[Trans/Edit] River | Series

[Hắc Miêu] Tội lỗi



Link: https://chuanan63251.lofter.com/post/31835e3c_2b5f4c07e

Author: 川安


___

*xxj hành văn, xin thứ lỗi nếu logic mâu thuẫn

*Sản phẩm của tâm huyết dâng trào

*Góc nhìn thứ nhất

*ooc cảnh báo nghiêm trọng ⚠️



___


Tôi là Viên Nhất Kỳ, một tay buôn ma tuý, đã chết vào rạng sáng hôm nay. Người yêu tôi tự mình động thủ, là tôi yêu cầu.


___


1.

Tôi không nghiện ma tuý, chỉ là ngẫu nhiên dùng một chút khi tâm trạng không tốt. Huống hồ là người bán nó, đương nhiên biết sự nguy hiểm của nó.


Tại sao còn bán? Đó là những gì nhà tôi làm, hơn nữa còn rất có lãi.


Tôi đã từng chứng kiến một người cha nghiện ma tuý ném con gái mình xuống cầu thang, từng thấy một cô gái vứt đi trinh tiết của mình vì một ngụm thuốc độc; đã thấy cửa nát nhà tan, vợ chồng ly tán... Rất nhiều rất nhiều.


Đúng, tôi có tội, dù sao cũng chính là tôi đã bán nó. Đối với lý do tại sao, không có cách nào, vì nó kiếm được quá nhiều tiền.


Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mộng Dao, tôi đã biết nàng là cảnh sát, không có cách nào, cô ấy sạch sẽ như một tờ giấy trắng, và cô ấy có vẻ lạc lõng trong cái hang động này.


Cảnh sát không có ai sao? Mà lại phái một bông hoa trắng nhỏ tới đây để chịu chết thế này?


"Sao người như cậu lại tới nơi này?"

"Bố bị người cho vay nặng lãi đánh chết, mẹ cũng chạy, tôi cần tiền để trả nợ."


Thật là thê thảm, thật là giả tạo.


Nhưng tôi đã không giải quyết cô ấy, thay vào đó tôi đã giữ cô ấy lại bên mình.


"Tôi giúp cậu trả nợ, về sau theo tôi đi."


Nguyên nhân? Tôi quá bẩn, và tôi cần một cái gì đó để rửa sạch.




___


2.

Không thể không thừa nhận, năng lực của cảnh sát rất mạnh, Thẩm Mộng Dao chịu trách nhiệm về mọi vấn đề bàn giao công việc, hiệu suất làm việc cũng rất nhanh, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị lộ bí mật làm hỏng việc kinh doanh của tôi, thì mọi chuyện rất hoàn hảo.


"Cà phê của ngài." Cà phê bốc hơi nghi ngút trên bàn của tôi.


Sau nửa năm thân nhau, cô ấy vẫn cẩn thận với tôi. Cũng đúng, dù sao thì, tôi là thủ lĩnh của buôn ma tuý, mà nàng là cảnh sát, chúng tôi như nước với lửa.


Theo lý thuyết hẳn là tôi nên động thủ, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là quên đi.

Lý do? Vì cô ấy mà tôi kiếm được nhiều tiền hơn, mà tôi yêu tiền như mạng sống của mình.


"Ngài còn có chuyện gì phân phó sao?" Thẩm Mộng Dao làm bộ làm tịch dò hỏi tôi.


Không hiểu nổi, tôi không quen nhìn bộ dáng này của nàng. Quá giả dối, làm cho người rất buồn nôn.


Tôi có chút không cam lòng, mà không nỡ cái gì? Tôi không nghĩ ra được, nhưng cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn.



"Thẩm Mộng Dao."


Nàng ngẩng đầu lên, chờ đợi lời tiếp theo của tôi.


"Sau này... Gọi tôi Viên Nhất Kỳ là được rồi."

"A?"


Cô ấy không phản ứng, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu.


Không thể giải thích được mà, miệng tôi chợt khô khốc. Tôi nhấp một ngụm cà phê, lại lặp lại một lần nữa, "Gọi ta Viên Nhất Kỳ, bỏ lại hết mọi thân phận, địa vị, chức vụ đi, hãy gọi ta là Viên Nhất Kỳ."

"Được rồi... Viên Nhất Kỳ?"


Tôi bật cười, đó là ngày hạnh phúc nhất của tôi.


Lý do? Tôi quá lười để biện minh, tôi cũng không rõ lắm.


___


3.


"Lão đại, tôi cảm thấy cô ấy không đơn giản. Có cần..." Hắn làm động tác đưa tay lên cắt cổ.

"Đi, tôi biết rồi." Tôi có chút qua loa phất tay, để hắn ra ngoài. "Cô ấy còn hữu dụng, trước hết đừng nhúc nhích."


Chờ hắn đi ra ngoài, tôi gọi Thẩm Mộng Dao tới.


"Ngài tìm tôi có chuyện gì?"


Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô ấy.


"Viên Nhất Kỳ." Nàng sửa lại.



Không nói thêm lời thừa thãi, tôi móc ra trong túi bút ghi âm, phát cuộc trò chuyện vừa rồi cho cô ấy nghe.


"Chị bại lộ rồi." Tôi đi đến trước mặt cô ấy, nói ra từng chữ một. Đầu cô ấy cúi xuống, làm tôi không nhìn thấy rõ biểu tình của cô ấy, nhưng nhất định đó không phải là biểu hiện tốt.

"Vậy cậu muốn làm gì bây giờ? Giết tôi sao?" Nàng ngẩng đầu, trong mắt không có một tia sợ hãi.


Cuối cùng cũng có chuyện như vậy, có dáng vẻ của cảnh sát.


"Đáp ứng tôi một việc, rồi tôi giết hắn thì sao?" Tôi ôm lấy nàng, tham lam hưởng thụ mùi hương của cô ấy.


Rất thơm, rất dễ ngửi.


Thẩm Mộng Dao vùng vẫy một chút, thấy tôi ôm chặt nên nàng cũng bỏ cuộc.


"Hắn rất trung thành với cậu."

"Cùng tôi làm một lần thì thế nào?"


Với một tiếng sấm vang lên, nàng ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.


"Có thể chứ?"

"Tôi từ chối."

"Thật sự không suy nghĩ một chút sao? Một lần là một cái mạng, loại cứu mạng chị đó." Tôi ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói, như một con quỷ mê hoặc một thiên thần.


Nàng không nói lời nào, tôi cũng không vội. Lặng lẽ dựa vào người nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.


Thật lâu sau, cô ấy mới phun ra một chữ, "Được."


Đêm đó, tôi xé bỏ chiếc mặt nạ ôn nhu dịu dàng, lộ ra diện mạo thật của mình.


Thô lỗ, biến thái, khó chịu.


Một người lớn lên trong hang ổ độc hại thì có bao nhiêu bình thường đâu.



"Làm bạn gái tôi nhé?"

"Chẳng ra gì cả."

"Suy nghĩ một chút? Bạn gái của trùm ma tuý, muốn gì thì có đó. Hay là muốn trải qua cảm giác bị truy đuổi? Cũng không phải là không thể..."

"Tôi từ chối."

"Từ chối không có hiệu quả." Tôi ôm cô ấy thật chặt, cười hì hì thay nàng quyết định xong, "Hiện giờ chị là phu nhân bị ép buộc rồi."

"Đồ điên."

"Cảm ơn vì lời khen."


___


4.


Chúng tôi thật sự giống những cặp đôi bình thường, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau ăn cơm, dựa sát vào nhau xem phim, và cùng nhau làm rất nhiều chuyện.


Đúng rồi, chúng tôi còn nuôi một con mèo, tên là Trừ Tịch.

Thời gian của chúng tôi tốt đẹp tới mức không tưởng tượng được, giống như là giả vậy.

Cũng đúng là giả mà.


"Không phải lâu như vậy sẽ nhận được thông tin tình báo à?"

"Là ai cấm túc tôi?"

"Tôi a." Tôi cười rạng rỡ. "Chị nói điều gì sẽ xảy ra nếu nếu chị không cung cấp tình báo mọi lúc nữa? Đồng đội sẽ cho rằng chị làm phản à?"

"Sẽ không, tôi rất trung thành với tín ngưỡng của tôi."


Tôi không nói gì, chỉ ôm chặt nàng, tham lam hưởng thụ mùi hương của nàng.

Tiểu ngốc tử.

Một khi đã như vậy, tôi đành phải đem chị nhốt thành chim hoàng yến của tôi thôi.


Tôi bắt đầu hạn chế cho nàng ra ngoài, giao quyền của cô ấy cho người khác. Không thể không nói, như thế này rất phiền phức, hiệu quả kinh doanh ngày càng thấp, nhưng tôi vẫn kiên quyết thực hiện.


"Cậu muốn làm gì?"

"Chị nói đi, cảnh sát tiểu thư. Tôi, không dám yên tâm yêu chị a."



___

5.


Những ngày chúng tôi ở bên nhau được tính từ ngày rồi tới tháng, và cuối cùng là tính bằng năm.


Kể từ lúc đó cô ấy không có động tĩnh gì, tựa như đã nhượng bộ. Nhưng tôi biết nàng, nàng chắc hẳn đang âm mưu, chờ đợi để cho tôi một đòn trí mạng.


Kỳ thật, tôi có thể cắt đứt mọi liên lạc của cô ấy với thế giới bên ngoài, nhưng tôi thật sự rất muốn biết năng lực của bạn gái mình lớn như thế nào, cho nên tôi vẫn giả vờ như không biết. Nhưng nàng nên rõ ràng một điều là, sau tất cả, cô ấy cũng hiểu rõ tôi.


Nếu cô ấy không phải cảnh sát, tôi không phải tay buôn ma tuý, thì chúng tôi chắc chắn là một cặp đôi hoàn hảo.


"Lần này cần ra ngoài vài ngày, muốn tôi mang về gì không?"

"Sống sót trở về." Tôi thấy nụ cười của nàng có chút vui vẻ.


Cuối cùng cũng ra tay, rất có tự tin mà.



"Tuân lệnh, phu nhân."


___

6.


Bên tai tôi là tiếng nổ mạnh chói tai cùng với tiếng súng dữ dội, tôi không thể không cảm thán rằng thủ đoạn của Thẩm Mộng Dao thật lợi hại, tin tức giao dịch trong tay tôi như vậy đều có thể bị nàng nghe thấy.


Không hổ là bạn gái của tôi.


Kéo xuống chốt an toàn của lựu đạn, trực tiếp ném thẳng vào xe cảnh sát đối diện.


"Bùm."


Tiếng nổ mạnh vang lên, không ai xung quanh may mắn thoát khỏi, trong không khí thậm chí có thể ngửi được mùi thịt nướng.

Có chút đói bụng, trước hết về trừng phạt Thẩm Mộng Dao, rồi sau đó cùng nhau đi ăn thịt nướng.

Một hộp lựu đạn đi qua, tình hình trận chiến cũng mau kết thúc. Tuy nhiên lúc ném đạn vẫn bị thương, viên đạn găm vào vai phải, thiếu chút nữa nổ chết chính mình.


"Kéo mấy cảnh sát không chết về đi, hảo hảo mà hầu hạ."


Tốt nhất đừng để lộ Thẩm Mộng Dao, nếu không một phát súng ta bắn chết ngươi.


Xử lý miệng vết thương rất đau, nhìn nhìn viên đạn kia, ma xui quỷ khiến đem nó cất vào túi.


"Cậu đã trở lại." Tôi vừa mở cửa thì liền tiến vào một cái ôm. "Còn bị thương nữa."

"Ừm, Thẩm Mộng Dao lợi hại nhất."


Thuận thế tôi quàng chân cô ấy qua eo, dùng hai tay đỡ đùi nàng, rồi đi về phía phòng ngủ.


Cô ấy hiểu ý tôi, "Được không?"

"Không ảnh hưởng."


Người săn kho báu đã tìm thấy bảo vật, và thưởng thức tinh tế trên tay.


Tôi nhớ tới viên đạn kia, bàn tay ướt át đặt vào lòng bàn tay cô ấy, khiến cô ấy "tsk" một tiếng.


"Ghét bỏ cái gì a, không phải đều là của chị sao?"

"Đây là cái gì?"

"Viên đạn bắt trúng tôi, để lại làm kỷ niệm cho chị."

Nàng bị chọc cười, "Có bệnh a."


___


7.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt cái là qua đi.


"Dao Dao, chị lại làm hỏng việc của tôi rồi." Đầu tôi vùi sâu vào cổ Thẩm Mộng Dao, thật sự rất tức giận, "Mấy lão già đó bất mãn với tôi từ lâu rồi, không chừng một ngày nào đó cầm súng bắt lén giết tôi."

"Cậu sẽ không để bọn hắn đạt được."

"Đừng tiếp tục lộn xộn, tôi đang thiếu rất nhiều tiền."

"Tôi là cảnh sát."

"Tôi là người buôn ma tuý, không giao dịch thì không có tiền ăn cơm."

"Cậu sẽ chết."

"Đáng lẽ tôi đã chết từ lâu. Hy vọng khi đó là chị động thủ, người khác hoành hành."

"Đi đi a." Bả vai bị nện một cái, nhưng cũng không đau.


Nàng cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ.


"Chị sẽ giết tôi sao?"


....

Thật lâu mà không có hồi âm, tôi cũng nản chí. Thật sự, đúng là không nên mong đợi gì.


Tôi buông lỏng nàng ra, "Tôi đi nấu cơm."


Khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, mũi không khỏi chua xót, "Thật là, khóc cái gì a?"


Nhưng nước mắt cứ trào ra như vỡ đê, rõ ràng năm đó khi chứng kiến cảnh cha mình bị đánh chết tôi đều không khóc, nhưng đối mặt với Thẩm Mộng Dao, tôi luôn mềm lòng, luôn nghĩ đến việc thu hoạch thêm một chút nữa.

Tôi bấm điện thoại, "Giúp tôi làm mấy thứ cũ kĩ đó đi, sau đó đưa Thẩm Mộng Dao ra ngoài, rồi báo cảnh sát về giao dịch tiếp theo."


Được rồi, tôi sắp chết.

___


8.


Thời gian tiếp theo tôi bắt đầu dùng ma tuý, cố gắng kéo tinh thần của mình xuống. Liều lượng ma tuý ngày càng tăng lên từng chút một, khiến tôi bị hiếu động, tôi rít gào và gầm gừ. Lần đầu tiên tôi hối hận vì đã bán thuốc độc, hối hận vì bắt đầu sử dụng nó.


Tôi khác thường như vậy, tất nhiên Thẩm Mộng Dao nhận thấy.


"Gần đây cậu rất thất thường."

"Không sao, tôi rất tốt."

"Cậu muốn làm gì?"

"Chị không cần xen vào, sự việc sẽ như chị mong muốn."

"Đi tự thú được không?" Thẩm Mộng Dao dính chặt vào cơ thể tôi, thân mình khẽ run lên, thanh âm mang theo nghẹn ngào.


Ai nha, lại bị cô ấy nhìn thấu rồi, thật không vui khi sử dụng hiểu biết ngầm ở đây mà.


"Kết quả cũng giống nhau mà." Tôi nhẹ vuốt ve tấm lưng gầy của Thẩm Mộng Dao, trấn an nàng.

"Có thể giả... Giả chết."


Xem ra mị lực của tôi vẫn là rất lớn nhỉ, cư nhiên có thể khiến Thẩm Mộng Dao nghĩ tới một số đường ngang ngõ tắt.


"Thẩm Mộng Dao, tôi không thích chị như thế này, tôi thích chính là Thẩm Mộng Dao trung thành với tín ngưỡng của mình, Thẩm Mộng Dao cần phải trong sạch. Suy nghĩ xấu, đừng hành động, cũng đừng nghĩ tới, được không?"


Nàng không trả lời tôi, chỉ là nhỏ giọng nức nở.


"Hứa với tôi khi đó hãy để tôi một mình, được không? Coi như tính là tôi cầu xin chị đi, Dao Dao."


Cuối cùng cô ấy cũng gật đầu, vùi mình vào lồng ngực tôi, ngừng di chuyển.


Ác quỷ chính là không đành lòng kéo các vị thần xuống khỏi thiên đường, cuối cùng vẫn trả lại vị thần trong sạch cho thiên đường.


___


9.

Ngày đó chính thức tới cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một giao dịch bình thường như mọi người. Nhiều nhất chỉ là một nụ hôn cẩu thả và một cái ôm.


Thời tiết nắng đẹp, không quá lạnh cũng không quá nóng, và mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.


Khi đang băng qua đường, xe phía trước bất ngờ phát nổ, chiếc xe lật ngang và rơi xuống mương nước hai bên. Ngay sau đó, một cảnh sát lao ra từ hai bên đường, nhắm vào bọn họ mà bắt phá. Hiển nhiên lần này đã chuẩn bị đầy đủ, họ sẽ ra tay cho đến chết.


Nó kết thúc nhanh chóng một cách bất ngờ, bởi vì Viên Nhất Kỳ cơ bản không mang người theo, cũng không mang theo vũ khí. Chính là khi cảnh sát đếm số lượng người, cũng không tìm thấy Viên Nhất Kỳ.


Không ai biết cô trốn đi như thế nào.


___


10.


Bụng bị thuỷ tinh cắt trúng, đau muốn chết đi sống lại, máu không ngừng chảy ra. Tôi yếu ớt dựa vào bức tường tầng hầm, nghe động tĩnh bên ngoài.


Làm thế nào mà công cuộc lục soát nhà vẫn chưa xong a? Trông tôi có giống một người bỏ ma tuý trong nhà sao? Đương nhiên là ngoại trừ tầng hầm.


Những rương ma tuý trước mặt chất thành đống trước mặt tôi, chiếm gần hết tầng hầm. Nếu đem mấy thứ này nộp hết, hẳn là sẽ nhận được huy chương phải không?


Bên ngoài dần dần không có động tĩnh gì, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.


Không lâu sau, "Xoạch" một tiếng vang lên, cửa tầng hầm bị mở ra.


"Cuối cùng thì chị cũng tới!" Tôi nghĩ đều không dám nghĩ, chỉ có thể là Thẩm Mộng Dao, tôi chỉ nói với nàng về sự tồn tại của tầng hầm này.

"Ừm."

"Xin lỗi a, tôi vẫn còn cảm thấy như mình đang chết trong tay người khác, hoảng sợ nên trốn chạy."

"Ừm."

"Kho chứa chất độc của tôi lẽ ra phải được sao chép, chị có thể được khen thưởng gì không a, huy chương linh tinh, dù sao chị cũng đã ở đây mấy năm."

"Chị hẳn là sẽ được thăng chức đi, và giúp chị có được một đại hội khen ngợi hay gì đó."

"Hiện tại chị là con em của đội quân nhân dân mà, thay tôi nhặt xác hẳn là rất khó đi, tôi đến cái mộ còn không có phải không?"


Tôi nói thật nhiều thật nhiều, nhưng Thẩm Mộng Dao hoàn toàn không đáp ứng tôi. Trời càng ngày càng lạnh, tôi cuộn mình cố gắng giữ ấm, nhưng máu càng chảy nhanh hơn, quên mất.


"Thẩm Mộng Dao, tôi sắp chết, giết tôi để trả công cho chị, tốt xấu gì cũng là lão đại, sẽ không vô giá trị mà đúng không?"

"Không cần."


Tôi rút khẩu súng đang ghim vào trên eo và rút ra, đưa cho nàng, "Làm ơn, tôi rất đau."


Nàng nhận lấy nó, nhưng không có động tác nào khác.


"Hãy sống thật tốt a, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến tôi."


"Tôi đếm tới 3, rồi chị nổ súng."


Mặc kệ nàng có nhận lời tôi hay không, tôi vẫn tự mình đếm số.




"Một."




"Hai."



"Ba."





"Pằng pằng pằng!"




Tiếng súng vang lên trong tầng hầm.



Tốt.



Tôi là Viên Nhất Kỳ, một tội phạm ma tuý. Đêm nay, chính tay người yêu tôi đã giết tôi.



___

END.

ăn mừng hắc miêu vô top 2 trung báo b50 =)))


Chương trước Chương tiếp
Loading...