Tơ Hồng [Girls love - Tự Viết - Thuần Việt]

Chương 20



“Hai chị đi về, mà không thấy xe kéo nào hết nên đi bộ!” Hà và Mai ngừng bước, Hà vội nói ra lý do mà cô và Mai mới tảng sáng mà đã đi bộ lang thang ngoài đường như thế này.

“Đi bộ chừng nào mà tới, lên xe của em nè!” Bé Khuê tốt bụng mở cửa xe ra rồi ngồi nhích qua sát bên cửa bên kia để Mai và Hà có chỗ ngồi. Người hầu ngồi phía trước thấy đây có lẽ là bạn của cô chủ mình nên lên tiếng hỏi rằng họ về đâu để còn biết đường cho tài xế chở, “Dạ cô út ơi, hai cô phía sau muốn đi đâu để con nói chú Bảy chở!” Người hầu vì sợ trật ý cô út nên mỗi câu nói đều cẩn thận vô cùng, chứ lỡ như làm gì đó cô út không vừa bụng thì chỉ có nước chết đói chứ cám còn không có mà ăn. Cô út dữ như chằn, dữ tới nỗi nức tiếng rồi ai mà chẳng biết.

“Hai chị về trường hả?” Bé Khuê nghe người hầu nói vậy thì vội hỏi hai người chị bên cạnh.

“Đúng rồi em!”

“Nói chú Bảy chở về trường đi, trường tao học đó!”

“Dạ!” Chú Bảy tài xế nghe xong liền rồ máy hướng về phía trường học. Chú lái xe cho nhà bé Khuê từ lúc mà nó còn chưa lọt lòng. Sau này nó lớn lên đây học thì chú cũng theo lên đây làm tài xế riêng vì bé Khuê tánh tình nó nắng không ưa, mưa không chịu, ghét gió, kỵ mùi sương, bởi vậy chỉ có mỗi mình chú hiểu ý và lái xe êm nhất mà thôi.

Đại thấy Mai và Hà đã lên xe khác thì không đuổi theo sau nữa, cậu ta quay đầu xe rẽ về một hướng khác vì hôm nay cậu ta có việc bận phải đi thu nợ tiếp bên phía khu xóm Địa tại bên đó nợ dai lắm, nếu hôm nay không làm dữ lên thì còn lâu mà đòi được số tiền đó.

Sau khi xuống xe, Hà và Mai cảm ơn bé Khuê vì đã cho hai người đi nhờ, cô còn hẹn khi nào rảnh ba người đi lựa thêm vài bộ đầm mới. Đương nhiên bé Khuê rất vui vẻ đồng ý rồi nói với tài xế mau lái xe về Cần Thơ vì hôm nay con bé được nghỉ, nó tranh thủ sớm một chút về nhà thăm cha má, một phần nữa là về ăn đám thôi nôi con của anh sáu, con bé dẫu sao vẫn là cô út nên là cũng phải tới thăm rồi tặng cho cháu chút quà mừng.

Trở về phòng Hà vội nằm xuống chiếc giường nệm êm ái, cô dang rộng hai tay ra, đôi mắt nhắm lại hưởng thụ cảm giác dễ chịu này. Ngủ ở phòng này mấy năm trời riết thành quen, nằm giường cứng ở nhà thương đã khiến cô nhớ cái giường nệm này dữ lắm rồi.

Riêng về Mai, khi nàng về tới phòng thì không nằm nghỉ mà đã đi tới vườn hoa mà chính nàng đã cùng Hà vun trồng để thư giãn đầu óc và cũng như để bớt suy nghĩ sâu xa hơn về Hà. Trách ai được đâu, chỉ trách nàng trồng cây si thôi.

Ngồi xuống một khóm hoa mười giờ, Mai khá hài lòng vì không uổng công nàng đã săn sóc, bọn chúng đều nở rộ những bông hoa đủ màu sắc vô cùng đẹp mắt.

Hít sâu một hơi rồi đứng dậy chuẩn bị trở lại phòng, bỗng Mai vừa xoay người lại đã thấy ai đó đứng sát mình, nàng vừa xoay lưng lại thì đã đụng trúng họ và theo phản xạ nàng đã ngả người ra sau khiến cả cơ thể đều ngã xuống đất. Người kia vì bản năng cũng nhanh nắm Mai kéo lại nhưng vì lực ngã của Mai đã khiến cả hai cùng ngã ra đất và vô tình cả hai đã chạm môi vào nhau.

Một cảm giác đau điếng truyền tới từ môi mình, Mai bắt đầu chảy nước mắt. Người kia khi ngã theo cũng chẳng khá khẩm hơn, cô ấy bắt đầu lồm cồm bò dậy dùng tay che lấy môi lại bắt đầu hít hà vì quá đau và người đó không ai Khác chính là Hà.

Mai sờ sờ lấy môi mình, cảm giác ươn ướt trên ngón tay cùng cơn đau đến tê dại kiểu này thì trong đầu đã biết rõ kết quả. Mai nhìn vào lòng bàn tay mình, máu, toàn là máu xuất hiện làm nàng càng hoảng hốt, nước mắt không ngừng tuôn ra dù cho bản thân nàng chẳng hề muốn khóc.

Còn về Hà, sau khi kiểm tra sờ sờ thì môi cô cũng chảy máu nhưng không chảy nhiều như Mai. Ý là đã chống một tay để giảm lực va đập rồi vậy mà còn đập trúng rồi ra máu kiểu đó, nếu như mà buông xuôi luôn cô chắc chắn cả hai đều sẽ gãy răng. “Có sao không Mai?” Hà kìm lại cơn đau, cô đỡ Mai ngồi xuống băng ghế bên cạnh hỏi han.

“Tự nhiên đi tới không có tiếng động vậy?” Mai vừa nói vừa xuýt xoa môi mình, thế nào cũng sưng vù lên cho coi, sáng mai đi học thế nào cũng bị bạn khác chọc.

“Xin lỗi, Hà tính lên tiếng rồi mà Mai đứng dậy đột ngột quá!” Hà cũng đau muốn chết, nhưng phần lỗi ở cô nên cô phải cố gắng nén lại để xoa dịu Mai.

“Đưa cái môi coi coi!” Mai chau mày, nàng ôm lấy mặt Hà rồi vạch môi trên của cô ra coi thử bên trong, bên trong bị dập một mảng lớn khiến nó đã trở nên sưng đỏ. Thấy Hà cũng chẳng khá khẩm hơn nàng là mấy nên Mai cũng không bực dọc nữa, nàng cùng cô trở vô trong đi xin thuốc uống với tìm thuốc thoa bên trong để có thể giảm sưng và giảm đau.

Lá sống đời là thứ hữu dụng nhất, Mai có trồng một chậu nhỏ ở cửa sổ cạnh phòng hôm nay đã có dịp dùng tới. Nàng bứt một lá bỏ vô miệng nhai nhai một lúc rồi nhả ra. Nàng cũng kêu Hà dùng đi vì không dùng sớm là môi sưng lên khó coi lắm. Hồi nhỏ cũng té ngã dập môi chảy máu miết, má bứt cho mấy cái lá sống đời nhai vô mà đỡ hẳn, bởi vậy Mai luôn ghi nhớ mấy cái lá nào cầm máu và giảm đau tốt nhất để nàng có thể sử dụng.

Hà nghe lời Mai, cô cũng nhai lá. Sau khi cảm thấy môi đã đỡ đau rồi thì cô mới tiến gần hơn để kiểm tra Mai. “Đỏ hết trơn rồi!” Hà tặc lưỡi. Mới hết bệnh, giờ tới sưng môi, Hà không ngờ Mai lại hứng đủ thứ tai họa trên đời ập xuống người nàng tới như vậy.

Ngón tay mềm mại lướt lướt trên môi Mai như đang dỗ dành một đứa bé, Hà không biết lý do gì mà cô cứ bất giác sờ môi nàng như thế, cô cứ lướt qua lướt lại ở đôi môi đỏ mọng ấy, rồi tự dưng cô hơi nghiêng người làm gương mặt cả hai kề sát nhau, gần tới độ chưa tới khoảng cách một lóng tay.

Mai hoảng hốt đơ người, nàng mở to mắt nhìn Hà đang muốn làm gì, trái tim cũng bắt đầu đập lên liên hồi. Tưởng chừng sẽ có một sự tấn công bất chợt từ Hà, ấy vậy mà cô chỉ giữ im tư thế đó, chừng gần một phút thì Hà gượng gạo tách ra khỏi Mai, cô ấp úng nói đi tìm Hùng để bói chút chuyện, Mai cứ ở đây nghỉ ngơi, lát sau cô sẽ về khiến cho Mai vô cùng hụt hẫng. Nàng thầm nghĩ chắc có lẽ do Hà chỉ muốn xem kỹ môi nàng hơn thôi chứ chẳng có ý gì khác đâu vì vừa nhắc tới Hùng thì Mai nhận ra trong mắt Hà trở nên vui vẻ thấy rõ.

Bẵng đi một thời gian, Hà càng ngày càng tiến triển tốt mối quan hệ với Hùng, còn Mai thì lại vô cùng khó chịu khi thấy hai người ngày nào cũng dính lấy nhau. Mới tảng sáng là đã hẹn đi ăn, Hà có rủ thêm Mai nhưng nàng không muốn làm kỳ đà cản mũi, cũng như là cảm giác bức bối trong lòng nên nàng đã viện hàng tá lý do để từ chối những lời mời từ Hà. Đã kha khá thời gian nàng ít nói chuyện với Hà hẳn, hầu như nàng đều ngủ trước, hoặc thức trước đặng tới lớp tránh làm phiền Hà đang tâm tình. Nàng mong hành động né tránh này sẽ làm tình cảm dành cho Hà dần phai đi để nàng không còn đau tới vậy nữa.

Hôm nay cũng vậy, Mai lại lấy cớ rằng sẽ cùng nhóm cậu Vĩnh đi ăn sáng nên nàng không cùng đi với Hà được làm Hà cảm thấy liệu Mai có phải là đã giận cô hay không vì đã cả tháng nay nàng tránh mặt cô rồi. “Mai, nói chuyện với Hà chút đi!” Hà đứng chắn trước mặt Mai ở cửa nhà tắm, cô muốn tâm sự với Mai một chút để biết rằng liệu nàng có đang không hài lòng điều gì ở cô hay còn có lý do khác.

“Hà muốn nói gì?” Mai khó hiểu nhìn Hà, “Muốn nói gì cũng để Mai ra ngoài cái đã!” Mai thấy tự dưng một người đứng trong nhà tắm, còn một người đứng ở cửa nhà tắm để nói chuyện thì quá là kỳ khôi đi, muốn nói gì thì đi ra ngoài trước cái đã.

Sau khi ra ngoài, Mai ngồi xuống giường. Hà thấy vậy cũng ngồi xuống theo, nhưng mà khi ngồi có hơi gần nhau quá nên Mai bắt đầu nhích ra để giữ khoảng cách.

Hà thấy Mai lại làm hành động tránh né cô như né ôn dịch thì không nhân nhượng, cô cũng nhích theo sát với Mai, miễn nàng cách ra một khoảng là cô lại rất nhanh tiến tới gần sát nàng giống như đang trêu tức để coi Mai tránh cô tới cỡ nào nữa vậy.

Nhích tới nhích lui một hồi cũng tới sát tường, Mai muốn đứng dậy thì Hà đã nhanh hơn, cô đưa tay ngăn nàng lại, cả tay kia cũng chống vào vách tường để Mai không thể thoát được. Tình cảnh hiện tại là Mai đang ngồi ở tư thế bị Hà ép vào vách và nàng không thể di chuyển thêm chút nào nữa, bây giờ nhìn hai người vô cùng ám muội.

“Mai giận Hà hả?”

“Không có!” Mai ngại ngùng cúi mặt, nàng cũng đưa tay mình lên để che lấy hai bên gò má đang đỏ ửng lên của mình.

“Không có mà sao cả tháng nay cứ né Hà như né tà vậy?” Hà hỏi thẳng trọng tâm, hơi thở ấm nóng của cô cũng phả vào mặt Mai, chứng tỏ rằng hiện tại hai người đang vô cùng gần sát nhau.

“Tại Mai không tiện đi với Hà thôi chứ có gì đâu!”

“Sao lại không tiện?”

“Mai mắc hẹn trước với người khác rồi, không từ chối được!”

“Ai?”

“Ông Đạt với ông Vĩnh!”

“Giờ bỏ hẹn với mấy ổng, đi với Hà bữa nay được không?” Hà nghiêm túc hỏi. Trên gương mặt cô không một chút gì gọi là đùa giỡn làm Mai không dám hó hé gì thêm.

“Hà có Hùng rồi, sao cứ bắt Mai theo làm gì?”

“Hùng kệ Hùng. Bữa nay Hà không đi với Hùng nữa, Mai đi với Hà được không?” Hà đang nghi ngờ liệu có phải Mai ghét Hùng hay không, tại có mấy lần Mai làm lơ Hùng ra mặt. Nếu như thật sự Mai không thích Hùng thì cô sẽ lựa dịp sinh nhật sắp tới để có thể hòa giải giữa cả hai vì cô đứng giữa hai người cũng khó xử lắm.




Chương trước Chương tiếp
Loading...