[PhaoChi] Ký Ức?
Chapter 9
Đúng lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên
Tiếng thủy tinh vỡ tan tành
"Buông cô ấy ra!"
Giọng nói ấy... Đó là Diệu Huyền! Chi mở mắt ra, nhìn thấy Diệu Huyền đang đứng ở cửa, một mảnh thủy tinh sắc nhọn từ khung cửa sổ vỡ vụn trên tayÁnh mắt Huyền rực lửa, không còn chút thờ ơ hay bất cần nào. Mùi bạc hà quen thuộc tỏa ra, nhưng lần này...mùi hương đó có chút cayLão Đại và bọn đàn em ngạc nhiên, quay lại nhìn cô"Diệu Huyền? Mày đến đây làm gì? Dám cản chuyện của tao à?""Đừng đụng vào cô ấy!" Huyền gằn giọng, từng bước tiến vào trong quán net, ánh mắt không rời khỏi Chi"Các người muốn gì thì cứ tìm tôi. Đừng đụng đến cô ấy!"Lão Đại cười khẩy, khuôn mặt hiện rõ sự khó chịu"À, mày muốn làm anh hùng à, Diệu Huyền?""Mày nghĩ mày bảo vệ được nó sao? Mày còn chưa trả đủ nợ cho tao đâu đấy!"Cô ấy lao vào bọn đàn em của Lão Đại, không chút do dự. Dù thân hình nhỏ bé hơn, nhưng Diệu Huyền di chuyển nhanh nhẹn, né tránh những cú đấm và đáp trả bằng những cú đá hiểm hóc. Chi chưa từng thấy Huyền chiến đấu như vậy, mạnh mẽ và quyết liệt, như một con mãnh thú đang bảo vệ lãnh thổ của mìnhDù đông hơn, nhưng bọn đàn em của Lão Đại có vẻ không ngờ Huyền lại liều lĩnh đến vậy. Lão Đại, thấy tình hình không ổn, hét lên "Thôi! Dừng lại! Hôm nay tao tha cho chúng mày. Nhưng Diệu Huyền, mày liệu hồn đấy" "Chuyện tiền bạc chưa xong đâu. Và con nhỏ này..." Hắn ta liếc nhìn Chi một cái đầy thô tục"Tao sẽ còn gặp lại nó"Huyền quay lại nhìn Chi. Ánh mắt cô ấy vẫn giữ một nét sắc lạnh và cảnh giác, nhưng sâu thẳm lại là sự lo lắng không thể che giấu. Cô không nói gì, chỉ cúi xuống, một tay đỡ lấy eo Chi, một tay giữ lấy cánh tay, cẩn thận nâng Chi đứng dậyChi cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong tay Huyền, nhưng Huyền vẫn giữ khuôn mặt vô cảm. Cô ấy liếc nhìn nhanh một lượt khắp người Chi, ánh mắt dò xét tìm kiếm vết thương, nhưng không nói một lời nào"Huyền..Huyền.."Chi nghẹn ngào, vòng tay ôm chặt lấy Huyền, vùi mặt vào vai cô ấy. Mùi bạc hà nồng nàn, giờ đây lại mang theo sự an toàn và ấm áp đến lạ lùngCô ấy không đẩy Chi ra, chỉ khẽ hắng giọng, cố che đi sự lúng túng"Ngoan, đừng khóc. Về nhà" Huyền vẫn còn hơi gượng gạo, nhưng lại chứa đựng một sự dịu dàng hiếm thấyHuyền đưa Chi về một căn nhà nhỏ, ấm cúng nằm trong một con hẻm yên tĩnh. Ngôi nhà gọn gàng, sạch sẽ, khác hẳn với vẻ ngoài bụi bặm của Huyền. Huyền đặt Chi ngồi xuống ghế sofa, rồi vội vàng đi lấy hộp y tếHuyền ngồi xuống đối diện Chi, đôi mắt lảng tránh nhưng bàn tay lại vươn tới kéo nhẹ tay Chi"Em... em có sao không?" Giọng Huyền nghe hơi ngập ngừng, như thể cố gắng hỏi một cách tự nhiên nhưng lại thất bại Cô ấy không nhìn thẳng vào Chi, chỉ tập trung vào việc mở hộp y tế"Có bị thương ở đâu không?""Em không sao.." "Nhưng mà sao lại kêu tôi là em..tôi với cậu có quen biết nhau đâu!" Chi nói giọng hậm hực "Tôi vẫn hơn tuổi em đấy nhé, xưng hô cho cẩn thận!""XÌ!! Cái tên đáng ghét""Cẩn thận cái miệng nhỏ của em, tôi hỏi lại. Em có sao không?"Chi lắc đầu, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi "Không...không sao, may là cô..may là chị đến kịp"Huyền thở phào nhẹ nhõm, rồi khẽ vuốt tóc Chi"Thật may quá. Nếu chị đến muộn một chút... chị không biết phải làm sao nữa." Giọng Huyền trầm hẳn xuống, chất chứa sự sợ hãi"Có thật sự là Diệu Huyền không thế!? Dịu dàng quá.."Lần này, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Chi, ánh mắt chân thật và đầy lo lắng"Em sợ lắm đúng không?"Chi gật đầu"Sợ...có ai sắp chết mà không sợ chứ!" Chi phồng má"Chị xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến em phải sợ hãi""Và xin lỗi vì... tất cả mọi chuyện""Không..không cần xin lỗi.." Giọng Chi lại dịu xuống thêm lần nữa khi thấy Huyền xin lỗi "Mà..tại sao chị lại làm như vậy?"Huyền khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay Chi. Bàn tay Huyền lạnh buốt, nhưng bàn tay Chi lại rất ấm áp"Có rất nhiều chuyện. Chị sẽ kể cho em nghe""Nhưng bây giờ, em nghỉ ngơi đi"Chi nhìn Huyền, và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô thấy lại Diệu Huyền của ngày xưa, người cô yêu thương, đang ở ngay trước mặt cô, quan tâm cô, bảo vệ cô..—
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng nhỏ, xua đi những u ám của đêm qua. Khi Huyền tỉnh dậy, cô thấy Chi đang ngồi cạnh giường, ánh mắt dịu dàng nhìn mình
"Chị, dậy đi học thôi" Giọng Chi nhẹ nhàng
Huyền khẽ gật đầu, cảm thấy một sự bình yên lạ thường khi Chi ở bên cạnh. Đó là một cảm giác mà cô đã đánh mất từ rất lâu..
Khi hai người đến trường, bầu không khí đã khác hẳn. Diệu Huyền không còn bước đi vội vã hay cúi gằm mặt. Cô ấy đi cạnh Chi, dù vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng không còn là sự xa cách cố chấp
Trong lớp học, sự thay đổi của Diệu Huyền khiến không ít người ngạc nhiên. Huyền không còn gục mặt xuống bàn hay cắm cúi vào điện thoại
Cô ấy ngồi thẳng lưng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn lên bảng, dù vẫn chưa thực sự tập trung hoàn toàn vào bài giảng. Nhưng điều đáng chú ý nhất là ánh mắt của Huyền dành cho Chi
Khi Chi bắt đầu giờ học kèm, Huyền không còn tỏ thái độ bất cần. Cô ấy không chủ động hỏi bài, nhưng lắng nghe hơn, và đôi khi, ánh mắt cô ấy dừng lại trên khuôn mặt Chi lâu hơn
Giờ giải lao, một cảnh tượng khác thường lại diễn ra. Diệu Huyền không lên sân thượng như mọi khi. Cô ấy ngồi yên tại chỗ, hoặc chỉ đi lại quanh lớp, và thi thoảng lại nhìn về phía Chi
Nhóm bạn "bất hảo" của Huyền cũng có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi này. Một trong số đó, một cô gái tóc đỏ, tiến đến gần bàn Diệu Huyền
"Ê Huyền , sao không lên sân thượng? Bọn tao đợi" Cô gái tóc đỏ hỏi, giọng có vẻ khó chịu
Huyền chỉ liếc nhìn cô gái tóc đỏ, khẽ lắc đầu
"Không có hứng"
Sau khi cô gái tóc đỏ bỏ đi, Chi quay sang nhìn Huyền
"Chị...chị không lên sân thượng sao?"
Huyền không trả lời ngay. Cô ấy khẽ thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chi, một điều hiếm khi xảy ra trước đây
"Lên đó làm gì, phiền phức"
Giọng Huyền tuy vẫn lạnh, nhưng ánh mắt cô ấy lại thoáng hiện lên sự mệt mỏi và một chút mong muốn được ở lại bên cạnh Chi
—
Một buổi chiều mưa tầm tã, giờ tan học, Chi đang định chạy vội về ký túc xá thì Diệu Huyền bất ngờ lên tiếng
"Chi" Huyền gọi khẽ
Chi quay lại. Huyền đang đứng cạnh cô, trên tay cầm một chiếc ô màu đen
"Để chị đưa em về"
Chi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Huyền chủ động quan tâm đến cô một cách công khai như vậy
"Nhưng...còn chị thì sao?"
END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ
ơi sao truyện chìm v 😞