Thanh Bạch • Tổng hợp truyện ngắn

THÍCH KHÁCH TÂY VỰC {2}



2.

Thanh thầm thề rằng, một khi rời khỏi Trường An, nàng sẽ chẳng bao giờ tìm lại được món bánh nếp nhân hoa nào được làm kỳ công đến thế nữa. Vậy mà mỗi chiếc bánh, nàng đều phung phí chỉ cắn một nửa rồi vứt bỏ phần còn lại.

Dưới gầm trời này, cũng khó tìm đâu ra một đô thành náo nhiệt và phồn hoa hơn Trường An. Quả đúng như câu "Cửu thiên xương hạp khai cung điện, vạn quốc y quan bái miện lưu" [1], dù cho khí thế năm xưa có thể đã phai nhạt, nhưng chung quy nền móng vẫn còn đó, vượt xa những thành trì xơ xác nơi Tây Vực mà nàng từng đi qua. Nghĩ đến đây, Thanh lại không khỏi cảm khái, có lẽ dưới gầm trời này cũng chẳng tìm được người thứ hai như nàng, kẻ đã mất ròng rã chín năm trời chỉ để đi từ Kiếm Nam đến Trường An.

[1] Dịch nghĩa: "Chín tầng trời, cổng cung điện nguy nga rộng mở, quan viên muôn nước áo mũ chỉnh tề triều kiến đấng quân vương.". Đây là hai câu thơ trong bài "Hòa Giả Xá nhân tảo triều Đại Minh cung tác" của Vương Duy đời Đường, miêu tả sự hùng vĩ, tráng lệ của cung Đại Minh và cảnh tượng các nước chư hầu đến triều kiến, thể hiện sự thịnh vượng của Đại Đường.

Trên đường trở về, nàng đã phát ngấy việc phải liên tục trả lời những câu hỏi hiếu kỳ của mọi người về những vùng đất xa xôi ngoài An Tây [2], về sự khác biệt giữa người Ba Tư và người Hán. Cuối cùng, nàng đành bịa ra đủ thứ, rằng nơi đó là điểm tận cùng của mặt trời nên mặt trời không bao giờ lặn, rằng ở Ba Tư đàn bà thì ra trận cày cấy, đàn ông thì thoa son điểm phấn, quanh năm ru rú trong nhà. Dù sao thì tuyệt đại đa số mọi người cả đời cũng sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến nơi đó. Cứ nhìn đoàn người của vị vương tử kia xem, chả phải ai nấy đều ăn vận sặc sỡ lắm sao?

[2] Tên gọi tắt của An Tây đô hộ phủ, một cơ quan hành chính và quân sự do nhà Đường thành lập để quản lý các vùng đất ở Tây Vực.

Lúc này, đoàn người lữ hành đường xa, sau khi tất cả đã tắm rửa thay y phục sạch sẽ, cuối cùng cũng sắp được vào cung diện thánh. Thế nhưng Thanh, từ khi hay tin Đức phi nương nương qua đời, liền từ bỏ ý định vào cung. Nàng xin một con ngựa, định bụng sẽ một mình rời đi.

"Ngay cả phần thưởng cũng không cần nữa sao?" – Vị đại thần được cử đến đón nàng lên tiếng hỏi.

"Không cần nữa." – Nàng ung dung ngồi trên con ngựa Hồ cao lớn, ánh mắt lướt qua đám Ba Tư đang ăn vận còn loè loẹt hơn thường ngày, nghĩ bụng, phen này rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ nếm trải cảm giác làm khách nơi đất khách tha hương. Thế là, nỗi oán hận trong nàng như được dịp tuôn trào. Nàng quay sang, cất giọng đầy mỉa mai với vị vương tử:

"Tạm biệt nhé, Sa Hãn Sa!"



***



Shahanshah [3] – Vua của các vị vua – đó là từ tiếng Ba Tư đầu tiên mà nàng học được. Người Ba Tư muốn nàng phải học cách kính sợ, muốn nàng cùng họ lang thang giữa những phế tích của một đế chế hùng mạnh năm xưa, để tiếp tục đắm chìm trong vinh quang quá khứ, dẫu giờ đây họ chẳng còn gì trong tay.

Vua của các vị vua. Shahanshah.

Thủ phủ của tỉnh. Satrapy [4].

Vị thần tối cao. Ahura Mazda [5].

Trật tự và chân lý. Asha [6].

Thần Mặt Trời. Alita [7].

[3] Đây là một danh hiệu của các vị vua Ba Tư cổ, có nghĩa là "Vua của các vị vua", dịch âm sang tiếng Trung chính là Sa Hãn Sa.

[4] Đơn vị hành chính địa phương trong các đế quốc Ba Tư cổ đại, tương đương với một tỉnh.

[5] Đấng sáng tạo tối cao và vị thần thiện trong Hỏa giáo, tôn giáo chính của Ba Tư cổ đại.

[6] Một khái niệm trung tâm trong Hỏa giáo, đại diện cho chân lý, trật tự vũ trụ, lẽ phải và sự công chính.

[7] Thanh nhầm lẫn và phát âm sai.

"Sai rồi!" – Lưu Đô thống bất ngờ giáng một cái tát trời giáng vào mặt Thanh, khiến nàng ngã nhào xuống đất, hồi lâu không đứng dậy nổi. – "Alita là nữ thần của người Đại Thực. Mithra [8], ngươi phải nhớ kỹ cho ta, là Mithra! Ngay cả những cái tên cơ bản nhất này mà cũng không phân biệt nổi thì sao có thể làm thích khách được?"

[8] Một vị thần quan trọng trong tôn giáo Ba Tư cổ và cả Hỏa giáo.

Thanh từ trong cơn choáng váng, ù tai dần hồi tỉnh lại. Nàng ngồi trên mặt đất, ném về phía hắn một cái nhìn lạnh lẽo: "Ngươi dám đánh ta? Đừng tưởng ngươi được hầu hạ Thanh Bình công chúa thì có thể làm càn!"

"Cả năm trời cũng chẳng gặp được đôi lần, hầu hạ thì đã sao? Ta vốn chẳng trông mong gì vào mối quan hệ đó." – Hắn túm lấy vạt áo nàng, ép kéo nàng đứng dậy. – "Những gì ta làm đều là vì triều đình, vì Thánh thượng!"

"Chờ trở về rồi xem ta xử lý ngươi thế nào!" – Nàng nghiến răng ken két. – "Thật nực cười, thời buổi này đến cả thái giám cũng có thể làm võ tướng rồi sao!"

"Vậy thì ngươi càng phải cố gắng hơn nữa, như thế tất cả chúng ta mới có cơ hội trở về. Chỉ cần còn kẹt lại nơi đây, ngươi mãi mãi cũng chỉ là một con sư tử non chưa trưởng thành, dù có giương nanh múa vuốt thì cũng chả khác gì một con mèo bệnh." – Lưu đô thống tiếp tục màn tra hỏi đầy nguy hiểm của mình. – "Lao đan chi [9], tiếng Đại Thực gọi là gì?"

[9] Nhựa Labdanum, một loại nhựa thơm có mùi hổ phách, xạ hương và được sử dụng trong ngành công nghiệp nước hoa và hương liệu từ thời cổ đại.

"Ladanum." – Nàng âm thầm siết chặt nắm đấm sau lưng.

"Hoạt động trong tháng đầu tiên theo lịch của người Hồi giáo Shia?"

"Tháng Muharram [10], lễ tưởng niệm và thương tiếc những người đã tử vì đạo ở Karbala."

[10] Là tháng đầu tiên trong lịch Hồi giáo.

"Đúng, hãy ghi nhớ kỹ những điều này. Thích khách luôn cần ra tay vào thời điểm thích hợp nhất, chẳng hạn các ngày lễ chính là cơ hội rất tốt."



***



"Shahanshah đã mất cả 'đất và nước'," – Nàng dùng chính ngôn ngữ của họ để tiếp tục chế giễu – "Đến đây rồi, Ahura Mazda [11] cũng chẳng quản được các ngươi đâu. Cũng sẽ chẳng bao giờ có chuyện một trinh nữ tắm dưới hồ rồi mang thai mà sinh ra đấng cứu thế. Ta thấy sau này các ngươi rảnh rỗi thì nên đến chùa thắp hương bái Phật thì hơn. Để ta dạy cho các ngươi một câu tiếng Hán: 'Ở nhờ nhà người, phải biết cúi đầu'."

[11] Vị thần tối cao trong Hỏa giáo của người Ba Tư.

"Đừng tưởng rằng nơi này sẽ an toàn hơn sa mạc. Người Bedouin tuy không truy sát các ngươi đến tận đây, nhưng..." – Thanh đột nhiên rút con dao găm giấu sau lưng ra. Người Ba Tư cũng phản ứng theo, định rút đao, song khi tay vừa đưa đến thắt lưng mới sực nhớ thanh loan đao của mình đã bị thu giữ khi vào thành.

"Ai mà biết được, mệnh lệnh tiếp theo ta nhận được có phải là giết các ngươi hay không?"

Làn da nâu sẫm và khuôn mặt đờ đẫn, vô hồn của vương tử khiến Thanh liên tưởng đến con thú lành được chạm khắc trên chiếc lư hương bằng đồng; chúng đều có đôi mắt to tròn thu hút, nhưng trông chả chút sinh khí nào. – "Tuy nhiên, để cảm ơn ngươi đã chủ động từ bỏ kế hoạch ngu xuẩn và ngông cuồng đó, giúp ta được sớm ngày trở về quê hương, ta cũng sẽ tặng cho các ngươi một lời khuyên cuối cùng."

Nàng nở một nụ cười có vẻ chân thành: "Đừng bao giờ mê tín rằng dậy sớm sẽ mang lại may mắn nữa. Từ nay về sau, các ngươi phải học cách thức trắng đêm."

Đoạn, Thanh thúc ngựa rời đi, phóng thẳng về phía nam. Lúc này cũng vừa vào xuân, sau tiết Kinh trập [12], không biết còn bao nhiêu rắn rết độc địa đang chực chờ nàng trên con đường tiến về đất Thục.

[12] Kinh trập: tiết khí thứ ba trong 24 tiết khí theo lịch cổ truyền của các nước Đông Á, đánh dấu sự thức dậy của các loài côn trùng sau mùa đông.




3.

Dưới chân núi, mưa rơi tầm tã; sườn núi chìm trong màn sương mù dày đặc; còn đỉnh núi thì đã phủ một màu tuyết trắng xóa. Dù Thanh đã chuẩn bị kỹ càng bằng cách buộc những sợi dây gai thô ráp vào đế giày nhằm chống trơn trượt, nàng vẫn phải hết sức cẩn trọng từng bước trên con đường lát ván đã đóng băng. Đường núi hun hút, thăm thẳm, dường như kéo dài vô tận khi bóng hoàng hôn dần buông xuống.

Lúc này, nàng vừa đói vừa lạnh, nhưng lại chẳng thể tìm được một nơi an toàn và dễ chịu để dừng chân nghỉ tạm, đành phải nghiến răng tiếp tục vượt núi. Giờ đây, Thanh mới thực sự thấm thía câu "Đường Thục khó, khó vượt trời xanh"; đúng là thơ ca không phải lúc nào cũng phóng đại. Giá như nàng biết trước, đã chẳng dại dột chọn con đường tắt này.

Có lẽ cũng chính vì thế mà mấy món đồ Thanh cất công nhờ người gửi từ Tây Vực về, do đường sá xa xôi, hiểm trở, nên chả món nào đến được đất Thục. Và cũng vì vậy mà nàng chưa từng nhận được bất kỳ một lá thư hồi âm nào từ đạo quán.

Năm thứ hai bị đưa đến Tây Vực, bọn họ bắt đầu hoạt động quanh thành Mộc Lộc. Đúng lúc ấy, Thanh tình cờ gặp một đoàn thương nhân chuyên buôn hương liệu và tơ lụa đi ngang qua. Nàng liền nhét cho họ rất nhiều thứ quý giá mà mình đã lột từ xác chết, hết lời van nài họ bí mật đưa mình đi cùng. Đầu gậy bằng ngà voi, dao găm nạm đá quý và chiếc vòng tay bằng vàng ròng lập tức khiến đám thương nhân động lòng. Thế nhưng, ngay hôm sau, bọn chúng lại nhận một khoản tiền công hậu hĩnh hơn để trói nàng lại và bán cho người của Đô đốc phủ.

Thanh bị đánh đến tróc da, bật thịt, rồi lên cơn sốt cao và bị bỏ đói suốt ba ngày liền, chỉ còn thoi thóp như ngọn đèn trước gió. Trong cơn mê sảng, nàng thấy Tiểu Bạch đang dịu dàng dùng nước lạnh lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên cổ và lưng cho mình. Tỷ tỷ hôn lên má nàng, thì thầm rằng nàng phải mau chóng khỏe lại.

Đến ngày thứ tư, những người Ba Tư không muốn để một thích khách như nàng phải chết, bèn dùng chăn lông cừu quấn hết lớp này đến lớp khác quanh thân hình đầy máu của Thanh, rồi pha rượu mạnh với thứ thuốc vạn linh gia truyền của họ, đổ vào miệng nàng. Nàng bị sặc đến ho sù sụ rồi choàng tỉnh.

"Hãy cầu nguyện với Thiên Thần, Địa Thần và Thái Dương Thần!" – Bọn họ đứng vây quanh nàng, lặp đi lặp lại lời dặn – "Hãy gọi tên những vị thần linh thiêng, những bậc đế vương, những trang anh hùng và các nhà tiên tri!"

Thanh ứa nước mắt vì mọi thứ trong cơn ảo giác. Hóa ra đó không phải là hiện thực, mà chỉ là một đoạn ký ức tuổi thơ chợt ùa về. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." – Nàng lẩm bẩm bằng tiếng Hán không rõ lời, rồi lại thiếp đi.

Sau khi Thanh qua cơn nguy kịch, kẻ đầu sỏ mới vênh váo xuất hiện: "Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi biết có đoàn thương nhân đi qua đây sao?" – Lưu đô thống cười khẩy – "Nếm thử đi, đây chính là cảm giác kêu trời không thấu, kêu đất không hay. Nếu còn dám tái phạm, ta sẽ đánh gãy chân ngươi rồi ném cho chó ăn!"

Nói rồi, hắn nhân cơ hội này tịch thu thanh kiếm và tất cả hành lý của nàng.

Kể từ lần thất bại đó, Thanh không còn liều lĩnh bỏ trốn nữa. Chỉ là mỗi khi có đoàn thương nhân đi qua, hoặc có sứ giả từ triều đình đến, nàng lại cố gắng gửi gắm một ít chiến lợi phẩm cùng vài dòng thư từ cho mẫu thân và Tiểu Bạch. Trong suốt nhiều năm, nàng cũng không có khái niệm cụ thể về tổng giá trị những thứ mình đã gửi, chỉ biết rằng chúng đều không hề nhỏ, ít nhất phải đáng giá một artaba [13] bạc, quy đổi ra cũng phải hơn một nghìn lượng. Nhưng duy nhất một lần nàng nhận được hồi âm: một đoàn thương nhân đã mang về từ Trường An cho nàng một chiếc túi thơm, nói là do chính tay mẫu thân nàng may.

[13] Artaba: một đơn vị đo lường trọng lượng hoặc thể tích cổ của Ba Tư.

Phải rồi, chắc chắn là vì những thứ khác đều không được gửi đến tay người nhận. Chỉ có nghĩ như vậy, nàng mới nguôi ngoai được phần nào nỗi oán hận và cảm giác bất lực khi bị lãng quên.

Trong một thoáng lơ đãng, Thanh suýt nữa thì trượt chân. Nhìn xuống vực sâu thăm thẳm ngay bên cạnh, nàng không khỏi rùng mình, vội vàng áp sát người vào vách núi, hít hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Đây là đoạn đường lát ván hẹp nhất, hẹp đến nỗi phải đi nghiêng thân mới qua được. Sợi xích sắt bảo vệ vì lâu năm không được tu sửa nên phần lớn đã hỏng, chỉ cần hơi sơ sẩy là có thể rơi thẳng xuống vực. Vậy mà, đúng lúc này, phía trước con đường lại xuất hiện vài bóng người. Bọn chúng đều mang theo đao, vành nón của chiếc đấu lạp [14] kéo sụp xuống rất thấp, dáng vẻ đằng đằng sát khí, vừa nhìn đã biết không phải kẻ lương thiện.

[14] Là loại nón rộng vành, thường được làm bằng tre, lá, dùng để che nắng che mưa.

Nàng thở dài, bất lực nhíu mày: "Các ngươi nhất định phải chọn đúng nơi này để ra tay hay sao?"

"Một người giữ ải, vạn người khó qua." – Tên cầm đầu lên tiếng – "Để lại tiền mãi lộ thì sẽ tha cho ngươi đi."

"Mang giày ống dày cộp như vậy, vũ khí cũng khá tinh xảo, không giống bộ dạng của bọn sơn tặc. Để ta đoán xem, là vị chủ công nào thiếu đạo đức đã phái các ngươi đến đây làm cái công việc khổ sai này đây?" – Thanh hỏi – "Có phải là kẻ đang muốn làm Tàm Tùng Vương [15] đó không?"

[15] Vị vua huyền thoại của nước Thục cổ, được cho là người đã dạy dân nuôi tằm dệt lụa.

"Bọn ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Chúng rút đao, xông tới chém về phía nàng. Thanh nhanh như cắt hạ thấp người xuống, mượn lớp băng tuyết trơn trượt để lướt nhanh xuống dưới, đồng thời duỗi chân đá mạnh vô gót chân của tên đang lao tới. Gã đại hán đó lập tức mất thăng bằng, kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã lộn cổ xuống vực sâu.

Cùng lúc đó, Thanh phóng thẳng con dao găm có buộc túm lụa đỏ ở đuôi cán. Nhanh như chớp, con dao trúng vào mắt của tên thứ hai. Trong cơn đau đớn tột cùng, hắn cũng mất thăng bằng rồi rơi theo đồng bọn. Nàng giật mạnh sợi lụa, thu dao về, ánh mắt khinh miệt dòm những kẻ còn lại đang lúng túng, do dự không biết có nên xông lên tiếp hay không sau khi chứng kiến cái chết tức tưởi của hai tên đồng bọn.

"Hà tất phải động thủ ở đây? Một khi đã ngã xuống là tan xương nát thịt, đến một cái xác nguyên vẹn cũng không còn. Ở nơi này, các ngươi cũng chẳng thể nào đồng loạt tấn công, không thể phát huy được lợi thế về số lượng." – Thấy bọn chúng vẫn do dự, Thanh lại vung vẩy sợi dây lụa buộc dao, cất giọng đầy đe dọa – "Một chọi một, còn ai muốn thử nữa không?"

Mấy tên còn lại thấy mất hết tinh thần chiến đấu, quả nhiên lập tức quay đầu bỏ chạy, không đứa nào muốn liều mạng đến mức này.

Đợi cho đám người đó khuất hẳn, Thanh mới bám vào vách đá, từ từ đứng dậy. Ra tay ở đây đối với nàng cũng rất nguy hiểm, không có nhiều không gian xoay xở. Chín năm làm thích khách đã dạy cho nàng bài học phải biết cách quan sát tình hình, dừng lại đúng lúc. Đồng thời, nàng cũng thầm may mắn vì mình đã khổ luyện được kỹ năng phi dao, có thể tấn công bất ngờ ngay cả khi đang ở trên lưng ngựa.

"Chắc chắn bọn chúng sẽ lại chọn một nơi khác để mai phục." – Thanh thầm tính toán. – "Đoạn đường tiếp theo phải càng thêm cẩn thận." Từ giờ trở đi, nàng quyết định sẽ luôn cầm sẵn dao trong tay khi di chuyển.

Kể từ khi bị tước mất kiếm, con dao găm bằng thép Ô Tư Cương [16] của người Đại Thực này đã trở thành bạn đồng hành đáng tin cậy nhất của nàng. Đối với một thích khách, loại vũ khí này quả thực kín đáo và tiện lợi hơn nhiều. Nó không giống như cái tên đầy chất thơ "Thanh Hồng Kiếm" – đó là phong cách đặt tên của Tiểu Bạch. Sống trong môi trường khắc nghiệt ở Tây Vực, Thanh đã trở nên thực tế hơn rất nhiều. Nàng chỉ gọi con dao này một cách đơn giản là "dao quả phụ" – bởi nó đã khiến quá nhiều mệnh phụ phu nhân phải trở thành góa bụa chỉ sau một đêm.

[16] Thép Wootz, một loại thép nổi tiếng có nguồn gốc từ Ấn Độ, được biết đến với độ cứng và hoa văn đặc trưng, thường dùng để rèn vũ khí chất lượng cao ở Trung Đông và Nam Á.

Không biết quả phụ tiếp theo sẽ là ai đây.

Những ngày tháng rong ruổi khắp nơi và truy sát mục tiêu ở xứ Đại Thực đã chiếm phần lớn thời gian trong suốt chín năm lưu lạc của nàng. Nếu ở lại một nơi nào đó đủ lâu, Thanh thậm chí còn lẻn vào các đám tang để nhìn cận mặt người chếtt, rồi suy ngẫm về ý nghĩa của việc tước đoạt sinh mạng. Trong rất nhiều thần thoại của các dân tộc Tây Vực, ngay cả thần linh muốn lấy đi một linh hồn cũng phải sắp đặt cả một quá trình hợp tình hợp lý, vừa rườm rà vừa phiền phức. Còn đối với nàng, tất cả chỉ là chuyện của một nhát dao mà thôi.

Đôi khi, nàng cũng phát hiện ra một vài điều khá thú vị. Chẳng hạn như, không phải bất kỳ góa phụ nào lấy khăn che mặt, khóc lóc thảm thiết cũng đều có nước mắt; có những người, tiếng khóc của họ càng nghe lại càng giống như tiếng cười. Những lúc như vậy, nàng lại cảm thấy mình đã làm được một việc công đức. Nếu một ngày nào đó, nàng phải chết bất đắc kỳ tử trên mảnh đất này, biết đâu các thiên thần trên cây cầu chia ly [17] mà người Ba Tư thường hay nhắc đến sẽ đưa nàng đến hoa viên chứ không phải địa ngục.

[17] Ám chỉ Cầu Chinvat trong tín ngưỡng Hỏa giáo của người Ba Tư cổ. Đây là cây cầu mà linh hồn người chết phải vượt qua để đến thế giới bên kia. Người tốt sẽ được các thiên thần dẫn dắt qua cầu một cách dễ dàng để đến Thiên đường (thường được mô tả như một khu vườn). Kẻ xấu sẽ thấy cây cầu thu hẹp lại như lưỡi dao và rơi xuống Địa ngục.

Rốt cuộc, trước khi trời tối hẳn, Thanh cũng tìm đến được một khu vực bằng phẳng với con đường rộng rãi. Xung quanh là những cây cổ thụ cao chót vót, cành lá sum suê quanh năm xanh tốt. Dù lúc này người nàng ướt sũng và lạnh cóng, nhưng Thanh không có ý định nhóm lửa sưởi ấm. Nàng trực tiếp tìm một cái cây thích hợp để ẩn náu, thoăn thoắt leo lên rồi bắt đầu thiếp đi.

Nửa đêm, trong rừng quả nhiên vang lên tiếng bước chân xào xạc giẫm trên lá khô. Thanh mở mắt, và ngay lập tức phát hiện một đám người cầm đuốc đang lùng sục tìm kiếm nàng khắp nơi. Luyện võ đến một trình độ nhất định, kinh nghiệm sẽ trở nên quan trọng hơn cả kỹ năng. Điều này đã được chứng minh một cách rõ ràng vào chính lúc này.

Nàng lặng lẽ trượt xuống khỏi thân cây, rồi nhẹ nhàng bám theo sau bọn chúng. Vào đúng khoảnh khắc ngọn gió thổi qua làm ánh đuốc chao đảo, tối đi, nàng ra tay. Nhanh như chớp và chuẩn xác vô cùng, nàng cắt đứt cổ họng của vài tên, sau đó mới giao chiến trực diện với hai tên còn lại. Thanh sử dụng con dao găm một cách đầy điêu luyện, tay trái đỡ, tay phải gạt những đòn tấn công của đối phương, rồi nhanh chóng lùi lại, tiếp tục chờ đợi thời cơ chúng ra đòn.

Một tên trong số đó tỏ ra sốt ruột, vung đao chém ngang về phía nàng, để lộ cả khoảng trống lớn ở phía dưới. Thanh vừa cúi người né tránh, vừa dùng dao rạch một đường thật sâu vào mặt trong đùi của hắn. Máu lập tức phun như suối.

Tên còn lại thấy tình thế bất lợi, lập tức quỳ xuống định xin tha, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị con dao từ không trung bay tới lấy mạng.

"Ta đã cho các ngươi một cơ hội rồi." – Nàng vừa lau vết máu trên lưỡi dao vừa nói, sau bắt đầu lục soát túi áo của từng tên một. Giờ thì có cả lửa, quần áo và lương khô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...