Tình yêu niên thiếu

CHƯƠNG 3: Cướp dâu



Kinh thành dưới màn đêm tĩnh lặng dường như không ngờ tới biến cố sắp xảy ra. Tin tức đại hôn giữa Khương Thời Nghi con gái của Thừa tướng, và Thái nữ Thịnh Lê Thư của hoàng gia, sẽ diễn ra vào ngày mai khiến không ít người trông ngóng, nhưng với Diệp Thanh Ngô, đó lại là nỗi tuyệt vọng khôn nguôi.

Tin hôn ước rộ lên trong một bức thư mật được trao tận tay cô giữa biên quan vắng lặng. Đôi mắt cô đỏ rực, tim như bị bóp nghẹt, lòng ngập tràn cảm xúc hỗn độn: giận dữ, đau đớn, và cả một quyết tâm không thể lay chuyển.

"Ta sẽ không để nàng thuộc về kẻ khác," Diệp Thanh Ngô thầm nói với chính mình, rồi không chần chừ, lên ngựa phi nước đại về kinh thành.

Dưới ánh trăng mờ, đoàn kỵ mã lặng lẽ băng qua các con đường vắng, tránh mọi trạm canh gác, như những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện giữa đêm tối.

Không ai ngờ được, sự im lặng ấy chính là màn kịch chuẩn bị cho một cuộc cướp dâu âm thầm.

Phủ Thừa tướng trong sáng sớm hôm sau ngập tràn sự hoang mang khi Khương Thời Nghi bỗng dưng biến mất. Tin tức lan nhanh trong nội phủ, khiến người người sửng sốt nhưng tuyệt đối giữ kín để không làm tổn thương thể diện hoàng gia.

Quan viên triều đình vừa sốt ruột, vừa lo lắng, tìm mọi cách êm xuôi sự việc. Ai nấy đều biết, dù có thế nào cũng không thể để câu chuyện này tràn ra ngoài giới hạn cung cấm.

Khương Thời Nghi tỉnh lại trong căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm và kín đáo mà không thể nào gọi là tự do.

Chân tay nàng bị trói nhẹ bằng những sợi dây lụa dày, không gây đau đớn nhưng cũng đủ để nàng không thể thoát thân. Đôi mắt còn đờ đẫn chớp liên hồi, đầu óc chập chờn nhớ về mảnh ký ức mơ hồ trước khi ngất đi.

"Phủ Tướng quân... mật thất," nàng lẩm bẩm trong lòng, cảm nhận được không gian bí mật, chỉ dành cho những người có đặc quyền mới biết đến.

Bất chợt cánh cửa nhẹ nhàng hé mở, bóng dáng quen thuộc bước vào. Đó là Diệp Thanh Ngô, ánh mắt sâu sắc mang theo muôn vàn cảm xúc: yêu thương, giận dữ, và cả sự thống khổ khó nói.

"Ngươi đã tỉnh rồi," Diệp Thanh Ngô khẽ nói, giọng trầm thấp như lửa âm ỉ.

Bước từng bước gần lại, gương mặt âm u quái dị, nói tiếp:
"Đây là mật thất phủ Tướng quân. Không ai biết đến nơi này ngoài ta và ngươi. Là ta đã bắt ngươi đến đây, phá hỏng hôn lễ của ngươi."

Khương Thời Nghi nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh Ngô, ánh mắt ngập tràn câu hỏi chưa lời đáp:
"Tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?"

Diệp Thanh Ngô nhếch môi, lạnh lùng đáp:
"Vì ngươi không giữ lời hứa. Tại sao không đợi ta? Tại sao lại bỏ ta đi dễ dàng như vậy?"

Khương Thời Nghi cúi đầu, giọng yếu ớt pha lẫn oán hận:
"Ta không quên, nhưng... ta không thể phụ lòng cha mẹ, không thể đi theo con đường của riêng mình."
Dừng lại 1 lúc nàng nói tiếp: " Nên là... ngươi hãy coi như lời nói trẻ con được không ?"

"Lời hứa chỉ là lời nói trẻ con sao?" Diệp Thanh Ngô hỏi, giọng đầy thương tổn và hoang mang.

Cô giật mạnh lấy tay Khương Thời Nghi, ánh mắt khắc khoải:
"Ta biết ngươi yêu ta. Nhưng ngươi lại chọn quên ta, chọn người khác để làm tròn đại cục."

Khương Thời Nghi rơi nước mắt, nghẹn ngào:
"Ta không biết phải làm sao. Yêu ngươi, mà không làm cha mẹ thất vọng... thật quá khó."

Cơn điên cuồng kìm nén bấy lâu bùng lên trong tâm hồn Diệp Thanh Ngô. Cô túm lấy cổ áo Khương Thời Nghi, nắm lấy mái tóc đen mượt của nàng mà không thể kiềm chế bản thân.

"Ngươi là của ta. Không ai có thể lấy đi người thuộc về ta!"

Trong cơn cuồng nộ, cô dùng răng cắn nhẹ lên tuyến thể của Khương Thời Nghi, truyền vào đó hương tín mãnh liệt, đánh dấu tạm thời.

" Ta sẽ không đánh dấu vĩnh viên người. Nếu không ngươi sẽ mang thai, chúng ta không nên có hài tử. Ta sẽ không chia sẻ ngươi với bất kỳ ai khác kể cả cốt nhục của hai ta."

________

Ngày ngày, bên trong mật thất nhỏ, cô chăm sóc, vừa ôm ấp vừa giữ chặt người con gái ấy.

Khương Thời Nghi chịu đựng sự giam giữ ấy, lòng đau đớn, nhưng cũng bắt đầu nhận ra những tia sáng mờ nhạt của tình yêu cũ vẫn còn le lói.

"Ta có thể buông bỏ, nhưng không thể quên," nàng thầm thì trong lòng.

Câu chuyện tình yêu đầy bi thương và quyền lực ấy, giữa tình cảm mãnh liệt và trách nhiệm gia tộc, mới chỉ bắt đầu bước vào chương bi kịch chưa có hồi kết

Chương trước Chương tiếp
Loading...