Tình yêu niên thiếu
CHƯƠNG 5: DƯỠNG TÂM ĐIỆN
Ánh nến trong dưỡng tâm điện lung linh, thắp sáng căn phòng rộng lớn, long sàng đặt giữa trung tâm. Nhưng hôm nay, nơi ấy là nhà tù tráng lệ dành cho một người duy nhất — Khương Thời Nghi.Cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo nặng nề khép lại sau lưng nàng, tạo nên một bức tường vững chắc ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài, với tự do, với tất cả những ước mơ đã từng có.Khương Thời Nghi đứng đó, thân hình nhỏ bé tựa một đóa sen giữa bể dâu, đôi mắt sâu thẳm đầy ưu tư và nỗi đau thầm kín. Nàng không hiểu mình sẽ phải chịu đựng bao lâu trong tấm lồng vàng này, nơi mà ánh sáng và bóng tối hòa quyện thành một thứ hỗn độn khó gọi tên.Bỗng tiếng bước chân vang lên, không nhanh không chậm, vừa đủ để cắt ngang sự im lặng tĩnh mịch, mang theo cả sức nặng của quyền lực và định mệnh.Diệp Thanh Ngô bước vào, ánh mắt sắc bén như mũi tên lao thẳng vào tim Khương Thời Nghi. Ánh sáng từ ngọn đèn lồng khẽ phủ lên khuôn mặt kiều diễm nhưng lạnh lùng, nét mặt ấy vừa chứa đựng sự quyết đoán, vừa ẩn sâu những uất hận không thể thốt ra.Cô đứng trước mặt Khương Thời Nghi, giọng nói trầm thấp, đan xen vẻ nghiêm nghị và một chút yếu mềm chưa từng thể hiện:Diệp Thanh Ngô đứng ở giữa gian phòng thâm nghiêm, ánh mắt đượm buồn pha chút căm hận, giọng nói lạnh lùng nhưng không kém phần áp lực vang lên:
"Ta hỏi nàng, A Nghi nàng có hối hận không? Vì đã quên lời hứa thuở thiếu thời, vì đã phụ ta, chọn người khác mà rời xa ta?"⸻Khương Thời Nghi đứng thẳng, đôi mắt đẫm lệ kiên định nhìn thẳng người phụ nữ đang nắm giữ vận mệnh đời mình."Ta không hối hận," giọng nàng trầm ấm nhưng đầy dứt khoát, "Vì ta từng yêu nàng, nhưng cũng vì ta không thể đợi nàng trở lại."Nàng nghẹn ngào tiếp lời:
"Lời hứa thuở thiếu thời ấy chỉ là những lời nói ngây thơ, còn hiện thực gia tộc, hôn ước với Thịnh Lê Thư mới là điều không thể tránh..."Diệp Thanh Ngô nhíu mày, đôi mắt dần trở nên ảm đạm:
"Lời nói ngây thơ sao?"Ánh mắt Diệp Thanh Ngô như bị cắt sâu bởi từng lời ấy, nhưng nàng không lùi bước, mà tiến đến gần hơn, giọng nói khàn đặc vì sự kìm nén:"Không! Ta không thể chấp nhận chuyện đó. Nàng là của ta, mãi mãi là của ta."Cô chạm tay lên vai Khương Thời Nghi, ánh mắt thầm quyết tâm:
"Ta sẽ đánh dấu nàng, dấu ấn vĩnh viễn, để nàng mãi mãi thuộc về ta, không ai có thể lấy đi."Cô đặt tay lên gáy Khương Thời Nghi, nơi làn da mềm mại hiện lên như một tấm lụa mỏng manh, rồi nhẹ nhàng dùng răng cắn vào vùng da đó, để lại một dấu vết đỏ ửng.Khương Thời Nghi khẽ rùng mình, cảm giác vừa đau vừa lạ kỳ lan tỏa khắp cơ thể, tâm trí nàng hỗn độn như những đợt sóng cuộn trào không ngừng."Ta... không muốn..." tiếng nói run rẩy cố níu giữ chút tự do cuối cùng.Nhưng Diệp Thanh Ngô đã áp đôi môi mình lên môi nàng, một nụ hôn vừa là lời thề, vừa là sự chiếm hữu, vừa là sự trói buộc không thể phá vỡ."Nàng là của ta, chỉ là của mình ta," cô thì thầm, đôi mắt rực sáng đam mê và thống khổ.⸻Từ khoảnh khắc ấy, Khương Thời Nghi không còn là tiểu thư tự do nữa, mà trở thành vật sở hữu của Diệp Thanh Ngô, được đánh dấu bằng vết tích tuyến thể vĩnh viễn – thứ dấu ấn vừa là niềm tự hào, vừa là gông xiềng chặt chẽ.Ngày qua ngày, dưỡng tâm điện trở thành ngục tù bằng vàng, nơi nàng bị giam giữ không chỉ thể xác mà còn là tâm hồn.Mỗi lần nhìn thấy Diệp Thanh Ngô, Khương Thời Nghi lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, giữa sự hổ thẹn và tình yêu, giữa giằng xé và đầu hàng.⸻Diệp Thanh Ngô không ngừng bày tỏ sự chiếm hữu và bảo vệ:"Dù thế giới có đổi thay, dù ai có muốn cướp đi nàng, ta cũng sẽ không để điều đó xảy ra."Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc Khương Thời Nghi, để rồi lại ôm chặt nàng trong vòng tay, vừa yêu thương, vừa sở hữu.⸻Trong những đêm dài cô quạnh, Khương Thời Nghi lặng lẽ suy nghĩ về tất cả những gì đã qua, về lời thề ngày xưa, về sự ngột ngạt nơi đây, và về người con gái đang ôm giữ trái tim nàng.Dần dần, nàng nhận ra một sự thay đổi trong lòng mình — từ sự sợ hãi, từ sự chống đối, đến sự chấp nhận và rồi là một thứ tình cảm đan xen giữa yêu thương và lệ thuộc.⸻Rồi tin tức vang lên trong dưỡng tâm điện — Khương Thời Nghi đã mang thai.Sự kiện này như một dấu mốc, một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa họ.Khương Thời Nghi cảm nhận rõ sự thay đổi trong cơ thể, trong tâm hồn, và cả trong ánh mắt Diệp Thanh Ngô.Ánh mắt ấy dịu dàng hơn, đầy thương nhớ và quyết tâm bảo vệ."Chúng ta giờ là một," Diệp Thanh Ngô thì thầm bên tai nàng, "Một gia đình không ai có thể phá vỡ."⸻Dưới ánh trăng lạnh lẽo của dưỡng tâm điện, hai con người ấy không chỉ bị trói buộc bởi quyền lực hay dòng máu, mà còn bởi một sợi dây vô hình do tình yêu, trách nhiệm và số phận kết nên — rối bời, ngột ngạt, nhưng cũng đầy ắp hy vọng.
"Ta hỏi nàng, A Nghi nàng có hối hận không? Vì đã quên lời hứa thuở thiếu thời, vì đã phụ ta, chọn người khác mà rời xa ta?"⸻Khương Thời Nghi đứng thẳng, đôi mắt đẫm lệ kiên định nhìn thẳng người phụ nữ đang nắm giữ vận mệnh đời mình."Ta không hối hận," giọng nàng trầm ấm nhưng đầy dứt khoát, "Vì ta từng yêu nàng, nhưng cũng vì ta không thể đợi nàng trở lại."Nàng nghẹn ngào tiếp lời:
"Lời hứa thuở thiếu thời ấy chỉ là những lời nói ngây thơ, còn hiện thực gia tộc, hôn ước với Thịnh Lê Thư mới là điều không thể tránh..."Diệp Thanh Ngô nhíu mày, đôi mắt dần trở nên ảm đạm:
"Lời nói ngây thơ sao?"Ánh mắt Diệp Thanh Ngô như bị cắt sâu bởi từng lời ấy, nhưng nàng không lùi bước, mà tiến đến gần hơn, giọng nói khàn đặc vì sự kìm nén:"Không! Ta không thể chấp nhận chuyện đó. Nàng là của ta, mãi mãi là của ta."Cô chạm tay lên vai Khương Thời Nghi, ánh mắt thầm quyết tâm:
"Ta sẽ đánh dấu nàng, dấu ấn vĩnh viễn, để nàng mãi mãi thuộc về ta, không ai có thể lấy đi."Cô đặt tay lên gáy Khương Thời Nghi, nơi làn da mềm mại hiện lên như một tấm lụa mỏng manh, rồi nhẹ nhàng dùng răng cắn vào vùng da đó, để lại một dấu vết đỏ ửng.Khương Thời Nghi khẽ rùng mình, cảm giác vừa đau vừa lạ kỳ lan tỏa khắp cơ thể, tâm trí nàng hỗn độn như những đợt sóng cuộn trào không ngừng."Ta... không muốn..." tiếng nói run rẩy cố níu giữ chút tự do cuối cùng.Nhưng Diệp Thanh Ngô đã áp đôi môi mình lên môi nàng, một nụ hôn vừa là lời thề, vừa là sự chiếm hữu, vừa là sự trói buộc không thể phá vỡ."Nàng là của ta, chỉ là của mình ta," cô thì thầm, đôi mắt rực sáng đam mê và thống khổ.⸻Từ khoảnh khắc ấy, Khương Thời Nghi không còn là tiểu thư tự do nữa, mà trở thành vật sở hữu của Diệp Thanh Ngô, được đánh dấu bằng vết tích tuyến thể vĩnh viễn – thứ dấu ấn vừa là niềm tự hào, vừa là gông xiềng chặt chẽ.Ngày qua ngày, dưỡng tâm điện trở thành ngục tù bằng vàng, nơi nàng bị giam giữ không chỉ thể xác mà còn là tâm hồn.Mỗi lần nhìn thấy Diệp Thanh Ngô, Khương Thời Nghi lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, giữa sự hổ thẹn và tình yêu, giữa giằng xé và đầu hàng.⸻Diệp Thanh Ngô không ngừng bày tỏ sự chiếm hữu và bảo vệ:"Dù thế giới có đổi thay, dù ai có muốn cướp đi nàng, ta cũng sẽ không để điều đó xảy ra."Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc Khương Thời Nghi, để rồi lại ôm chặt nàng trong vòng tay, vừa yêu thương, vừa sở hữu.⸻Trong những đêm dài cô quạnh, Khương Thời Nghi lặng lẽ suy nghĩ về tất cả những gì đã qua, về lời thề ngày xưa, về sự ngột ngạt nơi đây, và về người con gái đang ôm giữ trái tim nàng.Dần dần, nàng nhận ra một sự thay đổi trong lòng mình — từ sự sợ hãi, từ sự chống đối, đến sự chấp nhận và rồi là một thứ tình cảm đan xen giữa yêu thương và lệ thuộc.⸻Rồi tin tức vang lên trong dưỡng tâm điện — Khương Thời Nghi đã mang thai.Sự kiện này như một dấu mốc, một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa họ.Khương Thời Nghi cảm nhận rõ sự thay đổi trong cơ thể, trong tâm hồn, và cả trong ánh mắt Diệp Thanh Ngô.Ánh mắt ấy dịu dàng hơn, đầy thương nhớ và quyết tâm bảo vệ."Chúng ta giờ là một," Diệp Thanh Ngô thì thầm bên tai nàng, "Một gia đình không ai có thể phá vỡ."⸻Dưới ánh trăng lạnh lẽo của dưỡng tâm điện, hai con người ấy không chỉ bị trói buộc bởi quyền lực hay dòng máu, mà còn bởi một sợi dây vô hình do tình yêu, trách nhiệm và số phận kết nên — rối bời, ngột ngạt, nhưng cũng đầy ắp hy vọng.