Tình yêu niên thiếu
CHƯƠNG 1: LẦN ĐẦU GẶP GỠ
Ánh chiều hoàng hôn trải mật ong lên từng mái ngói cong của kinh thành. Tiếng vó ngựa từ cửa Tây dội lại, nhanh và mạnh, phá tan sự tĩnh mịch vốn có.Bạch mã lướt qua, bụi đá bắn tung. Người cưỡi mặc giáp nhẹ màu đen, lưng đeo trường kiếm, mái tóc đen buộc cao, ánh mắt sắc như lưỡi đao đã uống máu. Trên gương mặt ấy là sự ngang ngạnh, tự do, chẳng chịu khuất phục trước bất cứ điều gì.Diệp Thanh Ngô – con gái duy nhất của Tướng quân Diệp Chính, từ nhỏ đã sống giữa gió cát biên quan.Tên tùy tùng phía sau thở gấp:
"Tiểu thư, xin chậm lại... đây là kinh thành, không phải biên quan!""Chậm?" – Diệp Thanh Ngô ngoảnh lại, môi cong thành nụ cười khinh bạc. – "Ở biên quan, phi thế này còn tính là thong thả."_______________________________________Ngày trở về, cô cùng phụ thân vào cung báo quân tình. Hoàng thượng ban nghỉ vài ngày để "an dưỡng" nhưng Diệp Thanh Ngô thấy buồn chán ngay sáng hôm sau. Không săn thú, không rượu mạnh, chẳng có tiếng trống trận... tất cả chỉ là tiếng ve, hương hoa và những quy củ gò bó.Thế nên, giờ đây nàng trốn ra vườn ngô đồng sau phủ, ngồi vắt vẻo trên cành cao nhất, một chân đung đưa, mắt dõi theo mây.Cạch—Cửa nhỏ mở ra. Một thiếu nữ bước vào, tay ôm giỏ hoa, váy lụa xanh nhạt lay nhẹ trong gió. Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên làn da trắng ngần, mái tóc dài búi gọn, gương mặt tinh tế mà không yếu ớt."Ngươi là ai?" – Giọng Diệp Thanh Ngô vang từ trên cao, lạnh và lạ.Thiếu nữ ngẩng đầu, thoáng giật mình. Một lát sau, nàng mỉm cười, giọng êm như nước suối:
"Ta là Khương Thời Nghi, nhi nữ của Thừa tướng. Hôm nay theo mẫu thân sang thăm Tướng quân phu nhân, tiện vào vườn ngắm hoa.""Ngắm hoa?" - Diệp Thanh Ngô chống tay xuống cành, cúi người nhìn.
– "Kinh thành chỉ toàn tường cao và lễ nghi phiền toái. Hoa... chẳng có gì đặc biệt."Khương Thời Nghi nghiêng đầu, đôi mắt cong cong:
"Ngươi không thích sao? Ngô đồng này, mỗi mùa trổ hoa đều rất đẹp.""Ở biên quan, hoa chỉ để ngựa ăn." – Diệp Thanh Ngô đáp thẳng, ánh mắt có chút khiêu khích.Khương Thời Nghi bật cười khẽ, đôi vai mảnh run nhẹ:
"Ngựa ăn hoa... Lần đầu ta nghe.""Nghe thì phải thử." Diệp Thanh Ngô tung mình nhảy xuống đất, động tác gọn gàng. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước, hơi thở thiếu nữ phảng phất hương hoa khiến cô hơi khựng lại một thoáng.Khương Thời Nghi không lùi, chỉ nhẹ giọng:
"Ta chưa từng cưỡi ngựa, cũng chưa rời khỏi kinh thành. Những thứ ngươi kể... giống như chuyện trong sách.""Vậy để ta kể thật cho nghe." Diệp Thanh Ngô ngồi xuống bậc đá, chỉ tay ra xa. "Ở biên quan, đêm đến sao sáng đến mức soi rõ bóng ngựa. Rượu uống trong gió lạnh, nóng hừng hực trong ngực. Không cần lễ nghi, ai cũng nói thẳng điều mình nghĩ."Khương Thời Nghi lắng nghe, đôi mắt sáng lên:
"Nghe... thật tự do.""Tự do hơn nhiều so với nơi này."
Diệp Thanh Ngô liếc nàng, ánh nhìn xen chút trêu chọc. – "Muốn thử không?"Khương Thời Nghi khẽ mỉm cười, rồi chợt hỏi:
"Ta mải nghe ngươi nói, vẫn chưa biết xưng hô thế nào. Xin hỏi, tiểu thư là..."Diệp Thanh Ngô khoanh tay, môi nhếch nhẹ:
"Diệp Thanh Ngô. Con gái của Diệp Chính – tướng quân trấn thủ biên quan."Khương Thời Nghi hơi sững lại, rồi mỉm cười:
"Thì ra... là Diệp tiểu thư nổi danh. Ta từng nghe phụ thân nhắc tới, nói tiểu thư từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, bắn cung, võ công phi thường, là tiểu tướng quân tương lai sáng lạn.""Nghe phụ thân ngươi nói thì hơi quá lời." Diệp Thanh Ngô phẩy tay, ánh mắt thoáng tự hào. "Ta chỉ biết những gì cần để sống sót ở biên quan. Còn kinh thành này... những quy củ của các ngươi, ta lại chẳng rành."Khương Thời Nghi nghiêng đầu, phảng phất ý trêu:
"Không sao. Ở kinh thành, ta sẽ chỉ cho ngươi. Đổi lại, ngươi kể ta nghe chuyện biên quan.""Vậy... coi như đã hẹn." Diệp Thanh Ngô đáp gọn, giọng mềm hơn khi nãy.Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cánh hoa ngô đồng rơi xuống. Khương Thời Nghi ngẩng nhìn lên cành cao:
"Nếu vậy, trước khi ngươi đi... giúp ta trèo lên kia được không? Ta muốn thử đứng trên cao nhìn mọi thứ."Diệp Thanh Ngô nhướng mày, rồi bật cười:
"Được."Nàng đưa tay kéo Khương Thời Nghi. Bàn tay nhỏ mềm lạnh chạm vào bàn tay thô ráp hơn của kẻ quen cầm kiếm. Họ cùng leo lên, tà váy vướng cành, tóc lướt qua má.Từ trên cao, gió mát ùa đến. Phủ tướng quân hiện ra với mái ngói đỏ, sông uốn lượn, tiếng chuông chùa xa xa."Đẹp..." Khương Thời Nghi khẽ thốt."Đẹp... nhưng ta vẫn thích bầu trời biên quan hơn."
Diệp Thanh Ngô nói, nhưng mắt lại nhìn nghiêng sang thiếu nữ bên cạnh, như muốn ghi nhớ hình ảnh này vào tận đáy lòng.Chưa ai trong họ biết, sau này, bức tranh ngô đồng chiều hôm ấy sẽ trở thành sợi dây vô hình trói buộc cả đời._______________________________________Khi trời sẩm tối, tiếng thị nữ gọi dồn dập. khương Thời Nghi quay đầu:
"Hôm nay gặp ngươi... ta vui lắm."Diệp Thanh Ngô cười, nhưng trong lòng lại thấy tiếc nuối kỳ lạ:
"Khương Thời Nghi, nhớ kỹ tên ta. Một ngày nào đó, ta sẽ quay lại tìm ngươi.""Ta sẽ nhớ." – Nàng đáp, giọng nhẹ nhưng chắc.
"Tiểu thư, xin chậm lại... đây là kinh thành, không phải biên quan!""Chậm?" – Diệp Thanh Ngô ngoảnh lại, môi cong thành nụ cười khinh bạc. – "Ở biên quan, phi thế này còn tính là thong thả."_______________________________________Ngày trở về, cô cùng phụ thân vào cung báo quân tình. Hoàng thượng ban nghỉ vài ngày để "an dưỡng" nhưng Diệp Thanh Ngô thấy buồn chán ngay sáng hôm sau. Không săn thú, không rượu mạnh, chẳng có tiếng trống trận... tất cả chỉ là tiếng ve, hương hoa và những quy củ gò bó.Thế nên, giờ đây nàng trốn ra vườn ngô đồng sau phủ, ngồi vắt vẻo trên cành cao nhất, một chân đung đưa, mắt dõi theo mây.Cạch—Cửa nhỏ mở ra. Một thiếu nữ bước vào, tay ôm giỏ hoa, váy lụa xanh nhạt lay nhẹ trong gió. Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên làn da trắng ngần, mái tóc dài búi gọn, gương mặt tinh tế mà không yếu ớt."Ngươi là ai?" – Giọng Diệp Thanh Ngô vang từ trên cao, lạnh và lạ.Thiếu nữ ngẩng đầu, thoáng giật mình. Một lát sau, nàng mỉm cười, giọng êm như nước suối:
"Ta là Khương Thời Nghi, nhi nữ của Thừa tướng. Hôm nay theo mẫu thân sang thăm Tướng quân phu nhân, tiện vào vườn ngắm hoa.""Ngắm hoa?" - Diệp Thanh Ngô chống tay xuống cành, cúi người nhìn.
– "Kinh thành chỉ toàn tường cao và lễ nghi phiền toái. Hoa... chẳng có gì đặc biệt."Khương Thời Nghi nghiêng đầu, đôi mắt cong cong:
"Ngươi không thích sao? Ngô đồng này, mỗi mùa trổ hoa đều rất đẹp.""Ở biên quan, hoa chỉ để ngựa ăn." – Diệp Thanh Ngô đáp thẳng, ánh mắt có chút khiêu khích.Khương Thời Nghi bật cười khẽ, đôi vai mảnh run nhẹ:
"Ngựa ăn hoa... Lần đầu ta nghe.""Nghe thì phải thử." Diệp Thanh Ngô tung mình nhảy xuống đất, động tác gọn gàng. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước, hơi thở thiếu nữ phảng phất hương hoa khiến cô hơi khựng lại một thoáng.Khương Thời Nghi không lùi, chỉ nhẹ giọng:
"Ta chưa từng cưỡi ngựa, cũng chưa rời khỏi kinh thành. Những thứ ngươi kể... giống như chuyện trong sách.""Vậy để ta kể thật cho nghe." Diệp Thanh Ngô ngồi xuống bậc đá, chỉ tay ra xa. "Ở biên quan, đêm đến sao sáng đến mức soi rõ bóng ngựa. Rượu uống trong gió lạnh, nóng hừng hực trong ngực. Không cần lễ nghi, ai cũng nói thẳng điều mình nghĩ."Khương Thời Nghi lắng nghe, đôi mắt sáng lên:
"Nghe... thật tự do.""Tự do hơn nhiều so với nơi này."
Diệp Thanh Ngô liếc nàng, ánh nhìn xen chút trêu chọc. – "Muốn thử không?"Khương Thời Nghi khẽ mỉm cười, rồi chợt hỏi:
"Ta mải nghe ngươi nói, vẫn chưa biết xưng hô thế nào. Xin hỏi, tiểu thư là..."Diệp Thanh Ngô khoanh tay, môi nhếch nhẹ:
"Diệp Thanh Ngô. Con gái của Diệp Chính – tướng quân trấn thủ biên quan."Khương Thời Nghi hơi sững lại, rồi mỉm cười:
"Thì ra... là Diệp tiểu thư nổi danh. Ta từng nghe phụ thân nhắc tới, nói tiểu thư từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, bắn cung, võ công phi thường, là tiểu tướng quân tương lai sáng lạn.""Nghe phụ thân ngươi nói thì hơi quá lời." Diệp Thanh Ngô phẩy tay, ánh mắt thoáng tự hào. "Ta chỉ biết những gì cần để sống sót ở biên quan. Còn kinh thành này... những quy củ của các ngươi, ta lại chẳng rành."Khương Thời Nghi nghiêng đầu, phảng phất ý trêu:
"Không sao. Ở kinh thành, ta sẽ chỉ cho ngươi. Đổi lại, ngươi kể ta nghe chuyện biên quan.""Vậy... coi như đã hẹn." Diệp Thanh Ngô đáp gọn, giọng mềm hơn khi nãy.Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cánh hoa ngô đồng rơi xuống. Khương Thời Nghi ngẩng nhìn lên cành cao:
"Nếu vậy, trước khi ngươi đi... giúp ta trèo lên kia được không? Ta muốn thử đứng trên cao nhìn mọi thứ."Diệp Thanh Ngô nhướng mày, rồi bật cười:
"Được."Nàng đưa tay kéo Khương Thời Nghi. Bàn tay nhỏ mềm lạnh chạm vào bàn tay thô ráp hơn của kẻ quen cầm kiếm. Họ cùng leo lên, tà váy vướng cành, tóc lướt qua má.Từ trên cao, gió mát ùa đến. Phủ tướng quân hiện ra với mái ngói đỏ, sông uốn lượn, tiếng chuông chùa xa xa."Đẹp..." Khương Thời Nghi khẽ thốt."Đẹp... nhưng ta vẫn thích bầu trời biên quan hơn."
Diệp Thanh Ngô nói, nhưng mắt lại nhìn nghiêng sang thiếu nữ bên cạnh, như muốn ghi nhớ hình ảnh này vào tận đáy lòng.Chưa ai trong họ biết, sau này, bức tranh ngô đồng chiều hôm ấy sẽ trở thành sợi dây vô hình trói buộc cả đời._______________________________________Khi trời sẩm tối, tiếng thị nữ gọi dồn dập. khương Thời Nghi quay đầu:
"Hôm nay gặp ngươi... ta vui lắm."Diệp Thanh Ngô cười, nhưng trong lòng lại thấy tiếc nuối kỳ lạ:
"Khương Thời Nghi, nhớ kỹ tên ta. Một ngày nào đó, ta sẽ quay lại tìm ngươi.""Ta sẽ nhớ." – Nàng đáp, giọng nhẹ nhưng chắc.