Tình yêu niên thiếu

CHƯƠNG 6: ÁNH TRĂNG



Dưỡng tâm điện vẫn luôn giữ nguyên vẻ trầm mặc, yên ắng đến rợn người. Nhưng giờ đây, trong căn phòng rộng lớn ấy, một thay đổi nhỏ nhưng quan trọng đang âm thầm xảy ra — một sự chuyển mình đầy bí ẩn và mềm mại như ánh trăng mờ soi chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng.

Khương Thời Nghi, người con gái từng bị xiềng xích bởi dòng đời và tình yêu giam cầm, giờ đây đang ngồi bên khung cửa sổ nhỏ, ánh chiều tà nhuốm vàng lụa mềm khẽ vỗ lên làn da mịn màng, nơi bụng nàng đã bắt đầu lộ rõ một nét tròn trĩnh mới mẻ. Một sinh mệnh bé nhỏ đang lớn dần trong cơ thể nàng, không cho phép nàng một lần nữa rời xa tình yêu đang trói buộc.

Nàng khẽ đặt tay lên bụng, hơi ấm lan tỏa theo từng nhịp đập của trái tim, nỗi cô đơn bao lâu nay dần nhường chỗ cho một niềm hy vọng mới — dù là nhỏ bé, dù chưa rõ ràng, nhưng vẫn là một ánh sáng le lói giữa màn đêm u tối.

Trong lúc đó, Diệp Thanh Ngô không rời khỏi bên cạnh, cô vẫn là bóng dáng vững chãi duy nhất, chỗ dựa duy nhất cho Khương Thời Nghi giữa muôn ngàn sóng gió.

Diệp Thanh Ngô, người từng lạnh lùng và quyết đoán đến mức nghiệt ngã, giờ đây ánh mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều. Mỗi lần nhìn Khương Thời Nghi, trái tim cô lại rộn lên những cung bậc cảm xúc không thể gọi tên — thương yêu, lo lắng, sự chiếm hữu nhưng cũng là sự bảo vệ mãnh liệt.

Một buổi chiều thu, khi ánh nắng vàng rơi nhẹ qua khe cửa, phủ lên mái tóc của Khương Thời Nghi những sợi vàng óng ánh, Diệp Thanh Ngô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại ấy.

"A Nghi," cô nói, giọng dịu dàng ấm áp.

"Dù cho thế gian này có bao nhiêu biến động, dù cho bao thử thách có đến, ta vẫn sẽ giữ nàng bên cạnh, không bao giờ để mất nàng nữa."

Khương Thời Nghi quay lại nhìn cô, ánh mắt ngập tràn sự chân thành nhưng cũng xen lẫn chút bối rối, "Ta cũng vậy... lòng ta đã dần thay đổi, không còn nghĩ bản thân nên hy sinh vì gia tộc nữa, mà là bắt đầu tin tưởng và yêu thương ngươi."

Khương Thời Nghi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong bản thân — những cảm xúc trước đây như giận hờn, tuyệt vọng dần nhường chỗ cho sự ấm áp, dịu dàng.

Dù đôi khi vẫn có những ngờ vực, những vết thương lòng chưa lành hẳn, nhưng nàng biết rằng mình đã bắt đầu mở cửa trái tim để đón nhận một tình yêu không còn chỉ là gông xiềng.

Nỗi sợ hãi về đứa con trong bụng cũng dần được thay thế bởi một sự trân trọng kỳ lạ.

"Ta sợ mình không thể là một người mẫu thân tốt," Khương Thời Nghi từng thổn thức trong đêm: "Sợ rằng chính tình yêu ta dành cho con sẽ không đủ, sẽ không thể chăm lo tốt cho hài tử của chúng ta."

Diệp Thanh Ngô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giọng thì thầm đầy tin tưởng:
"Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, sẽ cùng nàng vượt qua tất cả, không để nàng và con chịu khổ đau một mình."

Ngày tháng trôi qua, dưỡng tâm điện trở nên ấm áp hơn từng ngày.

Nàng không còn là cô gái bị giam giữ chỉ với nỗi đau và tuyệt vọng. Tình yêu, sự chăm sóc tận tình của Diệp Thanh Ngô đã giúp Khương Thời Nghi nhận ra những giá trị mới trong cuộc sống.

Nàng cảm nhận được từng cử chỉ, từng ánh nhìn đầy thương yêu và trách nhiệm từ Diệp Thanh Ngô.

Một đêm dưới ánh trăng bạc dịu dàng, khi tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, hai người ngồi bên nhau trong không gian tĩnh lặng.

Diệp Thanh Ngô thốt lên, "Ta từng nghĩ dấu ấn trên người nàng chỉ là sự chiếm hữu, nhưng giờ đây ta biết đó còn là lời hứa, là sự kết nối tâm hồn, là sợi dây vô hình buộc chặt chúng ta lại với nhau."

Khương Thời Nghi nhìn cô, ánh mắt ướt đẫm, "Ta cũng đã hiểu rằng, tình yêu không phải là xiềng xích, mà là sự tự nguyện, là sự thấu hiểu và tin tưởng."

Tình yêu của họ như một con sông cuộn chảy, lúc mãnh liệt cuồn cuộn, lúc dịu dàng mềm mại, luôn hướng về một điểm tựa chung — nơi có nhau, có tổ ấm, có tương lai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...