Thanh Bạch • Tổng hợp truyện ngắn

THÍCH KHÁCH TÂY VỰC {4}



5.

Phủ Binh Mã Sứ vẫn đang trong tình trạng phong tỏa, đám mưu sĩ của Phiên vương xem ra cũng rất nghiêm túc điều tra vụ này. Thanh thì lười suy đoán xem đây có phải là một màn kịch tự biên tự diễn, hay ẩn chứa mục đích đặc biệt nào khác. Nàng chỉ chuyên tâm thay y phục dạ hành, tháo bỏ chuông bạc, dùng khăn và mạng che mặt kín mít chỉ để lộ đôi mắt, rồi nhẹ nhàng vượt tường lẻn vào.

Lách qua một đội tuần tra, nàng trước tiên trườn vào phòng ngủ của người đã chết. Mùi hương liệu còn sót lại trong phòng ngay lập tức bị khứu giác nhạy bén của Thanh nắm bắt – đó là hỗn hợp mùi của một dược, nhũ hương và a mạt hương. Điều này ít nhất cho thấy tên thích khách Tây Vực kia cũng thuộc hạng giàu có. Việc thường xuyên di chuyển trong bóng tối giúp nàng sở hữu khả năng nhìn đêm xuất sắc, không cần thắp nến vẫn có thể nhìn rõ ràng mọi vật trong phòng đến tám chín phần. Nhưng sau khi lục soát một vòng, nàng chẳng phát hiện ra bất cứ điều gì đáng chú ý. Vết máu trên tường vẫn còn đó, nàng đối chiếu với dấu vết máu bắn tung tóe, thầm nghĩ: "Quả nhiên là dùng tay trái." Ngoài ra, không thu hoạch được gì thêm.

Tuy nhiên, với những gia đình giàu có như thế này, thường sẽ có kho chứa riêng để cất giữ của cải. Nàng biết mình không cần phải thất vọng quá sớm, bèn nhanh nhẹn lách thân ra cửa sổ, tiếp tục quan sát và tìm kiếm.

Nàng ngồi xổm trên mái ngói, từ xa trông thấy cửa một gian phòng có treo chiếc khóa đã bị bẻ gãy, trực giác mách bảo nàng, chính là nơi này. Tên thích khách kia chắc chắn cũng giống như nàng thường làm, sẽ tiện tay cướp một ít tài vật để che mắt, mặc dù ai cũng biết những nhân vật tầm cỡ như vậy tuyệt đối không thể chết vì một vụ cướp của giết người đơn thuần.

Lại đợi một đội tuần tra đi qua, Thanh lẻn vào căn phòng đó, rồi khẽ khàng khép cửa lại. Khi quay người, những thứ bày ra trước mắt quả nhiên có rất nhiều món khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đây đúng là nơi chứa của cải, cũng có dấu vết bị lục lọi rõ ràng, dòm qua thì những thứ còn lại đa phần đều không phải đồ vật giá trị. Nàng vẫn không tìm thấy thanh kiếm của mình, chỉ có thể bực bội tiện tay vơ lấy một chiếc nhẫn đồng bị bỏ lại, nắm chặt trong lòng bàn tay – đây chính là chiếc nhẫn mà đại anh hùng Rustam đã đeo trên ngón áp út tay trái khi chém chết con ruột của mình – dù sao thì chủ nhân trước đây của chiếc nhẫn cũng nghĩ như vậy, còn có rất nhiều người tranh giành muốn có nó, tên thích khách Tây Vực giả mạo này thật không biết nhìn hàng!

Còn nữa, đôi hoa tai này sao không lấy? Tuy chất liệu không quý giá, nhưng tay nghề chế tác thật tinh xảo. Đúng là không có mắt thẩm mỹ!

Rồi sau đó, nàng trông thấy một chiếc áo choàng lông cừu vắt trên ghế, bất giác sững người, tâm tư bỗng chốc trở nên nặng trĩu vô cùng. Thật là, sao ngay cả thứ này cũng đem đi tặng người khác chứ... Nàng khi đó chỉ nghĩ Tiểu Bạch mùa đông cũng thiếu áo ấm, cho nên ngay cả y phục cũng đều cố gắng gửi về.

Đương nhiên, chiếc áo này còn mang một ý nghĩa đặc biệt. Nàng lo sợ những lá thư thổ lộ tâm tình của mình sẽ bị giữ lại, không thể truyền đạt được tâm ý, bèn lén dùng kim chỉ thêu mấy dòng chữ vào bên trong tay áo rộng của chiếc áo choàng.

Khi đó, nàng muốn Tiểu Bạch chờ đợi mình, chờ mình trở về, nhưng chính nàng cũng không rõ phải chờ đợi để làm gì, lại tại sao phải chờ, huống hồ còn chẳng biết năm nào tháng nào mới tìm được đường về nhà. Thế nên, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ để lại mấy câu vô nghĩa:

"Thân nơi đất khách nào phải ước nguyện, đường về mịt mù tạm cầu mạng sống. Thường hận chẳng thể cưỡi trăng mà về, quãng đời còn lại mãi cận kề a tỷ."

Nàng quá đắm chìm trong bất đắc dĩ và tiếc hận lúc đó, đến nỗi hoàn toàn không để ý có người lạ đến gần, mãi cho đến khi chiếc áo bị giật mạnh khỏi tay, Thanh mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên thì đối diện ngay một chiếc mặt nạ kỵ binh âm u lạnh lẽo – thứ đồ của đội quân bất tử [1] trong truyền thuyết, khiến nàng giật thót."

[1] Đội quân tinh nhuệ gồm 10.000 binh sĩ của Đế quốc Achaemenid Ba Tư, nổi tiếng với việc quân số luôn được duy trì không đổi, tạo ấn tượng về sự bất tử.

Sao nói Tào Tháo, Tào Tháo lại đến ngay thế này! Nàng chưa kịp nghĩ nhiều, lập tức rút dao tấn công. Kẻ kia cũng chuẩn bị sẵn, cũng cầm một thanh dao găm giao đấu với nàng. Thanh nhân cơ hội đó liền vươn tay định đoạt lại chiếc áo.

Không hiểu nổi gã này đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì, chỉ để giành giật với nàng một chiếc áo?

Tên thích khách đeo mặt nạ lùi một bước để giữ khoảng cách với nàng, Thanh cũng lập tức truy đuổi sát nút. Hai người ngươi đánh ta đỡ qua lại mấy hiệp, không ai để lộ sơ hở trước. Thanh không khỏi thầm thấy tình hình trước mắt hơi khó giải quyết, đối phương rõ ràng cũng chưa tung hết thực lực, chỉ đang thăm dò lẫn nhau. Sư phụ nói không sai, kẻ này quả thực là một cao thủ, nàng phải vận dụng nhiều sức lực hơn nữa mới có thể đối phó.

Nàng đoán chắc đối thủ cần dùng tay phải để giữ áo, bèn chuyên công vào đường phải, đồng thời tăng tốc độ di chuyển. Mà tên thích khách đeo mặt nạ từ đầu chí cuối cũng luôn xoay người theo sự thay đổi vị trí của nàng, dùng bên trái để đỡ đòn, chả vội vàng tấn công.

Thanh phán đoán mình có thể áp chế được, bèn quyết định tăng cường thế công hơn nữa, mặc dù như vậy sẽ mang lại chút rủi ro cho bản thân – dẫu sao thì thông thường ai chủ động tấn công sẽ càng để lộ nhiều sơ hở hơn, song nàng nắm chắc đối phương hiện tại không rảnh để phản kích, bèn càng ép càng sát, chuẩn bị tung hết tất cả các chiêu sát thủ.

Dường như nhìn thấu ý đồ của nàng, tên thích khách đeo mặt nạ dứt khoát từ bỏ việc đỡ đòn chính diện, sử dụng chiến thuật né tránh, trốn chạy, dồn toàn bộ sự chú ý vào việc kéo giãn khoảng cách, thậm chí còn bắt đầu chơi trò đuổi bắt vòng quanh bàn, quanh cột với Thanh.

Nàng thừa nhận mình sắp sửa tức điên lên, chỉ còn cách cơn thịnh nộ một bước ngắn. Thầm nghĩ phen này đúng là gặp phải khắc tinh, sao lại có kẻ đánh đấm kiểu co rúm như vậy! Chơi ăn gian phải không?

Thế là nàng chả còn giữ ý tứ gì nữa, giả vờ tức giận không muốn đánh tiếp, định rút lui, vừa đi về phía cửa vừa lặng lẽ buộc lại dải lụa đỏ, rồi đột nhiên quay người phóng dao ra. Tên thích khách quả thực không ngờ tới chiêu này, song cũng phản ứng cực nhanh, ngửa thân ra sau, lưỡi dao sượt qua chiếc mặt nạ sắt, găm chặt vào cây cột bên cạnh. Hắn sờ sờ lên mũi của mặt nạ, xem ra rất tức giận vì vết xước đang nóng rát đó, đoạn ném áo choàng sang bên, ra vẻ chuẩn bị đánh một trận ra trò.

Nhân lúc Thanh tạm thời chưa thể rút dao, tên thích khách cầm dao áp sát, bắt đầu tấn công. Thanh thầm cười, cuối cùng cũng cắn câu rồi. Sau vài đường di chuyển né tránh và dẫn dụ đầy dụng ý, tay phải nàng đột nhiên kéo mạnh dải lụa, quấn chặt lấy bàn tay cầm dao của đối phương, cùng lúc đó, từ chiếc giáp tay nàng vẫn luôn đeo ở cổ tay trái, một thanh tụ kiếm [2] bật ra, đâm thẳng về phía tim đối phương. Không ngờ tới phải không, đây mới là hàng Ba Tư chính hiệu, một thích khách Tây Vực thực thụ mới có được vũ khí như vậy, bất kể ngươi là ai, đêm nay ngươi cũng sẽ được đối đãi như Xerxes Đại đế [3] – trước cái chết, mọi người đều bình đẳng.

[2] Một loại kiếm/dao găm nhỏ, được cất giấu trong tay áo và có thể phóng ra hoặc rút ra một cách bất ngờ để tấn công.

[3] Xerxes I là một vị vua Ba Tư cổ đại vô cùng quyền lực, nổi tiếng với cuộc xâm lược Hy Lạp quy mô lớn.

Tuy nhiên, đối thủ cũng có suy nghĩ tương tự. Tên thích khách ngay từ đầu đã nhìn thấu mục đích thực sự của Thanh khi sử dụng dải lụa đỏ, nhưng vẫn cố ý để nàng quấn lấy tay mình. Ngay khoảnh khắc dải lụa siết chặt, hắn nhanh chóng đổi vũ khí sang tay phải, chuẩn bị dùng chiêu đổi tay bất ngờ để đánh Thanh một đòn không kịp trở tay.

Thế là hai thanh đoản binh lại va chạm dữ dội, lưỡi dao tóe ra những tia lửa đỏ, rồi lại là một hồi giằng co. Thanh rõ ràng cảm nhận được tay phải của kẻ này vững vàng và mạnh hơn, một đòn ấy thậm chí có thể làm cánh tay nàng tê dại, không khỏi thầm kinh ngạc.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa lại vọng đến tiếng người:

"Hình như có động tĩnh."

"Mau, vào xem thử."

Thanh và tên thích khách lặng lẽ nhìn nhau, trong khoảnh khắc cả hai đã ngầm hiểu ý, đồng loạt buông tay. Thanh nhanh chóng rút dao Quả Phụ từ trên cột xuống, lật người trốn vào một chiếc rương lớn bên cạnh, rồi hé nắp rương ra một khe nhỏ, cảnh giác mà nhìn kẻ kia đang bám trên xà nhà, còn đối phương cũng đang bất động chằm chặp vào nàng.

Cái sự ăn ý chết tiệt này sao lại xuất hiện đúng vào lúc này chứ! Thanh tức đến nghiến răng, thầm nghĩ nếu không phải kẻ ấy cướp đồ của mình, có lẽ nàng còn có thể cùng hắn kết thành tri kỷ cũng nên.

Tên thích khách kia đêm nay trên thân không đeo trang sức hay bôi hương liệu như lời đồn, chỉ mặc bộ y phục màu đen, tóc đen buộc gọn gàng, xem ra cũng muốn hành động một cách kín đáo. Rốt cuộc hắn đến đây để làm gì?

Cửa phòng bị đẩy ra, đám lính canh cầm đuốc bước vào, nhìn quanh một vòng song chẳng phát hiện ra gì.

"Kỳ lạ, vừa rồi rốt cuộc là động tĩnh gì vậy?"

"Lục soát từng nơi một, đây là kho chứa, biết đâu là trộm lại quay lại."

Thanh thầm cảm thấy không ổn. Cùng lúc đó, người đeo mặt nạ dòm về phía con mèo đen cũng đang nằm trên xà nhà, trợn tròn đôi mắt màu hổ phách, dòm nhau một lát, rồi hắn vươn tay túm lấy gáy con mèo, ném nó xuống.

"Ngao....!" Con mèo tức giận kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng phóng ra khỏi cửa.

 "Ồ, là Vượng Phúc à!" – Một lão bộc trong nhà Binh Mã Sứ nói – "Không cần để ý đâu, nó vẫn thế, suốt ngày chạy lung tung."

Xác định đám lính canh đã đi xa, hai vị thích khách gần như cùng lúc hành động, lao về phía chiếc áo choàng lông cừu bị ném trên đất trước đó, thế là ở cự ly gần, họ lại giao đấu, không ai chịu nhường ai. Dường như không muốn chiến đấu lâu, người đeo mặt nạ lần này ra tay chủ động hơn rất nhiều, cả hai đều đang tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ nên khó tránh khỏi việc trúng phải vài quyền cước của đối phương, rồi lại bất giác cùng kinh ngạc trước nội lực gần như không hề thua kém mình của đối thủ.

Trong tình huống này, đây hoàn toàn là một cuộc so tài về kỹ thuật thuần túy. Thanh chỉ có thể tung ra những chiêu thức mà mình sở trường nhất thời trẻ, cũng là những chiêu có tính tấn công mạnh nhất, dựa vào sức mạnh cốt lõi vững chắc và sự phối hợp nhịp nhàng của cơ thể, giữa những biến ảo liên tục, nàng đã vung ra hai mươi nhát dao. Đây vốn là chiêu thức kiếm pháp, đổi thành dùng đoản đao chắc chắn cần biên độ động tác lớn hơn và để lộ nhiều sơ hở hơn, nhưng giao đấu đôi khi chính là dựa vào khí thế hung hãn, không hoàn toàn chỉ xem xét tính hợp lý của công thủ.

Người đeo mặt nạ quả nhiên ứng phó có chút khó khăn, thậm chí vài vạt áo đã bị những đường dao sắc lẻm rạch rách, vậy mà hắn không hề hoảng loạn, sau nhiều lần hóa giải thành công, hắn dần trở nên ung dung, tự tại. Cuối cùng, trong một lần Thanh tấn công vào đường phải, hắn đã nắm bắt được cơ hội, thân hình khẽ lách sang trái rồi lại nhanh chóng xoay người hai bước, một chuỗi động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, hắn thành công vòng ra phía sau lưng bên phải của Thanh, hai người đối lưng vào nhau, hắn lại đổi dao sang tay trái, bất ngờ đâm ngược ra sau.

"Thôi rồi!" Thanh không kịp làm gì khác, chỉ đành liều mình ngã sấp xuống đất để tránh né cú đâm xoáy này. Nhưng ngã xuống đất rõ ràng là bất lợi cho thế trận tiếp theo, phần lớn thân thể đã lộ ra trước mắt đối phương, đối mặt với cao thủ hàng đầu, trong tình trạng này ít nhiều sẽ bị thương, chỉ là có chí mạng hay không mà thôi.

May mắn là tên thích khách không hề có ý định thừa thắng xông lên, nhân lúc Thanh chưa kịp đứng dậy, hắn liền vơ lấy chiếc áo rồi nhảy qua cửa sổ bỏ đi.

"Đồ gì kỳ vậy! Đến cái này cũng cướp?" Thanh bực dọc đấm mạnh xuống đất một cái, rồi bắt đầu tự dằn vặt. Nàng quả thực không ngờ đối phương có thể tung ra một chiêu thức hoa mỹ đến vậy, từ xoay người đến đổi dao, mục đích rõ ràng, động tác liền mạch, hoàn toàn không có chút dư thừa, cũng không cho người khác bất kỳ khoảng trống để phản ứng.

Lần này đúng là khinh địch rồi...

Nhưng chiêu đó dùng thật sự quá đẹp! Dù trong lòng không phục, song nàng không thể không thừa nhận điều này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...