhưng cha mẹ nàng đã biểu hiện như thể nàng đã là thê tử của Tưởng Thư Đình rồi, giọng điệu rất cao hứng, nếu lúc này đối phương đột nhiên đổi ý, chỉ sợ rằng cha mẹ nàng sẽ thành trò cười.Thực tế bây giờ cũng không khác gì trò cười rồi.
Nàng giống một người ngoài cuộc ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách, màn hình TV hợp với tình hình mà chiếu phim cô bé lọ lem gả vào hào môn* để thay đổi vận mệnh của mình, nữ chính xuất thân nghèo khó cùng nam chính đẹp trai lắm tiền cùng nhau bước vào hôn nhân, gia đình hoà thuận, hạnh phúc mỹ mãn.*Hào môn: Gia đình giàu có.
Khó trách chỉ có thể là một bộ phim truyền hình a, Hàn Gia Lạc đổi kênh, nàng đột nhiên thấy nhàm chán vô cớ, chuyện xưa vĩnh viễn là chuyện xưa, giá trị quan có sự khác biệt rất lớn, cách tư duy khác nhau, cân nhắc về vấn đề góc độ, thái độ đối nhân xử thế... Hơn 20 năm phân chia giai cấp và thiếu hiểu biết lẫn nhau, đó mới là hiện thực lông gà đầy đất.
Truyện cổ tích cũng là diễn cho người khác xem.
Trong đầu Hàn Gia Lạc hiện lên khuôn mặt Tưởng Thư Đình, có chút mông lung có chút xa lạ, còn có một chút xa hoa ập vào mặt, vị hôn phu của nàng là thiên kim đại tiểu thư thích ăn bông cải xanh, đây là điều duy nhất nàng biết về cô.
4.
Hôn lễ của Tưởng Thư Đình một tay mẫu thân cô lo liệu, cha mẹ Hàn thu được những con số ưng ý, cảm động đến rơi nước mắt với thông gia, căn bản không dám nói đến nửa chữ "Không", đến nỗi đương sự Tưởng Thư Đình và Hàn Gia Lạc...
Nói ra thật xấu hổ, ngày cưới là ngày Hàn Gia Lạc gặp Tưởng Thư Đình lần thứ ba, lần đầu tiên là hẹn hò ở quán cà phê, và lần thứ hai chính là đính hôn.
"Cô không có ý kiến gì khác?""Tôi nhớ cô hỏi qua câu này rồi." Tưởng Thư Đình nhún vai."Hoàn cảnh không giống nhau.""Nhưng câu trả lời giống nhau."
Các nàng đột nhiên ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, tại thời khắc này, họ mới sinh ra có chút cảm giác thưởng thức lẫn nhau, không quan hệ phong nguyệt, chỉ là đồng bệnh tương liên.
"Cho nên, em đã sẵn sàng để trở thành tân lang chưa?" Hàn Gia Lạc cười hỏi."Nếu em nói không, thì sẽ bị đánh sao?""Sẽ không.""Vậy thì em không.""Nhưng em phải học, Tưởng Thư Đình, đêm nay, em sẽ là tân lang của chị."
Tân lang... Từ ngữ xa xôi như vậy, hiện tại lại cách cô gần như thế, hai mắt Tưởng Thư Đình trống rỗng, vẫn không thể tin được chính mình ở giáo đường thế mà lại là hiện thực, cô còn chưa thi bằng lái xe, tháng sau mới đi theo thông tin của trường đại học, thậm chí còn chưa trải qua khoá huấn luyện quân sự nghiêm túc, làm sao mà lập tức có thể trở thành tân lang? Muốn cùng nữ nhân xinh đẹp này thành lập một gia đình, sớm chiều ở chung, cùng chung chăn gối, ôm, hôn môi, làm tất cả những chuyện mà phu thê nên làm, khiến cô bối rối, hoang mang, mất cảnh giác nhưng duy nhất chỉ có không sợ hãi.
Tay Hàn Gia Lạc cách cô chỉ có một centimet, nhiệt độ cơ thể đối phương thông qua không khí truyền tới, cô chỉ cần dịch chuyển sang bên phải một chút là có thể nắm chặt bàn tay kia, lòng bàn tay ấy có thể được cô bao phủ hoàn toàn, và có lẽ sắp dắt lấy bàn tay ấy cả đời.
Muốn nắm không?
Tưởng Thư Đình do dự, vừa lo được lo mất, Hàn Gia Lạc hành động một bước trước cô, bàn tay đặt trên tay cô còn ấm áp hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Hàn Gia Lạc giống như nàng không làm gì cả, coi như không có việc gì xảy ra, lẳng lặng nhìn những người khác bận rộn, má lúm đồng tiền nơi khoé miệng Tưởng Thư Đình càng ngày càng sâu, từ trong cổ họng, cô đáp lại nhỏ tới mức khó phát hiện.
"Ừm."
5.
Vị hôn thê của nàng, à không, hiện tại nên nói là tân lang của nàng, là một thanh niên sừng sỏ dốt đặc cán mai, Hàn Gia Lạc đỡ Tưởng Thư Đình người đầy mùi rượu vào phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nàng quả nhiên vẫn là đánh giá cao đạo đức của người thân, bạn bè và khách khứa đó mà. Tưởng Thư Đình mới thành niên chưa được bao lâu, chỉ cần là trên bàn ăn, thì cô sẽ không thoát được phải tiếp kính rượu, một ly rồi lại một ly với đủ các loại lý do chúc tụng nhau rót vào bụng cô, đem nhân vật chính hôm nay uống đến bất tỉnh, chóng mặt dựa vào vai Hàn Gia Lạc.
"Lạc Lạc, chăm sóc cô ấy thật tốt, hôm nay là đêm tân hôn của hai người, đừng chậm trễ giờ lành." Tưởng phu nhân ăn mặc duyên dáng và sang trọng giao Tưởng Thư Đình cho Hàn Gia Lạc, dùng ánh mắt ái muội đánh giá các nàng, sau đó tiếp tục đi tiếp đãi những vị khách khó tính."Vâng, con sẽ, mẹ yên tâm đi."
Xưng hô của Hàn Gia Lạc thật là được lòng phu nhân, bà để lại một nụ hôn gió, bước đi phong tình vạn chủng, dáng dấp yểu điệu, người không biết có lẽ sẽ cảm thấy yến hội lần này là tái hôn lễ của bà.
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Gia Lạc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng biết Tưởng phu nhân hài lòng với nàng, đáng tiếc loại hài lòng này không phải là hài lòng với bản thân Hàn Gia Lạc, mà là hài lòng với tướng mạo ưa nhìn của nàng, đổi thành một người khác tương tự như nàng thì có lẽ cũng sẽ có được đãi ngộ ngang nhau.
Nói cách khác, nàng không phải là không thể thay thế.
Thật làm cho người buồn rầu, Hàn Gia Lạc nửa đỡ nửa ôm Tưởng Thư Đình, lúc đi không cẩn thận vướng ngã một cái, hai người cùng nhau ngã sấp xuống trên giường, cả người nàng đè trên thân Tưởng Thư Đình, vội muốn đứng dậy, lại bị một người nắm lấy cánh tay nàng siết chặt, ôm lấy eo nàng, làm nàng chỉ có thể dính sát vào cơ thể nóng bỏng dưới thân mình.
Nàng chật vật ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, còn có đôi mắt ướt như một con nai đang sợ hãi.
"Khát...""Chị đi lấy nước cho em." Hàn Gia Lạc lần thứ hai muốn rời giường, và lần thứ hai cũng thất bại. Tưởng Thư Đình duỗi tay đè sau gáy nàng, đem nàng áp về hướng mình.
"Ở đây có..."
Hỗn đản! Rốt cuộc là ai dạy cô? Mất đi nụ hôn đầu tiên rồi mà Hàn Gia Lạc vẫn còn khó tin, nàng sẽ không phải gặp một tay tình trường già đời mà giả bộ nai tơ chứ? Cánh môi nóng bỏng dán sát vào đôi môi nàng, thừa dịp nàng đang sững sờ mà trong nháy mắt, một đầu lưỡi trơn nhẵn chen vào khoang miệng nàng, linh hoạt càn quét khắp nơi. Mùi rượu xen lẫn hương nho xâm nhập vào lý trí của nàng, mỗi một hơi thở đều bị đối phương cướp đoạt, lúc nàng sắp ngạt thở thì không khí mới mẻ lại tràn vào, làm nàng chỉ có thể buộc lòng phải chấp nhận những gì đối phương đang cho, thậm chí khát cầu sự cho đi đó.
Tay nàng cũng không nhịn được mà ôm lấy gáy Tưởng Thư Đình, thân thể căng thẳng lần nữa vặn vẹo, làm cho hai thân thể dán sát thêm chặt chẽ, giống như gắn chặt vào nhau, khung xương Hàn Gia Lạc tương đối nhỏ hơn một chút, các nàng càng hôn càng sâu, khó có thể chia lìa, giờ phút này như muốn bản thân mình vỡ ra thành nhiều mảnh rồi hoà vào làm một với cơ thể đối phương.
Tưởng Thư Đình đột nhiên ngừng lại nụ hôn, xoay người đè lên người Hàn Gia Lạc, hai người đều thở hổn hển, khuôn mặt cô đỏ bừng, trán cô lấm tấm mồ hôi, Hàn Gia Lạc bối rối nhìn cô, chỉ nghe cô khẩn trương nhưng kiên định nói: "Em học được rồi."
Học được... Cái gì?
6.
Nàng biết học được cái gì rồi.
Hàn Gia Lạc bị Tưởng Thư Đình lăn lộn qua lại giày vò cả đêm, đến sau khi cổ họng trở nên khàn đặc, thì tân lang trẻ tuổi đầy sức lực mới không tình nguyện mà buông tha cho nàng, nàng căn bản khó có thể tưởng tượng được đối phương từ đâu tới mà tràn đầy tinh lực như vậy, đơn giản là sẽ không mệt mỏi, hơn nữa ngay từ đầu còn không hiểu thủ đoạn gì, sau nửa đêm nhất định lôi nàng thử các tư thế mới, khiến nàng thập phần đều thấy rất xấu hổ.
Thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, buổi sáng Hàn Gia Lạc thức dậy, lại cảm giác thân thể có chút khác thường, hoá ra tiểu trượng phu của nàng thức dậy trước nàng, đã sớm từ phía sau vây quanh nàng, hai tay đặt lên phần trên dưới của nàng, không thành thật mà có động tác nhỏ, thấy nàng tỉnh lại, Tưởng Thư Định khoé mắt cong cong, ghé vào lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói: "Em còn muốn."
Tránh ra a!
Hàn Gia Lạc muốn nói chuyện mà đều thấy cuống họng rất đau, nàng tránh khỏi Tưởng Thư Đình, tức giận muốn rời giường đánh răng, kết quả chân nàng mềm nhũn tới mức trực tiếp ngồi phịch trên giường, Tưởng Thư Đình thấy thế cũng không nghĩ tới đồ vật lộn xộn, vội vàng ôm eo Hàn Gia Lạc nhấc lên, áy náy lại đau lòng mà nói: "Đều do em không biết nặng nhẹ, về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa, thân thể chị còn khó chịu sao, lão bà?"
Cô gọi lão bà vô cùng êm tai, không có chút dừng lại hay do dự, làm Hàn Gia Lạc trong lòng cảm thấy như bị lửa đốt —- nàng từng gặp qua đổi miệng nhưng chưa từng thấy ai đổi miệng nhanh như vậy, chiều hôm qua còn gọi Hàn tiểu thư, hôm nay đã biến thành lão bà, cái đồ thấy sắc mà nảy lòng tham này.
"Tôi, muốn, tắm, rửa." Nàng gằn từng chữ một, thật sự rất tức giận."Được, đi thôi, muốn em giúp chị đánh răng không?""Biến."
Qua một đêm, mối quan hệ được cải thiện nhanh chóng, lần đầu tiên Tưởng Thư Đình cảm thấy quyết định mẹ cô sắp xếp cho mình là tuyệt vời, đời trước cô đốt hương cao mới đổi được một lão bà như thế, xinh đẹp lại săn sóc, bờ môi nàng thật ngọt, cơ thể nàng rất thơm, bộ ngực chạm vào mềm mại như vậy, lúc nàng kêu lên thật là câu người, ngay cả bây giờ nàng đang trừng mắt với cô, cũng đều là mắt chứa đầy những con sóng nước mùa thu.
"Em lại muốn cái gì?" Hàn Gia Lạc dùng đĩa gõ lên Tưởng Thư Đình, mỗi lần đối phương dùng ánh mắt không chớp này nhìn nàng, sẽ khiến nàng rất ngượng ngùng không nói nên lời, nhưng ngẫm lại sự việc cũng có chút dư vị."Chúng ta vẫn chưa hưởng tuần trăng mật...""Chị phải đi làm.""Nhưng em đã mua một chiếc du thuyền.""Còn gì nữa." Hàn Gia Lạc đã có hiểu biết nhất định về Tưởng Thư Đình, chỉ có thể tự trách mình đã bị lừa bởi vẻ ngoài vô hại của con người này, đây là con sói con ăn không đủ no, chỉ là du thuyền, nơi đó thì đáng giá gì để Tưởng đại tiểu thư tỏ ra xấu hổ?"Bồn tắm mát xa, giường lớn xa hoa...""... Chị biết mà.""Vậy chị có đi hay không?""..." Thật ra nàng rất không muốn đi, nàng vẫn còn đau lưng nhức eo."Cầu xin chị, lão bà —-""Không có lần sau."
7.
Tưởng Thư Đình được thừa kế phần lớn tài sản của gia tộc vào năm thứ 2, và khi mẹ cô tuổi già đi, dần dần thả lỏng mối quan hệ với con gái mình, dần buông lỏng sự kìm kẹp với sinh hoạt của Tưởng Thư Đình, lúc trước nhất định phải tranh giành tài sản, đều chỉ để ăn miếng trả miếng trước sự ức hiếp của quả phụ bị bắt nạt, hiện giờ mục đích đã đạt được, liền mang theo nhóm người hầu đi du lịch Châu Âu, để đôi vợ chồng son ở lại nước sống trong thế giới hai người.
Về phần cha mẹ Hàn, những người chuyên tâm leo thang, sau khi trưng cầu và được Hàn Gia Lạc đồng ý, Tưởng Thư Đình duy nhất một lần đã đưa bà ta 500 vạn, từ đó về sau cũng rất ít xuất hiện trước mặt các nàng, nếu như thiếu tiền thì cũng chỉ đưa một ít đủ để sinh hoạt cơ bản, đến nỗi muốn can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng thì cái đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Hai người nhận nuôi một bé gái năm Hàn Gia Lạc 30 tuổi, cả đời trôi chảy, bình an vui sướng.___
END.Lâu rồi hông gặp :<