Thanh Bạch • Tổng hợp truyện ngắn
THÍCH KHÁCH TÂY VỰC {1}
🔸Title: 西域刺客
🔸Author: 机械鸟
‼️ Vì trong fic có từ "An Nam công chúa", phòng mọi người nhạy cảm nên mình đã hỏi trước, mọi người nói vẫn ok nhé.
🐾🐾🐾
"Song kiếm, một tên Bạch Ất, một tên Thanh Hồng, được rèn bằng phương pháp bao thép, sắc như sương tuyết, cứng cáp và bén ngót." - Người thợ rèn dù tuổi đã cao nhưng vẫn cường tráng, lực lưỡng, đang giới thiệu với khách đôi kiếm sáng loáng, nom ông rất hài lòng với tác phẩm lần này. Quanh năm bị lửa lò hun đốt, cả khuôn mặt ông không còn sợi lông, da đỏ bừng, cười như quả táo tàu nứt nẻ.Ông là bậc thầy rèn kiếm lừng danh nhất đất Thục, đã cống hiến cả đời cho nghề này, cực kỳ khắt khe với thành phẩm, vì lẽ đó mà được người đời kính trọng gọi là 'Kiếm si'. Và phía sau lò rèn heo hút nơi ngoại ô ấy là nấm mồ của vô số thanh kiếm gãy. Hai thanh kiếm này cũng từng bị chôn vùi nơi đó, trong một ngôi mộ kiếm do chính tay công chúa An Nam đào bảy năm trước. Dĩ nhiên, khi ấy nàng chưa gả cho phiên chủ, bản thân cũng chưa được sắc phong. Tuy mang dòng dõi hoàng tộc nhưng phận mỏng, chẳng có chút địa vị tôn quý nào, nàng đành một mình dùng nước mắt và máu từ mười đầu ngón tay hòa vào đất ẩm, giữa đêm khuya vắng lặng, chôn hai thanh kiếm gãy xuống lòng đất sâu. Vậy mà nửa tháng trước, người chôn kiếm năm nào đột nhiên mang theo hai thanh kiếm gãy đầy gỉ sét xuất hiện ở tiệm rèn. Khi nàng vận một thân áo trắng giản dị của kẻ tu hành bước qua làn sương mù sớm mai, người thợ rèn đương mình trần quai búa bên lò lửa đã suýt đánh rơi đồ trong tay. Ông từng gặp nàng một lần, và từ dạo đó không thể nào quên được. Nửa phần vì nhan sắc tuyệt trần, nửa phần vì e sợ. Phiên chủ đương nhiệm tính tình hung bạo, kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng vênh váo như thể khinh thị cả thiên hạ. Duy chỉ với chính thất, hắn hết mực yêu chiều, phàm đi đến đâu cũng dắt theo để khoe khoang khắp chốn. Gặp riêng nàng chẳng phải chuyện tốt lành gì, tuy nhiên chỉ cần tiền bạc đủ đầy thì lửa trong lò phừng phực hơn ngay."Tên kiếm vẫn khắc ở vị trí cũ, điểm thêm hoa văn rắn nước." - Người thợ lại rút một thanh kiếm khác ra khỏi vỏ, tiếp tục tán thưởng - "Quan trọng nhất, đây thực sự là loại vật liệu tốt hiếm có trên đời. Khi rèn, tiếng vang trong trẻo, du dương, dư âm kéo dài tựa như nhạc tiên." "Được nấu chảy từ thanh Mạch Đao của Thái Tông nên dĩ nhiên phi phàm." - Vị khách lên tiếng. Người thợ yêu kiếm như mạng nhất thời không biết tiếng đe sắt hay giọng nói của nàng quyến rũ hơn - "Mà thanh Mạch Đao ấy vốn được đúc từ sắt tốt vận chuyển từ Ba Tư đến." "Thảo nào, Ba Tư à..." - Ông hít một hơi sâu, cảm thán - "Xa thật! Ở Kiếm Nam cả đời cũng chỉ đôi lần tiếp xúc được với hàng đưa từ Ba Tư tới thôi." "Phải, rất xa..." - Vị khách đáp lời - "Giống như khoảng cách giữa trời và người vậy." "Vì sao lúc đó cả hai thanh lại cùng gãy? E rằng trên đời có rất ít vũ khí chặt đứt được cặp kiếm này!" Nàng im lặng không đáp, hoàn toàn coi như không nghe thấy. Thế là, người thợ cũng không tiện hỏi thêm. "Kiếm này đối với nữ tử sẽ rất nặng, e rằng chỉ cầm một thanh đã tốn sức lắm rồi." - Ông chuyển sang nhắc nhở. Nàng phớt lờ, nhận lấy thanh Bạch Ất, thuận thế múa một đường kiếm vẽ nên đóa hoa phóng khoáng, gọn ghẽ. Tiếp đó, tay trái nàng nhẹ nhàng đón lấy Thanh Hồng, nhẹ như không.Cặp song kiếm này đặt trong bàn tay thô cứng như búa của người thợ trông có phần quá thanh tú, nhưng vào tay công chúa An Nam lại hài hòa đến lạ, tôn lên vẻ uyển chuyển, thanh thoát. Xem ra đây là kiếm nàng rèn cho mình. Điều này khiến người thợ không khỏi ngạc nhiên, bởi với thân phận hiện tại, nàng hẳn không cần dùng đến những thứ ấy. Càng bất ngờ hơn, nàng lại có sẵn nền tảng võ thuật. "Là vì sắp gặp lại cố nhân." - Nhận thấy sự nghi ngờ của đối phương, nàng chủ động giải thích. Khi đón ánh bình minh dần xuyên qua làn sương mù ven sông, đôi mày nàng trở nên sắc lẻm và hẹp như lưỡi kiếm - "Nàng chính là ma quỷ trở về từ nơi xa xôi chẳng khác nào cõi chết, và chỉ có ta mới ngăn được nàng." Lại bổ sung: "Không cần lo, tất cả những chuyện này chúa công đều biết. Không có sự cho phép của ngài ấy, ta đâu dám tự tiện đến đây rèn binh khí. Việc một thân một mình tới chỉ vì sợ tai vách mạch rừng, đánh rắn động cỏ mà thôi."
1. Nắng như nung. Mùi lông lạc đà khét nắng bốc lên nồng nặc. Những con vật hiền lành này rõ ràng đã mệt lử, nằm rạp trên đất trông như những gò đồi nhỏ bé, kiên nhẫn chờ đợi người ta dỡ xuống từng món hàng lỉnh kỉnh trên lưng. Sa mạc đã lùi lại phía sau hơn chục dặm. Đoàn lạc đà sắp được thay bằng ngựa. Phái đoàn sứ thần từ Trường An sẽ dùng ngựa đưa vị vương tử lưu vong người Ba Tư đi nốt quãng đường còn lại. Thanh vuốt ve sống mũi ấm áp của con lạc đà đầu đàn, dùng ngôn ngữ quê hương của chúng mà thủ thỉ: "Cảm ơn các ngươi đã đưa ta về. Những ngày tháng này... Không, tất cả mọi thứ ta sẽ không bao giờ quên." Vị đại thần trong phái đoàn có vẻ hoài nghi, không chắc người nữ tử mặc áo giáp da của dị tộc kia có phải là vị hoàng nữ trong truyền thuyết được cử đi hỗ trợ Đô đốc phủ Ba Tư hay không. Trông nàng không giống kẻ có thân phận cao quý cho lắm, nhưng nhìn khắp đoàn người trở về từ Ba Tư, quả thực chẳng còn nữ tử nào khác.Nàng đưa chà là cho lạc đà ăn, riêng quả cuối thì bỏ vô miệng mình nhai, xem như cùng chia sẻ nốt thứ quả thiêng của sa mạc. Trong suốt chín năm, có rất ít thứ không khiến nàng chán ngán, loại quả ngọt lịm này là một trong số đó. Chỉ tiếc rằng, sau này e là không còn cơ hội thưởng thức nữa. Thanh tháo chiếc chuông buộc trên cổ lạc đà, dùng làm dây buộc tóc mình lại. Dẫu sao khi về đến Trung Nguyên, nàng cũng không thể cứ để tóc xõa mà chạy lung tung được. Nàng kéo mũ trùm che nắng lên, xoay người bước về phía đoàn ngựa của Trường An. Thanh chưa chính thức được sắc phong, nhưng chiếu thư đã soạn xong, chỉ chờ nàng trở về để cử hành nghi lễ. Vì vậy, mọi người trong phái đoàn hiển nhiên phải gọi trước nàng là 'công chúa'. Nàng từ chối xe ngựa, chọn một con tuấn mã vừa mắt rồi nhảy lên, thuận miệng hỏi: "Phong hiệu cho ta là gì?" Nhiều năm ít nói tiếng Hán, vừa cất lời, chính nàng cũng cảm thấy giọng mình hết sức cứng nhắc, gượng gạo. "Nghe bảo là Ninh Tây công chúa." "Ninh Tây [1]?" - Nàng cẩn thận ngẫm ngợi, rồi bật cười - "Ta có bao giờ mang lại bình yên cho Tây Vực đâu." [1] Ninh Tây (宁西 - Níng Xī): "Ninh" (宁) có nghĩa là an bình, yên ổn, thanh bình; "Tây" (西) chỉ Tây Vực. Tước hiệu này mang hàm ý là người mang lại sự yên bình cho vùng Tây Vực."Công chúa đã có công lao to lớn đối với việc giao thương và quan hệ hữu hảo của chúng ta.""Nhưng cũng đâu giúp họ phục quốc được, phải không?" - Thanh liếc nhìn vương tử Ba Tư cách đó không xa. Vị vương tử dường như chẳng hề chán nản vì kết quả này - "Thôi vậy, dù sao ta cũng chỉ biết giết người. Ban đầu lừa ta ra ngoài chẳng phải vì mục đích này sao?" "Tuyệt đối không thể nói là lừa được! Tất cả đều vì muốn tốt cho công chúa, giúp người đạt được công thành danh toại mà thôi." "Công thành danh toại..." - Thanh hừ lạnh, âm thầm siết chặt dây cương - "Nếu ta không về được thì sao? Uổng phí cả đời, cuối cùng cũng chỉ để có thêm vài chữ khắc trên bia mộ." "Công chúa nói vậy là sai rồi..." "Ngươi có biết vì sao ta không chịu ngồi xe ngựa không?" - Nàng mất kiên nhẫn, ngắt lời - "Năm đó ta bị nhốt trong xe đến mức sắp không phân biệt được ngày đêm. Mãi cho đến khi nhìn thấy cát vàng mịt mù, ngựa đổi thành lạc đà, ta mới biết mình chẳng hề đi Trường An nào cả!"
***
"Ngươi nên trách sư tỷ của ngươi." - Lưu đô thống, người phụ trách hộ tống đoàn xe lúc bấy giờ, lên tiếng chế nhạo Thanh - khi ấy còn là một cô gái chưa đến tuổi cập kê, luôn khóc lóc đòi xuống xe trở về đạo quán - "Nếu không phải cô ta cố tình thua nửa chiêu kiếm, thì chuyến Ba Tư này đã là của cô ta chứ không phải ngươi. Vậy mà ngươi còn phải cảm ơn cô ta! Một thiếu nữ ngây thơ như ngươi, liệu có làm nổi thích khách không? Ta thực sự rất nghi ngờ."
***
"Ta không phải là không đánh lại muội. Nếu lần tỷ võ này, người chiến thắng cuối cùng có cơ hội về cung thăm người thân thì..." - Dù bao nhiêu năm đã trôi qua, Tiểu Bạch của tuổi mười lăm - người tỷ tỷ thân thiết nhất của nàng khi đó - vẫn mãi là ánh trăng sáng trong tim nàng. Suốt những tháng ngày lưu lạc tha hương, khi bão cát vàng mịt mùng nhấn chìm, khi vong hồn của đám quý tộc Đại Thực quốc [2] hóa thành ác mộng, ánh trăng ấy luôn kịp thời soi rọi, giúp nàng cắn răng kiên trì, gắng gượng sống sót trên mảnh đất vô vọng này, hoàn thành một kế hoạch hoang đường, và nung nấu hy vọng ngày về trong vinh quang. [2] Tức nhà Abbas.Nụ cười của Tiểu Bạch ánh lên từ đôi mắt trong veo, linh động như suối. Nàng đặt hai tay lên má Thanh, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn thái dương của đối phương: "Tiểu Thanh, muội muội ngốc của ta. Mẹ ta là nhất phẩm phu nhân, bà còn có một người con trai, đâu cần ta về thăm. Còn mẹ muội chỉ là ngự nữ [3], cả năm chẳng mấy khi gặp được phụ hoàng, bà lại chỉ có mình muội thôi. Ta đương nhiên phải nhường cơ hội này cho muội rồi." [3] Một danh hiệu phi tần.
***
Một dải lụa đen thay thế đôi bàn tay mềm mại ấy, vòng qua thái dương, che đi đôi mắt nàng. "Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Ta sẽ không để ngươi nhớ đường đâu." Lưu đô thống xốc nàng lên lưng lạc đà, rồi dùng dây trói chặt tay chân. "Huống hồ, chỉ một mình ngươi thì không tài nào vượt qua được sa mạc này. Chỉ có một con đường để trở về: làm tốt những gì ngươi phải làm. Khi đó, Thánh thượng tự khắc sẽ phái người đến hộ tống ngươi về." "Các ngươi đưa ta đến Ba Tư cũng vô ích! Ta sẽ không làm thích khách đâu! Ta không muốn đi!" "Đạo quán của Thanh Bình công chúa đâu phải nơi để giấu mỹ nhân. Truyền dạy kiếm thuật và lễ nghi cho các ngươi chính là để một ngày kia các ngươi có thể tận trung báo quốc." - Lưu đô thống nói - "Điều này hẳn sư phụ của ngươi đã nói rõ từ sớm. Bây giờ hoàng thất không nuôi nổi người nhàn rỗi, tiền bạc đều nằm trong tay các phiên trấn cả." "Đến Ba Tư hãy cố gắng thể hiện, lập nhiều công trạng vào. Sau này Thánh thượng sẽ ban cho ngươi một phần của hồi môn hậu hĩnh, để ngươi đường đường với thân phận công chúa, tha hồ chọn lựa lang quân như ý, hưởng trọn vinh hoa phú quý của một hoàng nữ cả đời." - Lưu đô thống lắc đầu, tặc lưỡi - "Thánh thượng thực sự có quá nhiều nữ nhi. Gả hết đi thì e rằng quốc khố cũng cạn kiệt, nên đành phải dùng đủ mọi cách để sàng lọc bớt thôi." "Ta không cần!" "Ngươi có thể không màng đến của hồi môn, nhưng uy nghiêm của hoàng thất thì không thể đánh mất. Chỉ có một số ít hoàng nữ xuất sắc mới được gả chồng, những người còn lại chỉ có thể ở đạo quán trên núi tu hành cầu phúc cả đời. Ngươi vẫn chưa hiểu sao?" "Cả đời ở trong đạo quán mới đúng ý ta! Mau thả ta về! Tên thái giám thối tha!" "Vậy ngươi cũng không nghĩ cho mẫu thân của mình sao? Bà ấy vốn chỉ là một cung nữ, nhờ sinh ra ngươi mới có được một phẩm cấp thấp kém. Nhưng dù vậy, cuộc sống trong cung chưa bao giờ dễ dàng. Ngươi muốn trở thành niềm hy vọng hay gánh nặng của bà ta?" "Đến lúc này thì lại không màng đến chuyện ta và bà ấy xa cách từ sớm nữa à?" - Thanh càng nói càng tức giận - "Ta chưa đầy sáu tuổi đã bị đưa lên núi Thanh Thành, đến nay đã gần tám năm không gặp mặt. Bây giờ lại lấy bà ấy ra để uy hiếp ta?" "Đây không phải là uy hiếp, cũng không phải đang ra điều kiện! Ngươi phải hiểu cho rõ!" - Lưu đô thống đáp trả - "Ngươi không có lựa chọn nào khác. Đã luyện thành kiếm thuật thì chuyến đi Ba Tư này là bắt buộc. Ta nói những điều này chả qua là muốn cho ngươi có chút hy vọng mà thôi. Tóm lại, đến nơi đó rồi, sẽ không một ai coi ngươi là hoàng nữ. Ngươi chỉ là một thích khách vô danh trong đội quân tiếp viện của bọn ta. Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là chết."
***
"Nhớ thay ta vấn an phụ hoàng, mẫu hậu và Đức phi." - Tiểu Bạch buộc hành lý lên vai Tiểu Thanh, hài lòng vỗ vỗ vào túi vải căng phồng - "Số y phục này chắc đủ cho muội mặc trong chuyến này." "Muội làm gì có nhiều y phục như vậy?" - Nàng cúi đầu, ngờ vực nắn nắn túi vải. "Có một chiếc áo choàng lông thỏ là của ta. Ta nghĩ bây giờ là mùa đông, đường đi lạnh lẽo, nên tạm cho muội mượn..." - Tiểu Bạch lập tức lộ vẻ tủi thân - "Dì của ta mỗi đông đều sai người may áo mới gửi đến, nhưng thực sự đến tay ta cũng chỉ có mỗi chiếc này thôi. Muội nhất định phải nhớ mang về trả ta đấy." "Xem ra có kẻ đã ăn bớt không ít." - Tiểu Thanh vội an ủi - "Đợi đến lúc đó, muội sẽ đến chỗ Đức phi nương nương xin thêm cho tỷ vài cái. Lần này sẽ không để ai lấy đi được nữa." "Được, cứ quyết định vậy đi!" "Tỷ tỷ, còn cần muội mang giúp gì nữa không?" "Bánh nếp nhân hoa gói lá dong." - Tiểu Bạch nhìn quanh xác nhận không có ai khác, mới đầy mong đợi ghé vào tai nàng thì thầm - "Phải là bánh của phường Vĩnh Hưng nhé, muội cứ nói thẳng với dì là được. Nhân lúc trời đông bánh không bị hỏng, bảo dì sai người mua thêm mấy hộp, đến lúc đó hai ta mỗi người một nửa!" "Được, muội nhất định sẽ bảo họ phi ngựa thật nhanh." "Cũng đừng vội quá, dù sao đường đến đất Thục rất khó đi, sợ gặp nguy hiểm." - Tiểu Bạch lưu luyến ôm chầm lấy nàng, vùi mặt vào vai, bắt đầu rên rỉ như con thú nhỏ - "Ôi, Tiểu Thanh của ta ít nhất cũng phải đi mất một hai tháng. Một mình ta ở đây biết phải làm sao? Ngày nào cũng phải một thân đối mặt với tam cô, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi." "Có gì mà nghiêm trọng vậy, còn các tỷ muội khác mà." - Tiểu Thanh áp mặt vào đầu nàng, nhẹ nhàng cọ mái tóc lạnh lẽo, bóng mượt tựa kim loại - "Kiếm thuật của họ không bằng tỷ, nên đối mặt với sư phụ, áp lực còn lớn hơn nhiều." "Nhưng ta không thích chơi với họ... Muội không ở đây, ta lại phải một mình dạy họ luyện kiếm." "Tiểu Bạch dạy kiếm luôn kiên nhẫn hơn muội nhiều." "Buổi tối còn phải ngủ một mình, không có Tiểu Thanh, giường vừa lạnh vừa cứng." - Nàng càng tỏ ra đáng thương hơn - "Nếu nửa đêm muốn đi 'giải quyết nỗi buồn' cũng không có ai đi cùng, một mình ta không dám đi..." Nghe đến đây, Thanh rốt cuộc phì cười: "Còn giả vờ nữa! Trước kia cũng là tỷ tối nào cứ kể chuyện ma dọa muội, hại muội không rúc chung chăn với tỷ thì không dám nhắm mắt." "Cái gì chứ! Muội nỡ lòng bỏ ta vậy sao!" - Tiểu Bạch buông tay, thu lại vẻ yếu đuối, giả vờ giận dỗi. "Trong vòng một tháng muội sẽ quay về với tỷ! Đi nhanh về nhanh!" - Tiểu Thanh lập tức nắm tay nàng, hứa chắc. "Vậy không được." - Tiểu Bạch liền phản đối - "Quay lại núi này, ngày nào không luyện kiếm thì cũng tụng kinh niệm chú, ăn uống thì đạm bạc. Hiếm có dịp ra ngoài một lần, muội ít nhất phải thay ta chơi cho thỏa thích, đợi đến mùa xuân năm sau hẵng về." "Đúng rồi, còn phải mang thêm ít bạc nữa." - Tiểu Bạch vừa nói vừa định quay vào phòng lấy tiền. Đúng lúc này, Lưu đô thống bước vào cửa, cười sang sảng như chuông ngân: "A Bạch quả là lo xa quá rồi! Đường đi xa xôi, lẽ nào lại để hoàng nữ tự bỏ tiền túi? Yên tâm đi, ăn uống chiêu đãi cứ để chúng tôi lo liệu hết." Tiểu Bạch cũng thuận thế bày điệu bộ công chúa, cố tỏ ra hung dữ với nam nhân cao lớn như núi trước mặt: "Vậy được, nói trước nhé! Nếu có bạc đãi tí nào, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!" "Vâng, tuân lệnh, tuân lệnh." - Lưu đô thống liên tục cúi người cười đáp. "Tỷ tỷ bảo trọng, đợi ta về." - Tiểu Thanh nói. Cuối cùng, hai người cùng rút kiếm, đảo ngược thân rồi chạm chuôi kiếm vào nhau. Đây là mật hiệu riêng giữa hai cô gái, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Khi một người làm người kia phật lòng, hoặc khi cả hai cùng vui vẻ, hay khi vừa kết thúc một trận đấu tập thỏa mãn, họ đều để cặp kiếm tỷ muội này chạm vào nhau, thể hiện sự thân thiết giữa chủ nhân của chúng. Sư phụ khi ban kiếm từng dặn dò, phải bảo quản cẩn thận, người và kiếm là một, kiếm còn thì người còn, kiếm gãy thì người vong. Vì vậy, đôi khi việc chạm kiếm còn mang lại cảm giác gắn kết sâu sắc hơn cả những tiếp xúc tứ chi.
***
Đến thành Tật Lăng, tấm bịt mắt cuối cùng cũng được gỡ xuống. Còn chưa kịp trông rõ mảnh đất xa lạ này, nàng đã bị xiềng xích của nô lệ trói lại. Thanh bị lôi vào một căn nhà đất xám xịt. Lưu đô thống nói đây là cung điện của vị vương tử Ba Tư thất thế. Đúng vậy, đây cũng được gọi là cung điện, không cần phải ngạc nhiên, xứ sở này vốn cằn cỗi như thế. Sau đó, Thanh bị ném mạnh xuống nền nhà trải đầy thảm lông cừu. Trong đầu nàng lập tức nảy ra một kết luận: Hóa ra cừu ở đâu trên thế gian này cũng đều có mùi giống nhau! Tất cả người trong cung điện đều đang tức giận, nhưng không phải vì mùi hôi nồng của lông cừu như nàng. Nàng nghe thấy họ cãi nhau bằng tiếng Ba Tư. Tuy không hiểu một chữ nào, song nàng đại khái đoán được lý do. Vương quốc của Thiên Khả Hãn [4] chỉ có thể phái vài chục người tiếp viện thôi sao? Vương tử Ba Tư muốn khôi phục đất nước, chứ không phải đi ăn xin! Nhưng biết sao bây giờ? Chả nhẽ muốn phụ hoàng thừa nhận mình vừa thiếu tiền vừa thiếu quân, lại còn đang phải đối mặt với nguy cơ từ các phiên trấn? Việc phái vài người đến chỉ là để giữ thể diện mà tổ tiên bao đời đã vất vả gây dựng ở Tây Vực mà thôi. [4] Thiên Khả Hãn là tôn hiệu mà các bộ lạc Đông Đột Quyết, Tây Đột Quyết và các dân tộc Tây Vực dâng tặng cho các hoàng đế nhà Đường.Quả nhiên, có người nóng nảy quá, buột miệng thốt bằng tiếng Hán: "Một mình cô ta có thể địch lại cả một đội quân!"Bốn bề chợt lặng phắt. Một gã Ba Tư đội chiếc mũ sặc sỡ, bên hông dắt thanh loan đao, từ chòm râu rậm rạp nói mấy tiếng ồm ồm. Thanh tiếp tục đoán, chắc là họ muốn nàng chứng minh điều gì. Lòng chợt dấy lên dự cảm chẳng lành. Có người huýt sáo. Cánh cửa lại mở ra. Một tên đầy tớ dắt ba con chó săn khổng lồ đi vào. Chủ nhân còn chưa ra lệnh, lũ chó săn đã nhắm thẳng vào nàng, nước dãi chảy ròng ròng chỗ khóe mõm, nóng lòng muốn vùng khỏi dây xích. Sau này Thanh mới biết người Ba Tư gọi loại chó săn này là chó Ấn Độ, thường ngày được cho ăn thịt sống, đôi khi là thịt động vật, đôi khi là nô lệ. "Mau cởi trói cho ta!" - Nàng liều mạng ra hiệu cho Lưu đô thống về sợi xích sắt trên tay chân. Nhưng đối phương hệt như không hiểu tiếng Hán, thậm chí còn chả thèm liếc nhìn nàng, cứ ung dung ngồi dưới đất hưởng thụ rượu nho. Lại một tiếng huýt sáo. Ba con chó săn được thả ra, lập tức lao về phía Thanh như quỷ đói. Nàng dùng hai chân đạp văng con đi đầu, thuận thế lộn người về phía sau, nhảy lên tấm thảm ăn của người Ba Tư, dùng gót chân đá bay một chiếc lọ đựng bánh, nhưng không trúng mục tiêu nào. Lũ chó cũng đuổi theo lên tấm thảm, hất đổ hết đĩa thịt và rượu, khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Tay chân Thanh bị trói nên tầm hoạt động rất hạn chế, chẳng mấy chốc đã bị chính sợi xích chân làm vướng, ngã sõng soài giữa vũng nước lênh láng. Một con chó săn từ chính diện lao tới. Nàng giơ hai chân lên, lợi dụng sợi xích để chặn lại hàm răng sắc nhọn của nó. Sợi xích to khỏe mắc chặt vào gốc hàm con chó. Nàng nhanh chóng xoắn hai chân lại, siết toàn bộ hàm trên của nó. Con vật tức tối chỉ có thể dùng móng vuốt cào liên tục vào chân nàng, nhưng vết cào này chẳng thấm vào đâu so với bộ hàm của nó. Con chó săn bên phải cũng bị Thanh dùng sợi xích trên tay khống chế theo cách tương tự. Nhưng với con bên trái, nàng đâu còn cách nào khác, đành rụt cổ lại, đưa vai ra cho nó cắn. Ngay khoảnh khắc hàm răng cắm phập vào da thịt, nàng dùng miệng ngậm lấy một con dao ăn gần đó, quay đầu đâm mũi dao xuyên qua mắt nó, ngập sâu vào óc nó. Xong con đầu tiên. Trong đám người Ba Tư đã có kẻ thốt lên tiếng trầm trồ, nhưng họ không định dừng chuyện này lại. Đây là một dân tộc giỏi tiếp thu phong tục tập quán từ khắp nơi, vì vậy mà sở thích của họ vô cùng đa dạng: họ ưa chuộng quần áo của người Mễ Để [5], áo giáp của người Ai Cập, thú vui đồng tính của người Hy Lạp và những trận đấu thú của người La Mã. [5] Tức người Media.Thanh tiếp tục ghì chặt con chó săn dưới chân, còn phần thân trên thì vừa phải chống đỡ con chó bên phải, vừa cố gắng di chuyển cho đến khi ngón tay chạm được vào con dao ăn. Nàng nhanh chóng rút dao, nới lỏng xích, rồi dứt khoát cắt cổ con vật. Bấy giờ, con còn lại đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ, kết cục đã quá rõ ràng. Nhưng nàng không vội kết liễu nó, ngược lại còn ném dao xuống đất. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt rực lửa căm hận, vừa nhìn xoáy vào khuôn mặt của từng người có mặt ở đó, vừa từ từ dùng sợi xích trên tay siết cổ con chó săn cuối cùng cho đến chết, để tất cả bọn họ phải tận mắt chứng kiến cảnh nó giãy giụa, kêu gào thảm thiết, són cả ra ngoài, rồi cuối cùng chết cứng.Một tên Ba Tư cực thích cảm giác bị uy hiếp này, lập tức bị khuất phục, thậm chí còn cao hứng làm thơ. Từ đó về sau, hắn thường xuyên vừa đàn vừa hát trước mặt Thanh: Một tên Ba Tư rất thích cảm giác bị đe dọa này, ngay lập tức bị khuất phục, thậm chí còn bắt đầu làm thơ, và từ đó về sau thường xuyên vừa đàn vừa hát trước mặt Thanh:Thiếu nữ máu nhuộm hình hài,Như con thú cuối giương oai giữa vòng.Mầm thiêng hồ cạn uổng công, [6]Đất xưa giặc chiếm, non sông não nùng.Thần linh hộ gái đất Tần, [7]Cyrus [8] bờ cõi, tương phùng giúp ta.[6] Câu này liên quan đến truyền thuyết trong Hỏa giáo của Ba Tư cổ đại. Theo đó, hạt giống của nhà tiên tri Zoroaster được tin là bảo tồn trong một hồ nước thiêng. Các trinh nữ khi tắm trong hồ này có thể thụ thai và sinh ra các Saoshyant (Đấng Cứu Thế), người sẽ mang lại sự đổi mới cho thế giới. Vì vậy câu này ẩn dụ niềm hy vọng phục quốc nay đã trở nên xa vời.[7] Cô gái đến từ nước Tần, là cách nói thơ hóa để chỉ cô gái đến từ Đại Đường Trung Hoa.[8] Cyrus Đại đế, người sáng lập Đế quốc Ba Tư thứ nhất.Cuối cùng, xiềng xích cũng được tháo bỏ. Người Ba Tư bắt đầu chữa thương cho Thanh, dùng dầu cao bôi lên vết thương nàng - đó là thần dược của họ. Dù là vết dao cắt, vết bỏng, hay bị nôn mửa, tiêu chảy, họ đều dùng thứ này, lúc thì bôi ngoài da, lúc thì cần uống trong. Còn về việc nó có thực sự hiệu quả hay không, thì cũng tùy người cảm nhận. Toàn mấy thứ vớ vẩn! Là khen hay châm biếm vậy? Nàng nhìn gã thi sĩ, dùng bàn tay bị thương vớ lấy một cốc rượu ném thẳng về phía hắn.