[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 10



"Nhưng... còn chị thì sao?"

Huyền không nói gì, chỉ mở ô ra, che cho cả hai

"Đi thôi"

Dưới tán ô nhỏ, Chi và Huyền bước đi sát bên nhau. Mùi bạc hà của Huyền bao trùm lấy Chi, khiến cô cảm thấy an toàn và bình yên đến lạ. Thi thoảng, vai họ chạm nhẹ vào nhau, một sự va chạm vô tình nhưng lại khiến trái tim Chi lỗi nhịp

Huyền không nói nhiều, chỉ im lặng bước đi, nhưng Chi cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, sự bảo vệ thầm lặng mà Huyền dành cho mình

Khi đến cổng ký túc xá, Chi dừng lại

"Cảm ơn chị"

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên khuôn mặt Chi, có chút bối rối

"Em...em vào đi. Cẩn thận"

Cô ấy nhìn Chi một lúc lâu, như muốn nói thêm điều gì đó, rồi lại quay lưng bước đi, bóng dáng cô ấy khuất dần trong màn mưa

Những buổi tối ở nhà Diệu Huyền cũng trở nên khác biệt ( dạy kèm Toán với Lý đó😔) . Sau khi học bài xong, thay vì Chi vội vàng về ký túc xá, Huyền sẽ giữ Chi lại

Họ cùng nhau ăn tối, đôi khi là những món đơn giản do Huyền tự nấu, đôi khi là món mì gói tiện lợi. Huyền vẫn ít nói, nhưng cô ấy sẽ lắng nghe Chi kể về những chuyện ở trường, về những mơ ước của Chi. Chi cũng bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về bản thân, về gia đình

Một đêm nọ, khi Chi đang giúp Huyền dọn dẹp sách vở sau buổi học, tay Chi vô tình chạm vào tay Huyền. Huyền không rụt lại. Bàn tay Huyền vẫn hơi lạnh, nhưng Chi có thể cảm nhận được một sự ấm áp nhỏ lan tỏa

Huyền khẽ siết nhẹ tay Chi, một cái siết tay rất nhẹ
gần như vô thức, nhưng đủ để Chi nhận ra. Trái tim Chi đập thình thịch, một nụ cười không kiểm soát được nở trên môi cô..

Huyền dường như nhận ra hành động của mình, cô ấy vội vàng rút tay lại, khuôn mặt thoáng chút đỏ ửng

"Em...em về đi, muộn rồi" Giọng Huyền đột nhiên trở nên ngập ngừng

Chi không nói gì, chỉ gật đầu. Cô biết, Huyền đang dần mở lòng. Những bức tường băng giá đang dần sụp đổ, nhường chỗ cho những cảm xúc thật sự..

Một buổi chiều thứ Bảy, khi buổi học kèm vừa kết thúc, Chi đang thu dọn sách vở thì Diệu Huyền bất ngờ lên tiếng

"Chi"

Chi ngẩng đầu lên. Huyền đang đứng tựa vào bàn, ánh mắt cô ấy hơi lảng tránh nhưng đôi môi khẽ mím lại, một biểu hiện mà Chi dần nhận ra là sự ngại ngùng của cô

"Em...có rảnh không?" giọng cô hơi thấp và có chút ngập ngừng

Chi thoáng bất ngờ

"Em rảnh mà, có chuyện gì vậy chị Huyền?"

Huyền không nhìn thẳng vào Chi

"Đi...đi ăn gì đó không? Chị...chị biết một quán ăn ngon"

Tim Chi đập thình thịch. Đây là một lời mời, một buổi hẹn không chính thức

"Dạ... được ạ!" Chi đáp ngay lập tức, không giấu nổi sự phấn khích

"Vậy đi thôi"

Hai cô gái cùng nhau rời khỏi trường. Huyền dẫn Chi đến một con hẻm nhỏ, nơi có một quán ăn bình dân nhưng sạch sẽ và đông đúc. Mùi hương thức ăn thơm lừng khiến Chi cảm thấy đói bụng. Quán không quá sang trọng, nhưng lại mang đến một cảm giác ấm cúng, gần gũi

Họ ngồi vào một góc khuất. Huyền gọi món, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh nhưng Chi để ý thấy đôi lúc Huyền lại liếc nhìn cô

Chi cũng không ngừng ngắm nhìn Huyền. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của quán ăn, vẻ ngoài bụi bặm của Huyền dường như mềm mại hơn, và những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cô ấy càng trở nên cuốn hút

Khi thức ăn được mang ra, Huyền khẽ đẩy đĩa mì về phía Chi

"Ăn đi. Ngon lắm đấy"

Chi cười tươi

"Cảm ơn chị" Cô bắt đầu ăn, và quả thực, món ăn rất ngon

Trong suốt bữa ăn, Huyền vẫn ít nói, nhưng cô ấy không còn giữ khoảng cách nữa. Cô ấy lắng nghe Chi kể về những chuyện vui ở trường, về những món ăn mẹ Chi thường nấu

Huyền bất ngờ đưa tay lau nhẹ một vết sốt dính trên khóe miệng Chi. Hành động bất ngờ và dịu dàng đó khiến Chi khựng lại, mặt cô thoáng đỏ ửng.

"Em lớn rồi mà ăn uống dơ hầy vậy Chi?"

Tay Huyền khẽ chạm vào môi Chi, một cái chạm nhẹ như cánh bướm, nhưng lại khiến trái tim Chi lỗi nhịp liên hồi. Huyền cũng khẽ giật mình, vội vàng rút tay lại, ánh mắt cô ấy lảng tránh nhưng đôi tai thì hơi ửng đỏ

"Chị làm gì đó?" Ánh mắt Chi lắp lánh nhìn Huyền

"Chị..chị thấy miệng em dính sốt..lau..lau giúp em thôi nhé!"

Sau bữa ăn, họ cùng nhau đi bộ về. Màn đêm đã buông xuống, nhưng những ánh đèn đường làm con phố trở nên lung linh. Huyền đi chậm lại một chút, không còn sự vội vã như những lần trước

Chi cảm thấy bàn tay mình khẽ chạm vào tay Huyền vài lần..và mỗi lần như vậy...Huyền đều không tránh né

Khi đến gần ký túc xá của Chi, Huyền dừng lại

"Cảm ơn em đã đi cùng chị" Giọng cô ấy nhẹ nhàng

"Em phải cảm ơn chị mới đúng chứ" Chi nhìn thẳng vào mắt Huyền

"Hôm nay em vui lắm"

Huyền nhìn Chi, ánh mắt cô ấy sâu thẳm, chứa đựng nhiều cảm xúc. Cô ấy khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán Chi

"Ngủ ngon nhé, Chi"

Chi đứng lặng, cảm nhận cái chạm nhẹ nhàng đó

"Chị Huyền cũng ngủ ngon"

Thời gian thấm thoát thoi đưa..Huyền cũng dần mở lòng với Chi, nhưng tiếc là chẳng ai chịu thổ lộ với nhau. Cả hai cứ vờn nhau qua lại như mèo vờn chuột

1 tháng

2 tháng

3 tháng

Ba tháng trôi qua kể từ đêm mưa tầm tã ấy. Ba tháng đủ để những vết nứt trong mối quan hệ của họ dần lành lại, đủ để những mảnh ghép ký ức xưa cũ được nối liền, và đủ để tình cảm giữa họ lớn mạnh hơn bao giờ hết

Diệu Huyền không còn là Diệu Huyền lạnh lùng, bất cần của ngày nào. Cô ấy đã mở lòng, dù vẫn còn những vết sẹo do quá khứ để lại, nhưng ánh mắt cô ấy dành cho Chi đã tràn ngập sự dịu dàng và quan tâm

Trong suốt ba tháng ấy, những buổi học kèm không còn là nghĩa vụ mà trở thành những khoảnh khắc quý giá. Diệu Huyền thực sự tập trung hơn, không còn lảng tránh ánh mắt Chi

Cô ấy thường xuyên hỏi lại bài, và có những lúc, khi Chi đang tập trung giải thích, Huyền sẽ lẳng lặng đưa một hộp sữa hoặc một thanh socola cho Chi, như một lời cảm ơn thầm lặng. Huyền không còn lên sân thượng vào giờ giải lao hay la cà với nhóm bạn cũ

Thay vào đó, cô ấy thường ở lại lớp hoặc đôi khi sẽ đi cùng Chi xuống căng tin, dù vẫn giữ một khoảng cách nhất định với những người khác

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

Chương trước Chương tiếp
Loading...