SasuSaku_[Edit] Mục tiêu của chúng ta là gây chuyện

(7)



"Thoải mái quá đi!" Sau khi đã đi vào bên trong nhà trọ suối nước nóng, Naruto nhanh chóng bỏ túi hành lý căng phồng của mình xuống. Cậu nhanh chóng nhìn thấy tấm nệm futon được trải phẳng một cách ngay ngắn trên mặt đất, không nói lời nào mà cậu ta đã quyết định mình sẽ nhào thẳng qua từ chiếc cửa thứ hai bên trái vào đó, cả cơ thể cậu ngay lập tức được vùi vào trong sự mềm mại và thoải mái do tấm nệm futon mang tới. "Cái cảm giác này, đúng là tuyệt không thể tả." Naruto dường như đã hiểu được tâm lý hạnh phúc của Kakashi kể từ sau khi về khi hưu, nhà trọ và suối nước nóng quả thật là quá tuyệt vời.

"Không nên vừa mới vào phòng đã nằm liền như vậy." Sakura thở dài, xoay người định giúp Naruto cất balo thì đã bị Sasuke vươn tay kéo lại.

Hiển nhiên là Sasuke đã cất kỹ balo của anh và của Sakura rồi, "Để tự cậu ta tự mình làm đi, hôm nay ngoại trừ lúc di chuyển, cậu ta lúc nào cũng nằm lì trên giường". Sasuke coi mọi chuyện giống như chuyện hiển nhiên lấy thuốc hạ sốt ra đưa cho Sakura, anh nhanh chóng di chuyển đến chiếc bàn lùn gần đó rót cho cô một cốc nước, "Đầu tiên thì cậu hãy uống đi đã, Sakura."

Naruto trở người lại nhìn đến chiếc balo căng phồng của mình, vùng vẫy một hồi lâu cũng không đứng dậy mà lại một lần nữa nằm xuống. "Lát nữa Sakura-chan ngủ ở đây đi." Cậu vỗ vỗ tay mình vào tấm futon nằm bên phải cạnh chỗ mình nằm, bên phải Naruto vẫn còn hai tấm futon trống, bên trái thì chỉ có một. "Tớ cảm thấy, đã lâu lắm rồi Sakura-chan không nằm giữa hai người bọn tớ." Nói rồi cậu ta còn nâng đôi mắt tội nghiệp nhìn về phía cô.

"Cậu tốt nhất vẫn nên ngủ sát bên tường cùng với Kakashi đi." Sasuke cầm lấy chiếc balo của Naruto cực kỳ tùy tiện nhưng rất chuẩn xác mà vứt nó vào một góc trơ trọi. "Tư thế ngủ của cậu cũng chỉ có mình Kakashi mới chịu nổi thôi."

À, hình như sau này còn có Hinata.

Cửa phòng bất chợt bị mở ra, Kakashi nghe được những lời Sasuke nói thì khuôn mặt không khỏi hơi khó nhìn, "Thầy lớn tuổi rồi, với tư thế ngủ đó của Naruto thầy sợ sẽ bị tập kích trong mơ. Còn nữa, Sasuke em phải nhớ khi gọi tên thầy thì phải thêm 'sensei' vào."

"Không đâu, Kakashi-sensei nhất định có thể làm được mà." Sakura vừa uống thuốc xong thì cười tủm tỉm nói, "Kakashi-sensei đã đặt trước bữa tối chưa vậy, còn anmitsu thì sao?"

Kakashi trở tay đóng kỹ cánh cửa phía sau lưng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc lúc nãy mình vừa đi đặt trước bữa tối thì trái tim không ngừng nhỏ máu. "Ừm, nếu như đó là yêu cầu đến từ cô bé học trò đáng yêu nhất của thầy thì tất nhiên thầy sẽ đáp ứng rồi." Con mắt duy nhất để lộ ra bên ngoài cong cong như một vầng trăng lưỡi liềm.

"Hừ." Đối với một mớ ngôn ngữ được Kakashi nói ra, Sasuke nghe thấy chỉ khẽ chép miệng một cái rồi đi thẳng đến bên cạnh Sakura và ngồi xuống.

"Kakashi-sensei muôn năm!" Sakura reo lên, Naruto gần đó cũng rướn nửa người dậy vỗ tay hò reo cùng với cô bạn của mình.

Nếu như không để ý đến cái túi tiền xẹp lép của mình, chỉ cần nhìn thấy ba người kia đang vô cùng vui vẻ, hồ hởi thì Kakashi cảm thấy bữa cơm này vẫn rất xứng đáng. Đúng vậy, đến cả cái người mặt lạnh như Sasuke khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Sakura thì cũng lạnh không nổi nữa.

Kakashi ngồi đối diện hai đứa học trò nhỏ của mình, thầy không khỏi dùng tay ôm lấy lòng ngực mình. Đây là sức công kích đến từ giá trị nhan sắc cực cao của hai đứa học trò nhà mình!

Trong căn phòng nho nhỏ, bầu không khí vẫn cứ luôn náo nhiệt. Đặc biệt là kể từ sau khi sự việc hỏi về món anmitsu thì bàn tiệc ngon lành được đưa lên, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn lùn, lúc này bầu không khí lại càng không dứt được tiếng cười.

"Ở một nơi tuyệt như thế này thì đương nhiên không thể thiếu được cái này!" Naruto thần thần bí bí lấy ra món bảo bối mà cậu ta giữ cẩn thận xuống đường đi từ Konoha tới giờ. Cậu ta nhìn chằm chằm về phía Kakashi, mãi đến khi Kakashi có chút rùng mình thì cậu ta mới lấy món đồ từ trong balo ra đặt trên bàn.

Kakashi xích lại gần để quan sát kỹ lưỡng hơn. Dù chỉ là một chiếc bình nhỏ màu trắng chẳng có mấy thu hút, nhưng thầy lại cầm nó đưa lên mũi, hơi ngửi một hồi, "Rượu?"

Naruto gật đầu liên tục, "Đúng vậy, đúng vậy. Cái này là do em chuẩn bị đấy, trong trường hợp này làm sao có thể thiếu rượu được chứ!"

Buổi sáng Sakura và Sasuke đã nhìn thấy thứ đó rồi nên bây giờ cũng không hề cảm thấy bất ngờ chút nào. Nhưng mà, trước kia Sakura đi theo Tsunade cũng không hề ít nên đối với việc này, cô có thể khẳng định bình rượu này có số độ rất cao, hay nói cách khác là rất dễ say.

"Naruto, mấy đứa bọn em còn chưa đến tuổi uống rượu đâu." Kakashi nâng tay lên cao, nhất quyết không để cho Naruto chạm đến được bình rượu trắng. "Ừm ừm ừm, vậy thì bình rượu này thầy sẽ tịch thu." Kakashi bình tĩnh nói với cậu học trò.

"Bình rượu đó là do em cố tình mua lúc xuất phát, suốt cả một đường đi phải cực khổ biết bao nhiêu để có thể giữ được nó!"

"Cảm ơn vì đã thiết đãi!" Trong lúc Kakashi và Naruto còn đang ồn ào đùa giỡn thì bên này Sasuke và Sakura đã nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn. Sasuke cho Sakura một ánh mắt, Sakura đưa tay kéo góc áo của Naruto. "Được rồi Naruto, đừng quậy Kakashi-sensei nữa, nhanh chóng ăn đi, không phải cậu còn muốn...."

Lời của cô còn chưa dứt thì Naruto đã ngoan ngoãn tự mình ngồi xuống, cậu ta nhìn đến phần ăn của mình rồi nhanh chóng giải quyết chúng. Cậu nhìn đến Kakashi, thầy vẫn chưa động đũa, quả nhiên là vẫn nên nhanh chóng ăn cho xong, dù sao so việc ăn uống việc thì việc nhìn thấy khuôn mặt của Kakashi-sensei vẫn quan trọng hơn. Nhưng mà.... Naruto không nhịn được quay đầu nhìn đến Sasuke, "Sakura-chan thì thôi không nói, sao đến Sasuke cậu lại lén ăn trước vậy hả!!!"

Nếu nói đến việc gì có thể khiến Sasuke phân tâm được vậy thì chắc chắn là Haruno Sakura đang ngồi bên cạnh anh và cái tên Uzumaki Naruto đang ngồi đối diện. Rất tự nhiên, anh dời ánh mắt đang nhìn chằm chằm Kakashi và đưa ánh mắt quay về với Naruto, đồng thời còn mang theo một nụ cười chứa đầy ý giễu cợt. Đại khái thì ý của ánh mắt đó là: Ai bảo nãy giờ cậu cứ quậy phá làm gì.

Sakura khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu che mặt.

"Sakura?" "Sakura-chan?"

"Cảm ơn vì đã thiết đãi!"

Naruto và Sasuke vẫn giữ tư thế quay đầu nhìn về phía Sakura, chỉ nhìn thấy Sakura cười đến mức mặt mình đều cúi gằm xuống và che kín. Mặc dù tiếng cười không lớn lắm nhưng khi nhìn thấy bả vai cô run lên thì cũng có thể hiểu được tâm tình cô vào lúc này. "Ừm, nhìn, thấy, rồi, Sasuke-kun, Naruto." Sakura vừa cười, vừa run rẩy rẩy nói.

Đại khái là vì bộ dạng của Sasuke và Naruto quá mức thú vị khiến cho Sakura cười đến mức nghiêng ngả cả người, cười đến vùi cả người trong lòng ngực Sasuke. Sakura cũng mặc kệ hành động thở dài đầy bất lực và việc hơi kéo cổ áo cô ra của anh.

"Cậu, cậu có muốn tớ miêu tả cho cậu một không Sasuke-kun? Naruto cũng rất muốn nghe đúng không?" Con mắt Sakura lóe sáng, cô ngẩng đầu nhìn Sasuke một chút rồi lại quay đầu nhìn Naruto đang giữ trạng thái cứng ngắt.

"Thầy vẫn còn ở đây đấy, Sakura. Đây sẽ là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta." Kakashi vẫy vẫy tay ra hiệu mình vẫn còn đang ở đây, sau đó thầy giơ một ngón tay đặt lên bên miệng. "Không thể lén nói cho Naruto và Sasuke được đâu, đây là bí mật của riêng hai chúng ta."

"Ah! Kakashi-sensei!" Naruto ôm đầu, ngã phịch một tiếng vào tấm đệm bên cạnh bàn, từ chối nhìn những người khác.

Sakura còn chưa kịp gật đầu, Sasuke đã vứt qua một ánh mắt bén như dao.

Kakashi thấy thế khẽ lắc đầu, "Ghen tuông, lòng chiếm hữu mạnh quá, cẩn thận sẽ bị con gái ghét đó Sasuke." Tay phải thầy luồn ra sau lấy ra một quyển sách màu vàng quen thuộc. "Mặc dù nói rằng thứ này và rượu là đồ cấm không dành cho trẻ vị thành niên, nhưng vì một tương lai tốt đẹp của học trò của mình, người làm thầy như thầy cũng chỉ có thể cố gắng mà làm một cách âm thầm,...."

"Em, không, cần, những, thứ, nhảm, nhí, đó." Sasuke nghiến răng nghiến lợi trả lời.

"Đừng có quả quyết như vậy chứ Sasuke." Kakashi quơ quơ quyển sách màu vàng trong tay mình, "Em bây giờ vẫn còn quá nhỏ, không thể hiểu được những chân lý trong đây. Đợi em trưởng thành rồi, nhất định sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay, đến lúc đó em lại đến tìm thầy. Thầy cũng sẽ không đơn giản như thế cho em mượn xem đâu."

Quyển sách với bốn chữ "Thiên đường tung tăng" bóng loáng lộ ra trong không khí.

Với ý muốn trả thù, Sasuke trượt tay xuống ôm chặt lấy Sakura, anh vuốt nhẹ mái tóc của người vẫn còn đang cười từ nãy đến giờ, giờ thì cười đến mức sắp biến thành một cục bột hồng, "Kakashi, thầy cứ giữ quyển sách đó mà tiếp tục cuộc sống một mình của thầy đi." Anh đã có Sakura rồi, đường nhiên chẳng thể nào giống với tên đàn ông độc thân vạn năm kia được.

Kakashi nhìn chăm chú hành động gần gũi của Sakura và Sasuke thì không khỏi cứng người một giây, nhưng rất nhanh sau lại khôi phục bình thường. "Người trẻ tuổi bây giờ, thật là giỏi thay đổi." Thầy đầy ẩn ý nhìn Sasuke một chút. "Cũng không biết trước đó, là ai đã nói....."

Hài lòng thưởng thức khuôn mặt đầy màu sắc của Sasuke, Kakashi cũng không tiếp tục nói nữa, Sasuke và Naruto không giống nhau nên không thể đùa giỡn quá trớn được. Lại nói, đối với sự thay đổi này của Sasuke thì thầy rất tình nguyện nhìn thấy, nếu như hai đứa nhỏ có thể nắm tay nhau đi đến hết cả một đời, vậy thì chắc chắn Hatake Kakashi sẽ là fan hâm mộ số một của hai người bọn họ. Dù cho đó là Uzumaki Naruto cũng tuyệt đối không thể giành vị trí đó với thầy được!

Vừa nãy chén anmitsu đã rất ngon rồi, nhưng mà phần thức ăn cho chó này thầy cũng ăn rất no. Đến lúc này, khi Kakashi đã hài lòng mới sực nhớ đến bên cạnh mình còn có một học sinh đang dùng đầu mình gõ gõ từng cái một cách quy luật vào chiếc bàn lùn. "Naruto, em ăn no rồi chứ?" Thầy nhìn đến phần ăn còn đến hơn phân nửa vẫn chưa được giải quyết của Naruto, Kakashi luôn muốn tìm một lý do đổi chủ đề để Naruto không suy sụp như thế nữa.

Không phải, vốn dĩ là một đứa nhỏ không quá thông minh nếu cứ để cho cậu ta đập đầu xuống bàn như thế, thì sau này phải làm sau bây giờ.

Nghe được một chữ "ăn", Naruto cuối cùng cũng nhớ lại, ngoại trừ lúc nào giữ mãi một chấp niệm với khuôn mặt thật của Kakashi, thì còn có món anmitsu cậu đã mong chờ từ lâu.

"Kakashi-sensei thật quá đáng!" Naruto vừa ăn vừa không kìm được phàn nàn với thầy mình.

"Rồi rồi rồi!" Kakashi gật gật đầu.

"Ah, cái này ngon quá đi!" Ăn được món ngon, hai mắt Naruto như phát sáng.

"Phải không, phải không, món này siêu ngon luôn mà." Người đề nghị món anmitsu này là Sakura, nghe thấy thế thì ló đầu từ trong lòng ngực Sasuke ra tiếp lời.

"Quyết định rồi, lần sau phải để cho Kakashi-sensei đãi bọn em!"

"Tha cho túi tiền của thầy đi— —"

Chương trước Chương tiếp
Loading...