Tình yêu niên thiếu

CHƯƠNG 2: Chia xa



Kinh thành vào thu, không khí mang một màu sắc khác biệt so với những ngày thường. Lá bàng đỏ rực rỡ như những mảnh lửa nhỏ trải dài trên đường đá, gió heo may khẽ thổi qua từng tán cây cổ thụ, mang theo hơi lạnh thoảng qua da thịt.

Trong phủ Thừa tướng Khương Viễn Chi, ánh đèn dầu lập lòe dưới mái hiên rêu phong, ánh sáng lay động hắt lên những bức bình phong sơn mài đen bóng.

Khương Thời Nghi và Diệp Thanh Ngô đang cùng quây quần bên bàn trà nhỏ trong phòng, tiếng cười trong trẻo vang lên dịu dàng giữa không gian trang nghiêm của triều đình.

Đó là những ngày tháng ngắn ngủi mà quý giá, khi Diệp Thanh Ngô được cha là Tướng quân dẫn đến kinh thành, để có dịp trải nghiệm cuộc sống khác biệt nơi đô thành phồn hoa và cũng để tránh những áp lực thường nhật nơi biên giới khắc nghiệt.

Diệp Thanh Ngô cưỡi ngựa dạo quanh con đường lát đá lạnh, đôi mắt sáng ngời dưới ánh nắng thu, tóc đen óng bay theo từng nhịp vó ngựa. Nàng là con gái của vị tướng quân biên quan, mạnh mẽ, ngang tàng và thông minh hơn người. Đối lập với nàng là Khương Thời Nghi, con gái của Thừa tướng, thanh tao dịu dàng, với nét mặt trầm tư thường trực nhưng ánh mắt vẫn luôn rạng ngời sự tinh anh.

Mỗi ngày, họ cùng nhau khám phá từng ngóc ngách trong kinh thành rộng lớn, cùng nhau đi qua những khu vườn đầy hoa sen, hít thở mùi hương trà ấm áp, thưởng thức món ăn tinh tế và cười đùa như thể thế gian chỉ có họ.

"Ngô, ngươi thật khác lạ khi ở đây," Khương Thời Nghi nói, đôi mắt nhìn nàng với ánh nhìn ngập tràn sự thích thú, "Không còn là cô thiếu nữ nghịch ngợm trên đồng cỏ biên giới nữa."

Diệp Thanh Ngô nở nụ cười tinh nghịch, ánh mắt như thách thức:
"Ta chỉ là ta mà thôi, dù ở đâu cũng không thể thay đổi được."

"Phải, chính sự mạnh mẽ và tự do của ngươi làm ta si mê," Khương Thời Nghi thổ lộ, giọng nói dịu dàng nhưng chân thành.

______________________________________

Thời gian trôi nhanh như dòng nước mùa thu chảy không ngừng, và ngày chia tay không thể tránh khỏi đã tới.

Sương mù dày đặc bao phủ kinh thành vào một buổi sớm tinh mơ, ánh sáng yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá. Diệp Thanh Ngô đứng ngoài cửa phủ Diệp gia, ánh mắt quyết đoán nhưng trong sâu thẳm vẫn ẩn chứa nỗi buồn khôn tả. Cha cô đã hạ lệnh phải trở về biên quan cùng đoàn quân, chuẩn bị cho những nhiệm vụ quan trọng phía trước.

"Thời Nghi, ta phải đi rồi," giọng cô nghẹn ngào, "Không biết bao giờ mới có thể trở lại đây."

Khương Thời Nghi siết chặt tay cô, giọng nói run run:
"Ngô, ngươi có hứa với ta một điều không? Dù cho có cách xa, dù có trải qua bao tháng năm, chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau."

Diệp Thanh Ngô nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt chứa chan chân thành, vững như núi đá:
"Ta thề. Dù có đi bất cứ đâu, dù trải qua bao gian truân, ngươi sẽ mãi trong lòng ta."

Tiếng vó ngựa vang vọng dần khuất sau cánh cổng thành, để lại Khương Thời Nghi đứng lặng lẽ, lòng tràn ngập nỗi tiếc nuối và hy vọng.

Lời thề ấy như một nhánh ngô đồng sừng sững giữa trời thu, kiên cường bất khuất trước bão giông số phận.

Khoảng cách địa lý và sự khác biệt về thân phận không thể làm phai mờ những sợi dây kết nối vô hình giữa hai người. Họ duy trì liên lạc qua những bức thư thấm đẫm tâm tình.

Mỗi lá thư đều chứa đựng sự sẻ chia chân thành, những tâm sự về cuộc sống thường nhật, những nỗi niềm giấu kín không thể nói với bất kỳ ai khác.

Khương Thời Nghi, với bản tính dịu dàng và thông minh, cảm nhận rõ ràng tình cảm dành cho Diệp Thanh Ngô không còn là sự quý mến đơn thuần mà đã chuyển hóa thành một thứ tình yêu sâu sắc, nhất là khi nàng trải qua lần phân hoá thành Khôn Trạch.

Sự thay đổi ấy khiến nàng vừa hoang mang vừa đắm say, lần đầu tiên trong đời biết rõ cảm giác rung động thực sự là gì.

"Có lẽ ta đã yêu Ngô từ lâu," nàng thầm nghĩ khi đọc những dòng thư đầy ắp tình cảm và niềm nhớ thương.

Tuy nhiên, quyền lực và trách nhiệm của gia tộc sớm định đoạt vận mệnh nàng. Một chỉ dụ từ triều đình ban xuống hôn ước của Khương Thời Nghi với Thái nữ Càn Nguyên Thịnh Lê Thư – con gái của hoàng đế, người thừa kế ngai vàng tương lai với thân phận cao quý đứng đầu hoàng thất.

Thái nữ Thịnh Lê Thư không chỉ sở hữu sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà còn là biểu tượng của quyền lực và sự kiên cường, thân phận thái nữ của nàng là dấu hiệu cho sức mạnh áp đảo.

Phụ thân của Khương Thời Nghi, với ánh mắt sâu sắc, lặng lẽ nói với con gái:
"Con đường của ngươi đã được an bài, hôn ước này không chỉ là mệnh lệnh của gia tộc mà còn là bảo bối cho tương lai của cả triều đình."

Dù lòng dạ đau đớn, Khương Thời Nghi không thể cự tuyệt quyền uy của phụ mẫu và số phận đã an bài.

Tại biên quan, trong phòng riêng, Diệp Thanh Ngô đọc những dòng thư dịu dàng từ Khương Thời Nghi gửi đến, mỗi câu chữ như khắc sâu tình cảm giữa hai người.

Trước khi phân hoá thành Càn Nguyên, Diệp Thanh Ngô vẫn coi mối quan hệ này như một trò chơi vui vẻ, sự thích thú pha lẫn chút chiếm hữu của những người bạn thân thiết.

"Ta thích ở bên nàng, thích nhớ đến nàng, muốn là người duy nhất có thể cùng nàng vui đùa," cô thầm nghĩ, "Nhưng chưa bao giờ hiểu rằng đó chính là yêu thương."

Khi đến ngày phân hoá thành Càn Nguyên, một luồng sức mạnh tràn ngập tâm hồn, kèm theo hương tín mạnh mẽ, Diệp Thanh Ngô mới thực sự nhận ra tình cảm sâu sắc đã ấp ủ bấy lâu.

"Ký ức về nàng — nụ cười, ánh mắt, hương hoa ngô đồng — vẫn cháy mãi trong lòng ta." Cô thầm nói, ánh mắt quyết tâm không buông bỏ.

Thư từ vẫn không ngừng gửi đi gửi lại như những lời hứa, niềm khao khát cháy bỏng. Nhưng quyền lực và mưu toan triều đình đặt lên hai người những xiềng xích vô hình, ngăn cách và thử thách.

Cuộc đời của hai người, từ những ngày thơ ngây bên nhau, đến những lá thư trao gửi tình cảm, rồi sự phân hoá và hôn ước được định đoạt, dần dần đan xen thành một tấm lưới phức tạp, chờ đợi ngày bung ra thành trận chiến không khoan nhượng giữa tình yêu, danh dự và quyền lực.

Ánh trăng khuyết soi mờ những con phố lạnh, Diệp Thanh Ngô đứng bên cửa sổ, ánh mắt thấm đẫm quyết tâm không lay chuyển.

"Ta sẽ quay về," cô nói với chính mình, "Dù phải đi qua bao gian nan, ta cũng sẽ quay về bên nàng."

Cuộc đời hai người, chưa từng biết trước kết cục, nhưng số phận đã đan xen chặt chẽ, chuẩn bị cho những ngày tháng bão tố và bi kịch chưa đến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...