[Trans/Edit] River | Series

[Hâm Lộ] The Best Partner



Link: https://backbear.lofter.com/post/1e217731_2b48e08bf

Author: 嘲风风风子

____

Mới đầu không có quyết định về những gì câu lạc bộ sẽ biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường. Kế hoạch đầu tiên là muốn Dương Viện Viện lên hát solo một một ca khúc, sau đó bị chính Dương Viện Viện từ chối, nói là gần đây cảm lạnh, cổ họng không tốt, không muốn lên bêu xấu. Kế hoạch thứ hai là yêu cầu Dương Viện Viện và Long Diệc Thụy lên nhảy đôi, rồi cả hai bên đều từ chối cùng một lúc, Dương Viện Viện kêu than rằng mình nói còn không nên lời thì nói gì đến nhảy. Kế hoạch thứ ba là...



"Nói cái gì mà nói." Long Diệc Thụy tức giận ngắt lời Vương Tỉ Hâm đang nhiệt tình nói, nhanh chóng nhảy qua bàn chỉ vào chóp mũi đối phương, sau đó bị người bên cạnh kéo xuống, "Em chỉ muốn tụi chị dính ở đây thôi mà."



Vương Tỉ Hâm nở một nụ cười vô hại, buông tay, "Em chỉ đưa ra đề nghị của mình một cách hợp lí thôi mà, chủ tịch đừng nên xúc động như vậy chứ."



Long Diệc Thụy tức giận ngồi vào chỗ, cau mày nghĩ cách chống trả, "Chương trình năm ngoái hoàn thành cũng là chị và Dương Viện Viện gánh chủ lực, năm nay không làm nữa, phải để các thành viên khác trong câu lạc bộ có cảm giác tham dự ngày hội chứ. Tiểu Mã em thấy sao?"



Mã Hân Nguyệt — hội phó câu lạc bộ đột nhiên bị xướng tên, nhất thời không phản ứng kịp, còn đang cùng các thành viên ngồi bên cạnh hi hi ha ha bàn bạc mấy kế hoạch linh tinh, lại bị hội trưởng Long Diệc Thụy gọi tên, phản ứng đầu tiên chính là mình phạm lỗi gì mà đột nhiên bị bắt quả tang vậy.



Cô sửng sốt hai giây, sau đó trì độn gật gật đầu, "Ừm... Em thấy đều được."


Tất cả đều im lặng nhìn cô.



Sau khi nhận ra, Mã Hân Nguyệt xấu hổ gãi đầu, đối mặt với ánh mắt giết người của Long Diệc Thụy, lúc này cô mới đóng góp ra ý nghĩ vừa rồi của mình, "Thật ra em nghĩ mình có thể diễn một vở kịch ngắn."




Những người xung quanh lên tiếng phản đối, "Câu lạc bộ kịch vậy thì sẽ dễ dàng hạ thấp chúng ta xuống đó?"




Dương Khả Lộ nãy giờ vẫn ở cạnh nhưng không nói gì chợt giơ tay phát biểu, "Nhưng nghe bạn bè em trong câu lạc bộ kịch nói họ không có ý định tham gia văn nghệ năm nay, nên chúng ta không cần lo lắng trùng tiết mục với họ."



Mục tiêu lần này rất rõ ràng, Long Diệc Thụy nhìn lướt qua mọi người ngồi phía dưới đang có rất nhiều diễn viên, hài lòng gật đầu, "Được rồi, chúng ta bình chọn tên vở kịch sẽ diễn và ứng cử viên đi."



Cô chuyển sự chú ý của mình sang người nãy giờ rất tích cực, nhưng giờ lại né tránh ánh mắt của mình mà nhìn Vương Tỉ Hâm, "Cái đó —- đầu tiên chị đề nghị Dương Khả Lộ!"



Dương Khả Lộ vô tội trừng lớn hai mắt. "A... A?!"


Phương Kỳ cười toe toét, "Vậy em nghĩ tốt hơn Vương Tỉ Hâm nên làm đối tác."

Lương Uyển Lâm rụt rè phụ họa đồng ý, "Em nghĩ cặp ứng viên này rất tốt."


Vương Tỉ Hâm ngả người ra sau, thản nhiên xoay cây bút trong tay, "Em không có ý kiến."



Thậm chí Dương Viện Viện khản cả giọng không nói được, giờ phút này cũng đồng ý theo cả đội: "Em đồng ý, em ủng hộ."



Dương Khả Lộ, người gần như vừa vô tội vừa đáng thương giữa bốn bề đều là địch, cô luống cuống đánh giá xung quanh, không biết còn có thể hướng ai cầu cứu. Cuối cùng cô đem rơm rạ cho Mã Hân Nguyệt, nhưng đối phương chỉ nhìn chằm chằm cô, lựa chọn cùng một giuộc với những người còn lại, "Thật ra em cảm thấy đôi khi cha mẹ chính là muốn buộc chặt ở bên nhau..."



Không cần phải nói cũng biết Dương Khả Lộ đã hoàn toàn thua cuộc. Vào thời khắc cuối cùng khi âm mưu của mọi người đã đạt được, cô phất cờ trắng đầu hàng, nhưng cũng vẫn còn quật cường mà đưa ra yêu cầu duy nhất của chính mình, "Cầu xin mọi người, kịch bản không cần quá kỳ quái mà cũng không nên quá xa lạ."




Long Diệc Thụy vung bút, "Được."


___


Gần đây, ban quản lý ký túc xá kiểm tra nghiêm ngặt việc kiểm soát ra vào, không ít người lẻn ra ngoài ăn tối bên ngoài. Tuy nhiên lợi thế của mối quan hệ tốt với a di quản lý cũng là ở điểm này, cho dù lúc về sai thời điểm, chỉ cần vô cùng đơn giản làm nũng khẩn cầu với a di một chút, a di liền sẽ khoan dung mà thả người đi vào.



Dương Khả Lộ không giỏi làm chuyện như vậy, nhưng Vương Tỉ Hâm lại giỏi, hơn nữa cũng đã làm vậy hơn một hai lần rồi, cho nên Dương Khả Lộ cũng rất yên tâm đi theo đối phương.


Huống hồ vốn dĩ ban đầu chính đối phương gợi ý đến ăn tối, nên Dương Khả Lộ cũng vì vậy mà thấy thoải mái, ngồi cạnh quán thịt nướng thưa thớt người, bẻ đôi đũa dùng một lần trước mặt nàng.



Tôm hùm đất hai người gọi còn chưa lên bàn, các món khác vẫn đang nướng trên lửa, sau khi tán gẫu một lúc Dương Khả Lộ mới nhìn vào điện thoại của mình, cô chơi game một hồi, có lẽ hôm nay hơi xui xẻo, luôn bị phía đối diện đẩy. Cô bực bội đặt điện thoại xuống, thăm dò xem Vương Tỉ Hâm đang làm gì.


Cô thấy giao diện trên màn hình điện thoại là Vương Tỉ Hâm đang nói chuyện phiếm với Long Diệc Thụy, những hình ảnh được ở phía đối diện thật nhiều, còn có không ít dấu đỏ được đánh dấu dày đặc. Dương Khả Lộ chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thấy hoa mắt, vội vàng quay mặt đi không nhìn nữa.


"Tin nhắn gì thế?" Cô hỏi.



Vương Tỉ Hâm gõ tin nhắn trả lời, thuận tiện đáp lại Dương Khả Lộ, "Chị ấy nói kịch bản được thay đổi rồi."



Dương Khả Lộ lúc này mới nhớ lại hai ngày trước đã nói kịch bản có thể được thay đổi và gửi đi trong vài ngày tới, sau đó bọn họ có thể bắt đầu tập diễn vở kịch. Giờ phút này Dương Khả Lộ đột nhiên có cảm giác khẩn trương, giống như ngày mai sẽ bị phải bất đắc dĩ lên sân khấu biểu diễn vậy, đến mức giọng nói của cô hơi lắp bắp, "Là cái gì a?"



Nghe được vẻ căng thẳng trong lời nói của cô, Vương Tỉ Hâm cảm thấy buồn cười, kỳ quái nhìn cô một cái, "Không phải trước đó em nói rồi sao, diễn Cô bé lọ lem."


Có vẻ như đã nói qua rồi, chỉ là lúc ấy cô không để ý lắm, cũng không nhìn qua mà đã xác nhận. Dương Khả Lộ nghĩ kỹ lại một chút, trái tim cô treo lơ lửng một chút, và cô thở phào nhẹ nhõm — xem ra không phải cái gì kỳ lạ.


Vương Tỉ Hâm bị cô chọc cười, đưa kịch bản cho Dương Khả Lộ. "Của chị đây."



Dương Khả Lộ định đọc, nhưng vừa vặn lúc đó tôm hùm đất được bưng lên bàn, cô chỉ có thể tạm thời để điện thoại sang một bên, đầu tiên dùng khăn giấy ướt lau tay, sau đó thuần thục đeo găng tay vào, cầm con tôm hùm đất vẫn còn nóng hổi lên.


Vương Tỉ Hâm bên cạnh hoàn toàn không có ý định tự làm, vẫn như cũ ở đó nghiên cứu kịch bản. Dương Khả Lộ đem con tôm hùm đất đã lột vỏ vào bát nàng, ân cần dặn dò: "Ăn xong rồi lát nữa đọc, không việc gì phải vội."


Vương Tỉ Hâm ừ một tiếng, tiếp tục làm theo ý mình.


Vì thế Dương Khả Lộ cũng không còn cách nào, điều duy nhất cô có thể làm là lột vỏ mấy con tôm hùm đất và chất chúng vào bát Vương Tỉ Hâm, sau đó dọn sạch vỏ trên bàn, trước khi bắt đầu bóc chúng cho chính mình.

Tên vở kịch là Cô bé lọ lem, được cả câu lạc bộ cùng nhau lựa chọn, nam nữ chính của vở kịch thậm chí còn chưa thảo luận thì đã cố định là Dương Khả Lộ và Vương Tỉ Hâm —- kỳ thật ban đầu chỉ chọn Dương Khả Lộ, nhưng Vương Tỉ Hâm lúc sau lại được thêm vào.


"Vì chọn Vương tỷ rồi, nên không phải tự nhiên nửa kia sẽ chọn Dương Khả Lộ sao?" Theo một thành viên của câu lạc bộ mong muốn được giấu tên.


Thật ra đối với chọn kịch bản, Dương Khả Lộ và Vương Tỉ Hâm cũng có chống lại. — Chủ yếu từ Dương Khả Lộ, nam chính ván đã đóng thuyền, cô dẫn đầu trong việc dấy lên nghi ngờ về sự lựa chọn của mọi người. "Xin hỏi, em có phải hóa trang thành đàn ông không? Chúng ta không thể lựa chọn kịch bản có hai nữ chính để chúng ta biểu diễn à?"



"Ví dụ như..." Long Diệc Thụy sờ sờ cằm. "Em và Vương Tỉ Hâm đóng vai công chúa Bạch Tuyết và mẹ kế của Bạch Tuyết?"



Vương Tỉ Hâm vung tay, "Em không muốn làm mẹ kế."


Mã Hân Nguyệt nói tiếp, "Hay là phù thủy và nàng tiên cá?"


Vương Tỉ Hâm lại giơ tay lên, "Em không muốn làm phù thủy."



Nói đi nói lại, kho truyện cổ tích mà mọi người có đều hoàn toàn trống rỗng, thật sự không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể lắc đầu thở dài an ủi Dương Khả Lộ, "Chị ngoan ngoãn làm nam nhân đi."



Vương Tỉ Hâm mỉm cười, nói đùa với Dương Khả Lộ, "Nếu không chị đóng nữ chính đi, em làm nam chính vậy?"


Bỗng nhiên nhớ tới đoạn clip ngắn kia, Vương Tỉ Hâm dừng lại cầm điện thoại lên một chút, chần chừ quay sang Dương Khả Lộ, "Chị biết không, chị sẽ diễn Cô bé lọ lem ấy?"


Dương Khả Lộ nhét tôm vào miệng: "A? Không phải vẫn luôn nói chính là Cô bé Lọ lem à?"


Vương Tỉ Hâm không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn Dương Khả Lộ. Dương Khả Lộ ngơ ngác nhai miếng thịt trong miệng, đột nhiên có phản ứng, mở to mắt. "Cái gì? Chị là Cô bé lọ lem?"



"Đúng vậy/" Vương Tỉ Hâm đưa tài liệu trong tay qua cho Dương Khả Lộ xe, "Đã định trước rồi, chị là nữ chính."




Là đối tác cùng Vương Tỉ Hâm cũng lâu rồi. Hai gia đình là hàng xóm từ nhỏ, luôn cùng nhau tham gia một số hoạt động, tiết mục văn nghệ thuở nhỏ, lúc lên đại học thì cùng nhau vào hội văn nghệ, quen biết một nhóm bạn thân, một số hoạt động hai người vẫn luôn là đối tác của nhau.



Từ đồng ca đến cùng nhảy vũ đạo, Dương Khả Lộ luôn quen đảm nhận vai nam khi có sự phối hợp của bạn diễn. Một mặt là về ngoại hình cô phù hợp hơn Vương Tỉ Hâm, mặt khác cũng là vì Dương Khả Lộ thật sự rất dễ ngại ngùng trước người khác.




"Chính vì vậy nên càng phù hợp với nữ chính a." Dương Viện Viện đã khỏi bệnh, hứng thú bừng bừng mà lên kế hoạch cho hai người bọn họ, "Nhìn xem, bởi vì chị hay ngượng ngùng trước mặt người khác, nên càng có thể thể hiện tốt tính cách của nữ chính, Dương Khả Lộ rất phù hợp!"


Không lâu sau khi Dương Khả Lộ trở về ký túc xá tắm rửa, cô ở phòng tắm bình tĩnh một lúc lâu trước khi để bản thân chấp nhận sự thật rằng cô sẽ trở thành nữ chính. Bây giờ mái tóc dài ngang lưng còn đang chảy nước xuống, đỉnh đầu cô đội một chiếc khăn khô, mặt không biểu cảm nhìn về phía video kia của Dương Viện Viện.

Vương Tỉ Hâm theo sát cô ra khỏi phòng tắm, đứng ở đầu giường Dương Khả Lộ ồn ào, "Chị làm khô tóc đi trước khi nói chuyện với họ a."

Nhóm của Long Diệc Thụy tổ chức một hội nghị video, nghe nói mọi người tranh thủ thời gian này để thảo luận chi tiết về vấn đề kịch bản, nên không cần phiền mọi người lại đi một chuyến offline nữa.


Vương Tỉ Hâm giẫm lên cái thang kẽo kẹt mà lên giường, ngồi vào bên cạnh Dương Khả Lộ, chui vào trong chăn đối phương, hai người cùng ngồi nghiêng dựa vào bức tường sau lưng, sau đó Vương Tỉ Hâm không lưu tình chút nào mà chọc thủng suy nghĩ của Long Diệc Thụy trong điện thoại, "Chị sợ bị đánh à?"


Hung thủ có khả năng cao nhất là bên cạnh Dương Khả Lộ, rốt cuộc cô cũng đã kín tiếng từ khi biết mình là nữ chính, nhắc tới tên đầu sỏ gây tội Long Diệc Thụy và Dương Viện Viện hai người thì đều nghiến răng nghiến lợi, thật sự lo lắng cô bất cẩn khiến toàn bộ văn phòng câu lạc bộ bị phá bỏ mà. Nhưng Vương Tỉ Hâm rất vui khi thấy Dương Khả Lộ làm nữ chính của tiết mục này, dù sao loại này cũng mới mẻ, lại là nhằm vào Dương Khả Lộ để có thể thấy được mặt xấu hổ của cô, thì nàng sẽ luôn vui vẻ xem.

Nàng thích xem những tiết mục như thế, thích xem Dương Khả Lộ thể hiện một số khía cạnh khác thường trước mặt nàng, lại thích xem Dương Khả Lộ bẽn lẽn, nhưng lại không thể không nhượng bộ mà đáp ứng. Vương Tỉ Hâm thích những sở thích có chút ác thú vị như thế, cho nên nàng ngoắc ngón tay Dương Khả Lộ ở dưới chăn bông, "Thật ra em nghĩ sắp xếp như vậy cũng không có vấn đề gì, liên hoan văn nghệ cuối cùng này, chúng ta nhiệt tình tham gia một chút, tranh thủ lưu lại một ít kỷ niệm đặc biệt."

Nàng giảo hoạt nhìn Dương Khả Lộ, lại nháy nháy mắt nhìn đối phương. Vương Tỉ Hâm biết rõ Dương Khả Lộ không nói chuyện được chính mình, cũng không muốn tranh luận với nàng, mọi việc đều theo nàng, cho nên dù trong lòng cô trăm ngàn lần đang nói phản đối nói không được, cuối cùng chắc chắn cô vẫn sẽ đáp ứng.


Đúng như dự đoán, Dương Khả Lộ gục mặt ở đó rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn là vô cùng đau đớn mà tiếp nhận thân phận nữ chính của mình. Cô nhận kịch bản của riêng mình từ Long Diệc Thụy, rồi nghe giám đốc Long giải thích và lý giải một bài thật dài về kịch bản. Thật vất vả chờ đến khi cuộc gọi điện video kết thúc, cả người Dương Khả Lộ rơi vào trong chăn bông, nửa người trên quấn lên đùi Vương Tỉ Hâm, kêu rên —-

"Sao chị lại thấy khổ sở như vậy."

Vương Tỉ Hâm sờ sờ đầu cô, cười, "Chị đương nhiên khổ rồi, chị là Cô bé Lọ lem mà."


Truyện cổ tích Cô bé Lọ lem kể về cô bé lọ lem đáng thương thường bị mẹ kế và các chị bắt nạt, đi đôi giày pha lê nhờ sự giúp đỡ của các nàng tiên, cuối cùng cũng có được tình yêu của hoàng tử và sống một cuộc đời hạnh phúc.


Dương Khả Lộ cúi đầu đánh giá trang phục của mình, không khỏi than thở, "Cô bé lọ lem thật sự có cuộc sống khốn khổ như vậy sao? Đạo cụ này của mấy người không phải là tấm vải màn chưa giặt của ai đó à?"


Những người bên cạnh nhìn cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, cửa văn phòng từ bên ngoài bị gõ mở ra một Vương Tỉ Hâm cao quý rụt rè mà bước vào.


Dương Khả Lộ không nhịn xuống, chỉ vào chính mình, rồi chỉ Vương Tỉ Hâm, "Xin hỏi mấy người là tất cả ngân sách dự toán cho tôi thì cũng đều cho em ấy sao?"

Vương Tỉ Hâm rụt rè mang một đôi giày pha lê ra sáng bóng từ phía sau nàng ra, "Không, ngân sách của chị ở đây này."


Dương Khả Lộ hoảng sợ nhìn đôi giày pha lê kia, "Trời ơi, cô bé lọ lem đi giày pha lê cao gót tham gia vũ hội sao? Có hợp lý không?"


Hợp lý, rất hợp lý, đã tiến triển đến mức này, thì không còn thời gian để tính đến chuyện hợp lý hay không hợp lý nữa rồi. Mã Hân Nguyệt đẩy hai người tới văn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ trong trung tâm, sau đó những người còn lại ở một bên ngồi vắt chéo chân sẵn sàng xem buổi biểu diễn.



"Bắt đầu buổi trình đi diễn đi." Giám đốc Long nói.


Dương Khả Lộ đã rất kiềm chế.


Cũng không trách được cô, ở một số phương diện cô luôn luôn có chút hướng nội, bỗng nhiên bị đẩy lên như vậy biểu diễn vai chính của vở kịch ngắn, cô thật sự không thể thích ứng được trong khoảng thời gian ngắn. Cho dù biết hiện tại cô còn chưa bước lên sân khấu, xung quanh cũng là những người bạn thân quen, thậm chí người diễn vai phối hợp với cô cũng là Vương Tỉ Hâm, người không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng mà không có lý do.


Cô lo lắng liền không tránh khỏi run run, nói chuyện thì lại nói lắp.


Vương Tỉ Hâm cầm theo đôi giày pha lê tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hỏi, "Xin hỏi đây là chiếc giày pha lê bị mất của cô sao?"

Dương Khả Lộ kìm lại một lúc lâu, nhưng không thể phát ra được một lời nào.

Cô đẩy Vương Tỉ Hâm ra, than vãn, "Chị thật sự vẫn là không thể làm được mà."

Buổi diễn tập chỉ có thể tạm dừng.

Việc vượt qua trở ngại tâm lý của chính mình có lẽ không phải là vấn đề mà Dương Khả Lộ có thể giải quyết trong ngày một ngày hai, những người khác có thể chờ, nhưng lễ hội văn nghệ thì không.  Người của Hội đồng xã đến nhận báo cáo, thuận miệng hỏi một câu các nàng chuẩn bị tiết mục gì, sau khi nhận được câu trả lời, họ chợt lộ ra một nụ cười đen tối không rõ ý gì. "Ồ, rất thú vị nha."


Dương Khả Lộ nghe xong, chỉ cảm thấy áp lực như núi.


Trái ngược với cô chính là thiên thần Vương Tỉ Hâm, người luôn tươi tỉnh và sảng khoái suốt ngày, hiếm khi nàng lật lại làm chủ nhân, nhận vai nam, nàng có thể thưởng cho Dương Khả Lộ làm hoa thẹn thùng thì cao hứng còn không kịp, chứ đừng nói là làm Dương Khả Lộ buồn như vậy. Chỉ là khoảng thời gian ngắn lại từng chút một, lễ hội văn nghệ đã gần kề, tiết mục tập luyện vẫn không có tiến triển rõ ràng, Vương Tỉ Hâm bị bắt buộc phải nóng nảy lên một chút.


Vì thế, nàng lôi kéo Dương Khả Lộ, phải huấn luyện đặc biệt cho cô.

"Huấn luyện đặc biệt này là làm sao?" Dương Khả Lộ đối với cái này bày tỏ thắc mắc, cuối tuần cô bị Vương Tỉ Hâm kéo ra khỏi chăn ấm áp, còn đang ngáp liên tục mà phải thay quần áo đi ra ngoài, đi được một lúc rồi mà mặt cô vẫn còn gục xuống rũ rượi bơ phờ, "Em không tính để chị đến nơi công cộng biểu diễn để thêm dũng khí đúng không vậy?"


Sự thật cũng gần như vậy, Vương Tỉ Hâm cho cô công việc bán thời gian ban ngày là đến công viên giải trí để cosplay nhân vật. Ngày đó cosplay nhân vật Cô bé lọ lem. Dương Khả Lộ suy sụp. "Sao mà còn có một bộ cosplay Cô bé lọ lem thế này a?"

"Có a, có cầu thì có cung mà."


Vương Tỉ Hâm thong thả ung dung trang điểm cho cô, rồi thay quần áo và làm tóc, cuối cùng hài lòng nhìn tác phẩm của chính mình, "Nhưng chị đừng nói, bộ váy này so với bộ họ chuẩn bị cho chị thì trông đáng giá hơn rất nhiều a."


Dương Khả Lộ không nói nên lời.


Vì vậy Dương Khả Lộ đã làm một con búp bê Tây Dương cả ngày hôm đó, từ ban đầu tay chân luống cuống, đến sau này lại thành thạo, không thể không thừa nhận rằng Dương Khả Lộ cảm thấy mình đúng là tìm được một chút cảm giác của nhân vật Cô bé lọ lem rồi.

Mặt trời lặn, Dương Khả Lộ sắp kết thúc một ngày, cuối cùng cô ngồi xổm tại chỗ cùng một chiếc kẹo bông gòn trên tay, chào tạm biệt một tiểu muội muội.


"Cô bé lọ lem tỷ tỷ, ngày mai chị vẫn còn ở chỗ này chứ?" Tiểu cô nương chớp đôi mắt hỏi cô.


Dương Khả Lộ nghiêng đầu cười. "Có thể là không a."

Tiểu cô nương chỉ sau lưng cô, "Có phải vì hoàng tử đến đón chị đi xem vũ hội không?"


Dương Khả Lộ theo hướng ngón tay mà nhìn sang, thấy phía trước vòng quay ngựa gỗ không có ai, Vương Tỉ Hâm không biết đã thay đổi trang phục từ lúc nào đang đứng ở đó, cúi đầu nhìn mũi chân, chờ đợi cô.


"Sao em lại ăn mặc thế này?" Dương Khả Lộ bước đến và hỏi.


Vương Tỉ Hâm ngẩng đầu, thản nhiên đưa tay qua, "Trời tối rồi, nên đưa công chúa đi vũ hội a."


Bỗng nhiên, sự ngại ngùng đã biến mất cả này dường như lại quay trở lại, Dương Khả Lộ mím môi, cuối cùng không nhịn được mà cười tươi, đặt tay mình vào lòng bàn tay Vương Tỉ Hâm. "Được rồi."


Trên chiếc điện thoại nằm yên lặng trong túi, tin nhắn liên tục nhấp nháy, là do Long Diệc Thụy gửi tới, nói rằng thời gian không còn nhiều nữa, hôm nay chúng ta phải đến tòa nhà bên ngoài, tiện thể sắp xếp tiết mục.

Đó là lễ hội văn nghệ cuối cùng mà các nàng tham gia trong 4 năm đại học, và đến thật lâu thật lâu về sau, Dương Khả Lộ vẫn còn nhớ như in.


___

END.

Chương trước Chương tiếp
Loading...