Thanh Bạch • Tổng hợp truyện ngắn
THÍCH KHÁCH TÂY VỰC {5}
6. "Con đã chạm trán với tên thích khách Tây Vực đó rồi ư?" Thanh đang trong phòng tự thoa thuốc trị thương, kinh ngạc nhìn sư phụ đột ngột bước vào, cất tiếng hỏi: "Sao tam cô biết được?" "Thấy con cả đêm không về, mình mẩy lại có thương tích, ta đoán già đoán non là vậy." "Cũng chưa chắc, trên đường về chẳng phải còn có sơn phỉ đó sao?" "Lũ sơn phỉ cỏn con sao làm gì được con." "Tam cô thật sự tin tưởng thực lực của con đến vậy à?" Thanh cúi đầu, giọng đầy ẩn ý. Sư phụ bước tới, kéo ống quần Thanh lên, rồi lại nắm lấy tay nàng xem xét, đoạn quả quyết: "Đầu gối và lòng bàn tay đều có vết bầm, con đã bị ả đánh ngã rồi." "Thua một chiêu." Nàng không vui, nhưng đành bất lực thừa nhận."Nghe nói con tung hoành khắp Tây Vực không địch thủ, sao vừa về đã nếm mùi thất bại rồi?" "Cách ra đòn của ả khác biệt, đã lâu lắm con chưa gặp qua đối thủ nào giỏi dùng kỹ xảo đến vậy, lại còn giao đấu trong không gian hẹp, con khó thi triển hết khả năng. Người biết mà, thích khách phần nhiều thường tấn công từ xa, hoặc ngầm hạ độc, chứ không chuyên về quyền cước," Nói rồi, nàng dứt khoát đổi giọng, "Thôi, thua thì cũng thua rồi." Thanh Bình công chúa mím chặt môi mỏng, cười khẩy, sau cố tình khiêu khích: "Sao thế, chí khí của con cũng bị mài mòn hết rồi à?" "Không hề. Chỉ khi thừa nhận khuyết điểm của mình, lần sau mới giành lại chiến thắng được, đúng chứ?" Thanh nhớ về chiếc mặt nạ sắt kín mít không kẽ hở, cùng với đường môi cong như cười như không được chạm khắc trên đó, trong lòng lại dâng lên một nỗi tức giận, "Lần tới, con chắc chắn sẽ lột bằng được chiếc mặt nạ kia của ả!" "Hai người chạm trán ở đâu?" "Phủ của Binh Mã Sứ." "Sao ả lại quay lại đó?" Thanh buột miệng đáp "Sao con biết được" cho qua chuyện, chẳng hiểu thế nào nàng lại chả muốn kể cho sư phụ biết về cái áo choàng. "Còn phát hiện gì khác không? Ả có thực sự là người Tây Vực không?" "Chiếc mặt nạ ả đeo rất kín, cộng thêm ánh sáng lờ mờ, con thậm chí còn không nhìn rõ được tròng mắt của ả. Hơn nữa, có phải là người Tây Vực hay không, con thấy chả quan trọng, quan trọng là, con phát hiện ra ả thực ra..." Thanh đột nhiên ngập ngừng. "Ả thực ra làm sao?" Ả thực ra cũng thuận tay phải, có thể dùng cả hai tay... Nhưng điểm này, Thanh bỗng dưng cũng muốn giấu nhẹm, bèn chuyển hướng: "Con phát hiện ả có lẽ không phải là người của phiên chủ, phiên chủ đã cử rất nhiều kẻ đến đó điều tra việc này, mà ả ta cũng giống con, cần phải tránh mặt những kẻ khác." "Chuyện đó thì có gì lạ?" Thanh Bình công chúa nói, "Xem ra ngoài việc ám sát, con còn rất nhiều điều cần học hỏi, Tiểu Thanh à." Bà ngồi xuống mép giường, kiên nhẫn giảng giải: "Trợ tá của phiên chủ không phải tất cả đều có lòng phản trắc, rất nhiều người sau lưng thực chất vẫn một lòng hướng về triều đình. Binh Mã Sứ đó còn chưa kịp biểu lộ chút lòng trung thành nào với phụ hoàng của con thì đã đột ngột bị giết, con đoán xem những người khác sẽ nghĩ thế nào?" "Sẽ cho rằng triều đình ngầm cử người đến thanh trừng bè lũ tay chân của phiên vương, do đó càng làm tăng thêm lòng phản nghịch." "Đúng, tình hình hiện nay như tên đã lên dây, chỉ chạm khẽ là bung ra tức khắc. Thiên hạ này thái bình hay loạn lạc, chả phải đều phụ thuộc vào mớ đấu đá ngấm ngầm này sao?" Thanh Bình công chúa tiếp tục, "Thích khách Tây Vực kia hoạt động không chỉ ở Kiếm Nam, khắp nơi đều có oan hồn dưới đao của ả, chỉ là ở vùng Kiếm Nam này nhiều hơn mà thôi. Thời điểm ả ra tay luôn hoàn hảo đến mức khó tin, rõ ràng những kẻ chết đều là người chúng ta vừa mới mua chuộc, vậy mà hầu hết lại quả quyết rằng ả ra tay vì triều đình, coi ả là một phần trong thỏa thuận ngầm giữa vương tử Ba Tư và Thánh thượng." "Lời này có ý gì?" Thanh thầm thấy chuyện ấy có lẽ lại liên quan đến mình. "Triều đình cử chi viện cho chúng, nay lại phong cho vương tử Ba Tư làm tướng quân, còn hậu đãi đủ đường, vậy đoán xem báo đáp sẽ là gì đây?" "Một thích khách Ba Tư thượng thặng, giúp đỡ thanh trừng phiên trấn," Thanh thán phục, "Chuyện này quả quá hợp tình hợp lý! Chỉ là người Ba Tư hiện nay làm gì có cao thủ như vậy." "Chuyện xa xôi như thế, mấy ai tường tận được chân tướng?" Thanh Bình công chúa thở dài, "Khoảng cách dễ sinh hiểu lầm, đủ để khiến người có lý cũng chẳng thể phân bua, thiên hạ đa phần vẫn cho rằng nơi ấy toàn là sát thủ hàng đầu. May mà con đã từ Tây Vực trở về, hiện nay không ai thích hợp hơn con để vạch trần thân phận giả mạo của ả." "Nếu con chỉ dựa vào một chút manh mối mà nói ả không phải người Ba Tư, e rằng cũng khó lòng khiến thiên hạ tin phục," Thanh nói, "Suy cho cùng, cách tốt nhất vẫn là bắt sống, lột mặt nạ trước bàn dân thiên hạ." "Chuyện này hãy bàn bạc kỹ hơn," sư phụ cũng tỏ ra đau đầu vì việc ấy, "Muốn bắt, cần phải bố trí trước, dụ rắn ra khỏi hang, chứ như chuyện con tình cờ chạm trán hôm qua thực sự là cầu may mà thôi." Thanh gật đầu, song sâu trong lòng lại có một trực giác mách bảo rằng sẽ sớm ngày gặp lại. "À phải rồi, chuyến này về con đã vào cung yết kiến phụ hoàng chưa?" "Chưa," Thanh thẳng thắn đáp, "Con về thẳng Kiếm Nam." "Con vẫn còn oán trách phụ hoàng," Sư phụ dùng giọng điệu nặng trĩu khuyên bảo, vỗ nhẹ lên tay nàng, "Là oán trách phụ hoàng con năm đó đồng loạt đưa tất cả nữ tử rời cung, đến đạo quán này của ta chịu khổ? Hay là trách đã chọn lựa một người trong số các con đi sứ xa xôi đến Ba Tư chi viện?" Thanh quay mặt đi, ngấm ngầm khó chịu mà dời tay ra."Phụ hoàng con thực ra rất nhớ các con, thường xuyên hỏi han các con ở đây sống có tốt không, có đủ ấm không. Người cũng rất quan tâm đến con, trước khi con về đã suy tính cả chuyện ban thưởng, thậm chí còn tìm phu quân tốt cho con rồi. Có thời gian thì con vẫn nên về cung thăm người một chuyến." "Người có còn nhớ mặt mũi con ra sao không?" Thanh cười nhạt, "Tam Cô đừng nhắc đến những chuyện này nữa. Trải qua chín năm đằng đẵng, con khó tránh khỏi oán hận, nhưng cũng chưa đến mức làm ra chuyện bất trung với triều đình và tông tộc. Cái đó với con mà nói, chẳng có ý nghĩa gì." "Thôi, thôi được rồi, vậy thì tạm thời không nhắc nữa," Thanh Bình công chúa nói, "Hiện nay việc cấp bách nhất vẫn là chuyện của Kiếm Nam Tiết Độ Sứ." "Vào thời điểm này mà đi giết hắn, chả phải càng khiến thiên hạ rõ ràng rằng tất cả các vụ ám sát đều do triều đình chủ mưu sao?" "Không thể lo nhiều như vậy được nữa! Tai mắt của ta báo lại, Binh Mã Sứ vừa chết, hắn đã cùng những kẻ còn lại bàn chuyện khởi binh xưng đế ngay lập tức. Chỉ e rằng một khi mồi lửa này bén, những nơi khác cũng sẽ bùng cháy theo. Đành giết trước rồi tính đường xoay xở khác vậy." Thanh Bình công chúa ném cho Thanh một gói bột hương liệu, "Sau khi giết cả nhà hắn, hãy rắc thứ bột này lên mặt đất, trước tiên cứ để mọi người nghĩ đó là do thích khách Tây Vực kia làm. Sau đó chúng ta sẽ tìm cách bắt ả. Đến lúc ấy, biết đâu còn có thể vu cho ả là người của phiên chủ khác, nhân đó phá hoại mối liên kết ngầm giữa các phiên trấn, một mũi tên trúng rất nhiều đích." "Nếu như không bắt được, chẳng phải vẫn còn vị thích khách Tây Vực có sẵn là con đây sao?" Thanh cười nói. "Sao con lại nói vậy?" Ánh mắt sư phụ bỗng chốc u ám, "Con là hoàng nữ, hành vi của con sao có thể không liên can đến triều đình!" "Con chỉ đùa thôi, tam cô không cần phải cho là thật," Nàng tỏ ý xin lỗi, chắp tay mà rằng, "Ở chung với người Tây Vực lâu ngày nên học thói ăn nói không kiêng dè, xin người lượng thứ!" "Ta không chấp nhặt với con những chuyện lễ nghi phép tắc này!" Thanh Bình công chúa tức giận mà phất tay áo đứng dậy, "Nhưng, trong vòng ba ngày, con phải giết bằng được bọn chúng, nếu không —— tổ đã đổ thì trứng sao còn nguyên vẹn [1]!"[1] Một thành ngữ Trung Quốc, ý nói khi một tập thể hay quốc gia gặp nguy nan, thì cá nhân trong đó cũng khó lòng thoát khỏi tai họa.Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, khiến lòng Thanh dấy lên một cơn bực bội. Còn nói là quan tâm nàng ư? Thật nực cười, cái gọi là tông tộc này nàng đã nhìn thấu từ lâu rồi, căn bản không có tình thân, chỉ toàn tính toán lợi dụng kẻ khác mà thôi! "Ba ngày là không thể," nàng chỉ bình tĩnh mà rằng, "Phủ của phiên chủ canh phòng nghiêm ngặt, con đâu phải thần thông quảng đại, quơ tay quơ chân là một mình đủ địch trăm người. Huống hồ còn có Bạch sư tỷ ở đó, con không tin tỷ ấy đã đến mức ngay cả kiếm cũng không nhấc nổi, chí ít vẫn khó đối phó hơn đám lâu la tạp nham chứ." "Vậy thì sao? Con ở Tây Vực bảy năm, lẽ nào chỉ loanh quanh mấy việc cỏn con thôi à?" Vẻ mặt sư phụ hoàn toàn không cho là phải, "Ta nghe ngóng được lại khác hẳn kìa!" "Muốn ám sát những nhân vật tầm cỡ thủ lĩnh thế này, thường chỉ có cách cải trang thành người thân cận mới có cơ hội tiếp cận," Thanh kiên nhẫn giải thích thực lòng, "Việc đấy trước hết là phải chọn được một người phù hợp, ít nhất vóc dáng và cốt tướng phải tương đồng với mình. Sau đó, phải bí mật theo dõi, quan sát một thời gian, bắt chước cho giống từng lời nói, cử chỉ của kẻ đó. Tiếp đến, tìm cơ hội giết chết rồi lột da mặt làm mặt nạ. Nhưng cho dù có cải trang trót lọt, cũng không phải lúc nào cũng có thời cơ thuận lợi ra tay. Tất cả những việc đó cộng lại, tính thế nào cũng mất ít nhất hai ba tháng trời." "Hừ, nếu chỉ vì mấy chuyện đó, thì con không cần phải chuẩn bị gì cả," Thanh Bình công chúa nom như đã có sẵn kế hoạch, "Có người sẵn sàng để con thay thế, tuyệt đối phù hợp." "Là ý gì?" "Đó vốn là người của hồi môn ta tặng cho An Nam công chúa, hiện tại là đại nha hoàn thân cận bên cạnh nó, đồng thời cũng là tai mắt của chúng ta." Sư phụ đáp, "Ta cài ả bên cạnh Tiểu Bạch, vốn định rằng một ngày nào đó có thể cần ả ra tay, nhưng ả không biết võ công, cơ hội thành công không lớn. Bây giờ con đã về, mọi sự thật đúng lúc." "Con vẫn chưa hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến kế hoạch trà trộn của con?" "Con gặp ả rồi sẽ hiểu," sư phụ nói lời cuối cùng, "Lúc gặp nhớ thay ta nói với ả, có thể đến đạo quán tìm ta lĩnh thưởng." Người Đông Thổ đúng là thích kiểu nói năng nửa vời, úp úp mở mở, Thanh đối với chuyện này cũng không có ham muốn tìm hiểu gì nhiều, trước sau vẫn giữ thái độ chả mấy bận tâm. Ba ngày thì ba ngày, nếu không giết được thì cũng đành chịu, nhược bằng vì thế mà bị trị tội, cùng lắm bỏ trốn cho xong. Kể từ khoảnh khắc quay về, trong đầu nàng chỉ luẩn quẩn mãi một chuyện, hay nói đúng hơn là một bóng dáng mờ ảo không rõ, khiến nàng suy tư đến nhức cả trán.Đợi tam cô lải nhải rồi rời đi, nàng cũng lẻn khỏi phòng, một lần nữa tìm đến khu rừng trúc luyện kiếm để tìm câu trả lời. Khi vừa đặt chân lên thảm lá khô, ngay lập tức tâm trí nàng bất giác tái hiện lại chiêu thức chí mạng của nữ thích khách kia. Hư chiêu [2], rồi nghiêng người sang trái, xoay bước...[2] Một động tác giả, đòn nhử hoặc chiêu thức đánh lừa đối thủ, thường được sử dụng trong chiến đấu.Khi Thanh thuận theo ký ức cơ thể mách bảo, nhẹ nhàng hoàn thành trọn vẹn loạt chiêu thức ấy, nàng vô thức hít sâu một hơi. Cái lạnh buốt của khí trời đầu xuân làm buồng phổi run lên, cùng lúc đó, một niềm xúc động đến cuồng dại dâng trào trong tâm khảm, trái tim như muốn bật tung khỏi lồng ngực. Đây là một chiêu xoay người trong "Đạo Pháp Tự Nhiên", chỉ là sau đó được thêm vào động tác đổi dao và đột kích để đạt được hiệu quả bất ngờ giành chiến thắng. Người đó khi thực hiện bộ động tác này, bước chân còn khoan thai hơn nàng rất nhiều, mang một vẻ thanh thoát tự trong cốt tủy... Xuyên qua lớp sương mờ ảo của thời gian, một bóng hình chợt hiện về rõ nét nơi ký ức. "Ta chỉ có chút võ vẽ hoa hòe thôi mà," Tiểu Bạch múa thanh Bạch Ất thành một đường kiếm hoa tuyệt đẹp, "Giống như vầy nè, chẳng có tác dụng gì." "Nhưng mà động tác của tỷ tỷ thực sự rất đẹp." "Đẹp sao?" Nàng đột nhiên không còn khiêm tốn nữa, hài lòng gật đầu, "Đẹp là được rồi." Một vệt ánh đao xé toạc dòng hồi ức, kéo theo cả vạt tre lớn cũng chịu chung số phận, ngả nghiêng rồi đổ rạp. Thanh siết chặt chuôi dao, cất lời với tâm trạng khôn tả: "Quả nhiên là tỷ, Tiểu Bạch." "Lại trút giận lên mấy cây trúc này nữa rồi à?" Từ xa bỗng có tiếng nói vọng lại, một nữ tử vận đạo bào, khí chất điềm đạm, xuất hiện ở đầu bên kia của rừng trúc. "Mặc sư tỷ?" "Ta nào xứng để muội gọi là sư tỷ chứ," nàng cười nói, "Từ trước tới nay về thực lực đều bị hai người bỏ xa." Miệng tuy nói vậy, Thanh vẫn lễ phép hành lễ với nàng, rồi hỏi: "Sư tỷ đột nhiên đến đây, có điều gì chỉ giáo?" "Đến xem muội thế nào," Mặc đi vòng đến trước ngôi mộ cô độc, cười bảo, "Người chết bỗng dưng sống lại, thật có hơi không quen. Mấy năm nay, cứ mỗi dịp Thanh Minh, ta và các tỷ muội lại vẫn đến đây đốt vàng mã cho muội." "Đốt vàng mã cho muội?" Sắc mặt Thanh khó chịu mà chỉ vào ụ đất, "Tỷ nói đây là của muội ư? Ai làm cái chuyện xui xẻo này vậy, mong muội chết đến thế cơ à..." "Là Tiểu Bạch," Mặc giải thích, "nhưng lúc đó bọn ta thực sự ngỡ muội đã chết rồi." Nghe thấy cái tên đó, Thanh đột nhiên biến sắc, song miệng vẫn giữ vẻ không vui: "Vậy tỷ ấy có khấu đầu cho muội hai cái không?" "Còn phải là dập đầu kêu thành tiếng nữa đúng không?" "Kêu hay không thì cũng chả sao." Mặc dở khóc dở cười: "Nếu muội là tỷ tỷ, vậy thì có lẽ thực sự phải khấu đầu một cái, nhưng muội chỉ là muội muội. Làm gì có chuyện tỷ tỷ khấu đầu cho muội muội chứ?" Rốt cuộc, Thanh không kìm nén nổi nữa, chẳng buồn tỏ ra cứng cỏi, nàng ngồi thụp xuống, bắt đầu dùng cả hai tay bới đất. "Nếu đã là của muội thì hôm nay phải đào lên xem cho bằng được." "Bọn ta... còn có thể tin muội được chứ?" Mặc đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. "Hửm?" Thanh ngờ rằng mình vừa nghe nhầm. "Ý ta là, ta giúp muội." Mặc chặt mấy thanh tre rộng bản, cũng bắt đầu đào từ một bên. "Tiểu Bạch đã chôn những gì trong đó vậy?""Không rõ lắm, ta đoán là một ít quần áo của muội, còn có cả cặp Thanh Hồng Bạch Ất đã gãy." "Kiếm của muội và tỷ ấy ở trong này, lại còn gãy ư?" Thanh thấy mông lung vô cùng, "Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" "Kiếm của muội lúc gửi về đã gãy rồi," Mặc đáp, "còn Bạch Ất kiếm... ta tận mắt thấy Tiểu Bạch dùng mấy lưỡi đao khác chém nó, hết nhát này đến nhát khác, tới nỗi làm hỏng không biết bao nhiêu binh khí."