Sát Thủ Xuyên Không

Chương 8: The First Day



Vì nằm gục trên bàn nên nàng đã không nghe được đoạn thông báo sau: [Vì chuyến đi này chúng ta cần phải ghép đoàn với các anh chị lớp khác ngẫu nhiên và vị lão sư đi cùng]

May mắn thay, khi tỉnh giấc nàng đã được tiểu Bạch thông báo lại toàn bộ sự việc.

Cũng như nói trước cho nàng biết cần những gì để hảo hảo bảo vệ bản thân tránh trường hợp bị các nữ sinh khác bắt nạt.

Nghe theo lời Tiểu Bạch, khi trở về nhà nàng đã lên phòng soạn những thứ cần thiết và một bộ đồ đi rất ư là đẹp mắt.

Dù nàng biết bản thân sẽ là Bottom nhưng vì khuôn mặt này không mặc đồ thật ngầu thì quá uổng cho cơ thể này rồi.

Vì soạn đồ quá giờ, Lâm Ngọc Y ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Đến khi thức dậy đã là 4 giờ 35 phút... Vì có lẽ là do hôm nay là ngày cả trường tổ chức nên việc thức sớm có lẽ là chuyện đương nhiên.

Khi tỉnh dậy, nàng dùng 10 phút vệ sinh cá nhân và mặc được một bộ đồ nàng cho là ổn và ngầu.

Đồ nàng mặc:

Khuôn mặt của nàng đã xinh xắn nhưng vẫn có nét soái do thừa hưởng gen từ Lâm lão gia nên khi mặc vào rồi đứng trước gương Lâm Ngọc Y cảm thán khuôn mặt này không thôi.

Giày nàng cũng đã chuẩn bị sẵn 3 đôi giày vì sợ có sự cố diễn ra.

Khi Lâm Ngọc Y soạn đồ xong hết, quay qua nhìn đồng hồ cũng đã chỉ đến 5 giờ 20 phút.

Còn chục phút nữa tới thời điểm chuyến đi xuất phát, nhưng vì sợ có sơ xuất vì trí nhớ cơ thể này hay quên nên nàng đã xem xét lại ba lô chắc chắn đã đủ mà kéo khoá lại.

Khi nhìn lại đồng hồ đã đến, Lâm Ngọc Y cũng không chậm trễ đứng dậy mang balo ra ngoài.

Vừa ra ngoài, cũng là lúc nàng gặp tỷ tỷ Lâm Tịnh Thi.

Cô nhìn nàng, lời muốn nói lại thôi. Thế là cả hai im lặng song song ra ngoài cổng Lâm gia.

Vừa ra khỏi, đã có một chiếc siêu xe đã dựng đứng cổng như đợi cả hai vào trong xe.

Hai chị em họ Lâm cũng im lặng lên xe và được tài xế đưa đến trường, gặp được vô số người nhưng vì hai chị em nàng quá nổi bật nên mọi người nhìn.

"Đó không phải là hai chị em Lâm gia sao?"

"Lần đầu tôi thấy hai người đó đi chung đó!"

"Mấy tháng trước còn không nhìn mặt nhau mà? Sao giờ đi chung rồi?"

Bỗng một cậu nam sinh chán ghét nhìn cả hai lẩm bẩm.

"Chẳng lẽ hai người họ chơi loạn luân à?"

Ngay khi nam sinh kia nói, một cậu nam sinh khác bịt miệng cậu ta lại trước khi cậu nói thêm.

"Trời, có chơi nữa à?"

"Ông điên vừa thôi!"

Ngay khi cậu ta im lặng được một chút, vài nữ sinh nhìn cậu ta như sinh vật lạ đầy khinh bỉ.

Cả hai chị em họ Lâm thì không chút quan tâm nào, cả hai đều lên xe lớp của bản thân.

Dù ghép cặp nhưng lớp Lâm Ngọc Y lại được ghép với các anh chị khối trên nhưng nàng không bận tâm lắm.

Nói về danh sách ghép, cô được ghép ngồi chung với Thẩm Nhược Lan bạn gái của Đào Hiểu Khê được mệnh danh là bạch liên hoa yếu đuối.

Vừa ngồi theo danh sách, may mắn chỗ nàng ngồi ngay cuối và phía trong có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chào, lâu rồi không gặp."

Vừa vào ngồi chưa lâu, Thẩm Nhược Lan đã lên tiếng chào hỏi trước, giọng nói nhẹ nhàng đầm ấm thử hỏi ai mà không mê?

"Uh, chào bạn học Thẩm."

Lâm Ngọc Y lịch sự chào lại.

"Sao xưng hô xa lạ vậy?"

Nghe giọng Thẩm Nhược Lan lên tiếng có vẻ cô ấy không vui, Lâm Ngọc Y chỉ cười gượng trả lời qua loa.

"Xin lỗi nhưng tôi vẫn chưa nhớ hoàn toàn bạn học là ai."

"Vậy sao?"

Thẩm Nhược Lan nghe nàng nói, giọng đầy xa cách. Dù trước đó cả hai cũng gọi là bạn thân trong lớp đi...

Nhưng vì ả tra nữ Đào Hiểu Khê chen ngang cùng cô yêu đương thì mọi thứ cô xây dựng đều sụp đổ...cả những lời đồn ác ý về Lâm Ngọc Y làm cô hận không được đấm bọn họ.

Hít thở một hơi dài, Thẩm Nhược Lan giới thiệu bản thân. 

"Để tôi giới thiệu bản thân lại cho cậu nhớ, tôi là Nhược Lan. Chúng ta là bạn thân."

"Bạn thân?"

Lâm Ngọc Y rơi vào suy nghĩ, nhớ lại ký ức của thân chủ cũng nhớ ra một số chi tiết không mấy hay ho của thân chủ về người tên Thẩm Nhược Lan này

"Sao thế? Cậu có gì không ổn sao?"

Thẩm Nhược Lan lên tiếng hỏi than, khuôn mặt cô ấy lúc này hiện rõ lo lắng hỏi.

"Không sao, tôi vẫn đang nhớ về mọi người nên hơi mệt."

"Vậy cậu cứ ngủ đi. Nếu tới nơi tôi sẽ gọi cậu dậy."

Nghe Thẩm Nhược Lan ra đề nghị, nàng cũng không ngần ngại đồng ý.

Tiện thể lấy ra cái gối tựa màu đen có hình con mèo đen không kém dễ thương để vào cổ rồi dần thiếp đi.

Ảnh gối tựa cổ:


Lâm Ngọc Y đang ngủ ngon lại nghe tiếng nổ *Bụp* làm nàng tỉnh ngủ.

Mắt vừa mở đã thấy vậy mà mình lại dựa vào vai Thẩm Nhược Lan a!

Nàng vội vàng ngồi thẳng dậy ho vài tiếng xấu hổ.

"Khụ, xin lỗi vì đã dựa vào cậu."

"Không sao, mình không để tâm."

Môi Thẩm Nhược Lan lại nở ra nụ cười rực rỡ làm phía chỗ ngồi của cả hai đều xuất hiện không khí màu hường phấn.

"Ư—"

Lờ chưa kịp nói, loa thông báo từ xe buýt: [Chú ý, chú ý hiện tại xe của chúng ta đã bị thủng bánh.]

[Vì xung quanh vẫn còn là khu vực ngoại ô nên các cô cậu hãy mang ba lô của mình xuống đi bộ.]

[Xin nhắc lại, các cô cậu học sinh chú ý...]

Nghe loa thông báo, cả đám trong xe đa số đều phàn nàn về việc này.

"Đi bộ sao? Sao mấy người giết tôi đi!"

"Biết chỗ này cách trạm bao nhiêu km không!? Tức thật chứ!!"

"Khi sinh mẹ đẻ tới giờ tao chưa bao giờ vận động gì nhiều hơn 1km cả..."

"Giờ kêu bọn mình đi bộ chẳng lẽ chết nguyên đám?"

"Nói xì xầm gì đó?"

Giọng nói từ phía đầu xe từ từ đi xuống chỗ của mấy học sinh đang trò chuyện.

"La..Lam lão sư..."

"Bọn em không có nói gì cả!!"

"Đừng giết bọn em!!!"

"Chu mi nga!!"

Lam Lạc nhìn đám học sinh xung quanh, chỉ trừng mắt một cái rồi vỗ tay.

"Như thông báo đã nói, ta cần phải di chuyển ngay! Và trong 7 km tới có thể sẽ có một khách sạn dừng chân."

"Nếu các cô cậu không thực hiện, đừng nói có gia tộc cao, các cô cậu sẽ được hưởng đặt cách tới nghĩa vụ quân sự vài ngày tới."

Nghe tới đó, cả đám đều lũ lượt kéo xuống xe, dù một vài thành phần có chút không hài lòng nhưng vẫn làm theo.

Vừa đi xuống, cái nóng bức đã ập xuống từ trên cao, ngước lên nhìn bầu trời thì rõ ràng thấy không có đám mây nào cả.

Nhưng không ai than vãn cả, cả doàn cứ như vậy đi bộ hơn 5 km ai cũng đã mệt lã người.

Cả Lâm Ngọc Y cũng không khá hơn, thể chất của nguyên chủ không tốt tí nào.

Cũng vì thế mà mọi người đều ngừng chân nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc đoàn uống nước lọc không lạnh để giải khát, may mắn, nàng có đem bình giữ nhiệt tận 2 bình nên có đưa cho Thẩm Nhược Lan một bình để uống cho dỡ khát đỡ mệt.

Vì nàng đưa bình giữ nhiệt cho Thẩm Nhược Lan, Lam Lạc phía dưới nhìn thấy liền đi tới tự nhiên cầm lấy bình giữ nhiệt uống.

"Cảm ơn nhé, Tiểu Y!"

Dứt câu, cô vươn tay xoa đầu nàng nở nụ cười tươi tắn.

Vừa xuất hiện hàng loạt hành động thân mật làm cả đoàn há hốc mồm kinh ngạc nhìn Lam lão sư oai phong nghiêm túc giờ đây lại ôn nhu với Lâm Ngọc Y nữ sinh có lời đồn không hay về nàng.

Lâm Ngọc Y: *Không biết chuyện gì nên vẫn thảnh thơi*

". . ."

Ngồi một bên, Thẩm Nhược Lan thấy rõ ánh mất khiêu khích từ đối phương, ngoài mặt nàng cũng chỉ cười nhẹ nhưng bên trong nàng không hề cười!

"Sao thế?"

"Không có gì, lão sư cũng nên xuất phát tiếp thôi. Gần tới nơi rồi mà?"

Nghe Thẩm Nhược Lan nói, Lâm Ngọc Y cũng thấy có lí nên nói giúp: "Lão sư, Nhược Lan nói đúng đó. Ta cần tới trước khi mọi bạn đồng học đều mệt không đi nổi."

"Được rồi, nghe theo hai em! Tất cả mọi người chú ý, còn 1,5 km nữa là tới rồi. Ta cần ý chí để vượt qua! "

"Đã rõ!"

Ai nấy cũng đều hừng hực ý chí tới đích để được nghỉ ngơi!

Thế là cả đòn tiếp tục đi, có người mệt nhưng vẫn đi tiếp vì đã thấy rõ một căn khách sạn sang trọng.

Ý chí càng nhiều cả bọn rốt cuộc cũng tới được đích đến. Và đó là nơi nghỉ chân, Lam Lạc cũng đã gọi cho thầy cô các đoàn khác về sự cố này nên cả bọn được ngủ một đêm tại khách sạn.

Lam Lạc đã sắp xếp theo thứ tự ngủ chung phòng nam và nam ngủ, nữ với nữ ngủ chung.

Vì nữ có số lẻ nên Lâm Ngọc Y phải ngủ chung với Lam Lạc trước sự tức giận từ phía Thẩm Nhược Lan.

"Cô hay lắm!"

Thế là ai cũng nhận được thẻ phòng và vào trong phòng để đồ vào đó.

Ra cùng mọi người ăn trong khách sạn rồi tắm rửa và ngủ.

___To be continue ___

T

/g said: Gần như thay đổi toàn bộ nên tuyến độ có chút chậm cần nhiều thời gian vừa chính sửa vừa đọc lại có sai sót gì không:vv thôi thì đăng ngày 6/9 cũng như mọi người đều đi học cho zui nhà zui cửa hahaha ¯⁠\⁠_⁠(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠_⁠/⁠¯

Chương trước Chương tiếp
Loading...