Sát Thủ Xuyên Không

Chương 9: Monday



Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy lại bất ngờ bản thân mình lại ôm Lam Lạc, còn dụi đầu mình vào ngực đối phương... Không những vậy nàng nhận ra bản thân đang chiếm tiện nghi của người ta!

Nhưng vì sợ đối phương tỉnh giấc, Lâm Ngọc Y đã giả vờ ngủ tiếp nhưng lại không lường trước bản thân lại ngủ say khi ngửi được mùi thơm Lam Lạc.

"Thật là..."

Sờ vào mái tóc mềm mại của đối phương Lam Lạc nhịn không được ôm chặt nàng vào ngực mình.

Lâm Ngọc Y: Đấy thấy chưa, ta không hề chiếm tiện nghi chị ta! (⁠ʘ⁠言⁠ʘ⁠╬⁠)

Lam Lạc: Hảo hảo, em không chiếm tiện nghi tôi (⁠─⁠.⁠─⁠|⁠|⁠)
~~

Không biết qua bao lâu, Lâm Ngọc Y cũng tỉnh táo nhìn bên cạnh và nhận ra đối phương đã rời đi không lâu.

Nhưng khi vừa tuột xuống giường, một tiếng kêu "Ah" từ dưới sàn nhà làm Lâm Ngọc Y giật mình chân cũng vì vậy mà giẫm mạnh hơn.

"D-đừng giẫm lên lưng tôi..."

Nghe tiếng rên đau quen thuộc, Lâm Ngọc Y nhìn xuống.

"Nhược Lan....?"

Khuôn mặt Lâm Ngọc Y không giấu nổi bật ngờ: "Sao cậu lại ở đây?"

"Ùm...tôi tới gọi cậu dậy, nhưng không ngờ bị cậu đá xuống sàn nhà, khi cậu tỉnh dậy lại giẫm lên lưng tôi nữa a"

Nghe lời kể đầy bi ai từ Thẩm Nhược Lan, Lâm Ngọc Y khuôn mặt tỏ ra đầy áy náy.

"Vậy chút nữa ăn xong bữa sáng tôi tặng quà cho cậu để xin lỗi, được không?"

Nghe món hời từ đối phương, khuôn mặt cô sáng quất gật đầu như đồng ý: "Nhớ lời hứa của cậu nha, Tiểu Y!"

"Này đứng gọi tên đó! Tôi không nhỏ hơn cậu đâu!"

Thấy nàng ngại ngùng, Thẩm Nhược Lan không những không bỏ qua mà còn lấn nước tới: "Tôi tháng 6, cậu tháng 8 vậy rõ ràng cậu nhỏ hơn tôi 2 tháng nên tôi gọi Tiểu Y là lẽ đương nhiên nha!"

Lâm Ngọc Y: 🖕 sinh sau có 2 tháng thôi đấy (⁠ʘ⁠言⁠ʘ⁠╬⁠)

Có lẽ cả hai không nhận ra rằng có một người đang lặng lẽ nhìn nàng và cô qua khe cửa không ai khác chính là Lâm Tịnh Thi - tỷ tỷ của nàng, vị tỷ tỷ có tình cảm vượt qua định mức chị em, vì chính chị cảm nhận được trái tim đang đau nhói khó chịu nhưng phải đè nén lại mà quay lưng bỏ đi.

Tiểu Bạch: Tình cảm nhận loại thật khó hiểu...╮⁠(⁠╯⁠_⁠╰⁠)⁠╭

_Quay trở lại bên nàng_

Nhận ra bộ đồ ngủ bản thân còn đang mặc: "Quên mất tôi chưa đánh răng thay đồ!"

"Vậy cậu cứ thay đi, tôi đợi bên ngoài!"

"Ừm!"

Lâm Ngọc Y gật đầu, nàng lôi balo ra một bộ đồ lẫn đồ lót phóng nhanh vào trong nhà tắm.

Mười lăm phút sau, nàng bước ra với phong cách thời trang cá tính.

Bộ nàng đang mặc:

Vừa nhìn nàng bước ra với phong cách cá tính, nhưng cô không tránh khỏi đỏ mặt, mũi bị kích thích quá độ mà chảy máu mũi.


Thẩm Nhược Lan: Nhân sinh không còn gì hối tiếc...

Thấy đối phương chảy máu mũi khi nhìn mình, Lâm Ngọc Y hoảng hốt chạy lại sốt sắn: "Này, cậu ổn chứ?"

"Ổn, ổn lắm...!"

Thấy đối phương nói bản thân ổn, nhưng máu mũi của cô lại bán đứng cứ chảy suốt.

Tình hình không ổn lắm...Lâm Ngọc Y nhanh tay lôi trong balo ra khăn giấy ướt thơm lau máu mũi cho cô.

Nàng vừa lau xong, máu mũi cũng không chảy nữa.

"Thật là...cậu nhìn tôi làm gì tới nổi chảy máu mũi thế?"

"Cậu mặc đồ gì vào cùng đẹp cả... Thật ngưỡng mộ vẻ đẹp của cậu nha, Tiểu Y..."

Lâm Ngọc Y: Nếu ngươi không phải lão công ta, ta nhất định sẽ đấm ngươi chín nghìn chín trăm bốn mươi chín cú đấm!

"Ùm.. được rồi đừng nói chuyện này..." Lâm Ngọc Y xua tay

"Chúng ta cần xuống sảnh để ăn sáng cùng mọi người nữa."

"Nghe theo cậu, Tiểu Y"

". . ."

Thế là cả hai vào tháng máy bấm tầng 1 và ra đại sảnh, trước đại sảnh đã xuất hiện một bộ bàn ghế đầy cao cấp cùng với thức ăn trên bàn đầy phong phú.

"Ăn thôi."

Kéo Thẩm Nhược Lan ngồi xuống kế bên mình, bên phải chỗ nàng ngồi không ai khác chính là Lam Lạc, cô đã lột vỏ tôm lẫn tôm tít vào chén nàng.

"Ăn đi, tôi dẫn em đi chơi tới đến 10 giờ trưa rồi trở về"

"Ân"

Lâm Ngọc Y gật đầu, dùng đũa gắp từng con tôm đã được lột vỏ cho vào miệng nhai, từng con lẫn tôm tít được Lam Lạc lột đều đã được vào bụng nàng.

"Cậu cũng ăn hào và chút cơm chiên đi"

Không để nàng từ chối, Thẩm Nhược Lan cũng cầm lấy chén nàng gấp vài con hào cùng chút cơm để vào chén và đưa lại cho nàng.

"Ăn xong ta đi."
~~

Bữa sáng không khí chỉ có màu hồng toả xung quanh chỗ ba người Lâm Ngọc Y, Lam Lạc và Thẩm Nhược Lan.

Còn bên phía tỷ tỷ Lâm Ngọc Y, Lâm Tịnh Thi cùng với bạn gái của mình lại không xuất hiện màu hường phấn mà ngược lại màu tối kịt.

Nhưng bữa cơm sáng rất nhanh kết thúc, cả ba đều đồng loạt đứng dậy khi ăn xong và mua một chút nước giải khát đi xung quanh khách sạn.

"Tôi nhớ ở trong khách sạn này có một bể bơi vip dành cho các thiếu gia tiểu thư hoạt động ở đây."

Nghe Lam Lạc nói tới bể bơi, mặt Lâm Ngọc Y biến sắc.

"B-bể bơi...?"

"Ừm, chúng ta cũng có thể lựa chọn mua  áo tắm để bơi và hoạt động tốt cho sức khỏe."

"Này, chẳng lẽ cậu không biết bơi sao... Tiểu Y?"

Mặt Thẩm Nhược Lan lộ vẻ gian manh, nhưng rất nhanh thu hồi lại.

Lâm Ngọc Y đáp: "Biết bơi, nhưng tôi không thích bơi trong bể mà muốn tắm biển."

"Tắm biển..."

Cả hai con người cùng lúc nghĩ ra các suy nghĩ đen tối trong đầu.

Thấy vậy, Lâm Ngọc Y lên tiếng bác bỏ: "Đừng có suy đen tối, các địa điểm đã được định sẵn rồi là không có tắm biển đâu!"

"Ai mà biết trước được tương lai?"

Lâm Ngọc Y: Có điềm rồi...

"Được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Ta tới quầy mua đồ lưu niệm rồi."

Nghe Lam Lạc nói, Lâm Ngọc Y mắt bỗng sáng bừng lên mà lao tới chỗ quày bán hàng, trước khi nàng đi xa tiếng nàng vọng lại: " Đừng quan tâm đến, hai người muốn đi đâu thì đi đi."

___ To be continue ___

T/g said: Giờ thay đổi hoàn toàn bộ này coi bộ hơi lâu nha (⁠ب⁠_⁠ب⁠)

Chương trước Chương tiếp
Loading...