[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 7




Ngày hôm sau, Chi phát hiện hộp bánh trống rỗng nằm trong ngăn bàn của Diệu Huyền. Một nụ cười nhỏ khẽ nở trên môi Chi. Dù cô có giả vờ không quan tâm, dù có cố gắng lạnh lùng, nhưng cô ấy vẫn đón nhận. Đây là một bước tiến, dù nhỏ bé, nhưng đủ để Chi cảm thấy ấm lòng..

Chi bắt đầu để ý hơn đến những thói quen của Diệu Huyền. Cô thấy Huyền thường xuyên lên sân thượng vào giờ giải lao, đôi khi là một mình, đôi khi là với nhóm bạn có vẻ bất hảo của cô ấy

Những cuộc trò chuyện thường bị cắt ngang bởi những tiếng cười cợt, hay những lời nói khó nghe mà Chi không thể nghe rõ. Một lần, Chi đi ngang qua và thoáng thấy Diệu Huyền đang đưa tiền cho một người trong nhóm, vẻ mặt cô ấy thoáng hiện lên sự mệt mỏi và cam chịu

Một buổi tối muộn, khi Chi đang trên đường từ thư viện về ký túc xá, cô đi ngang qua một con hẻm vắng. Bỗng nhiên, Chi nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng la hét và cả tiếng đổ vỡ

Chiếc xe máy quen thuộc của Diệu Huyền nằm nghiêng ngả gần đó. Tim Chi đập thình thịch. Cô rón rén đến gần, lấp sau một bức tường cũ kỹ, hé mắt nhìn vào

Trong ánh đèn đường lờ mờ, Chi thấy Diệu Huyền đang bị một nhóm người vây quanh. Đó không phải nhóm bạn của cô ở trường. Những kẻ này trông hung tợn hơn nhiều, và chúng đang dồn Diệu Huyền vào chân tường. Tên cầm đầu, một gã đàn ông vạm vỡ với hình xăm rồng trên cánh tay, đang giữ chặt cổ tay Diệu Huyền

"Diệu Huyền, mày nghĩ mày có thể trốn tránh được bao lâu hả?" Tên đó gằn giọng, giọng nói thô bạo

"Tiền của Lão Đại đâu? Hay là mày định nuốt chửng nó luôn à?"

"Tôi đã bảo là tôi đang cố gắng rồi mà!" giọng nói  của cô khàn đặc nhưng không hề run sợ

"Cho tôi thêm thời gian!"

"Thời gian?" Tên đó cười khẩy, siết chặt cổ tay Diệu Huyền

"Mày nghĩ Lão Đại là ai mà mày dám giỡn mặt hả? Nếu không có tiền, thì mày biết kết cục thế nào rồi đấy"

Hắn ta nói rồi, nhìn về phía chiếc xe máy quen thuộc, và ánh mắt hắn ta dừng lại ở một vết xước mới trên yên xe

"À, mày còn đi kèm một con nhỏ học sinh mới đúng không? Nghe nói con nhỏ đó...xinh phết" Tên đó liếc mắt nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó

"Lão Đại dặn rồi. Mày mà còn lảng vảng với nó, cả hai đứa sẽ gặp rắc rối đấy"

Tim Chi như ngừng đập. Lời đe dọa trực tiếp nhắm vào cô! Vậy ra, những lời Huyền nói, thái độ lạnh lùng của cô ấy, tất cả đều là để bảo vệ Chi. Cô nhìn Diệu Huyền, thấy khuôn mặt Huyền  bỗng trở nên tái nhợt

Ánh mắt kiên cường của Huyền thoáng vụt qua một nỗi sợ hãi tột độ, nhưng cô ấy nhanh chóng che giấu nó bằng vẻ bất cần

"Chuyện của tôi không liên quan đến ai khác!" Diệu Huyền gằn giọng

"Muốn gì thì cứ tìm tôi. Đừng đụng đến em ấy!"

Tên cầm đầu cười phá lên, rồi bất ngờ giáng một cú đấm vào bụng Diệu Huyền. Cô khụy xuống, nhưng cô ấy không kêu lên một tiếng nào. Nhóm người đó bỏ đi, để lại Diệu Huyền một mình trong con hẻm tối, co ro ôm lấy bụng

Chi đứng lặng, nước mắt trào ra. Cô muốn chạy đến, muốn ôm lấy Huyền, muốn gào lên rằng cô đã hiểu. Nhưng một nỗi sợ hãi vô hình kìm hãm Chi lại. Cô không thể để lộ sự có mặt của mình, không thể làm tình hình của Huyền tệ hơn

Sau khi nhóm người đó đã đi hẳn, Chi từ từ bước ra. Diệu Huyền vẫn ngồi đó, vai run lên từng đợt. Chi muốn đến bên Huyền, nhưng lời đe dọa của tên Lão Đại cứ văng vẳng bên tai


Chi bắt đầu kế hoạch của mình một cách kín đáo. Cô dành giờ ra chơi để quan sát nhóm của Diệu Huyền, những người bạn thường xuyên đi cùng cô lên sân thượng. Chi để ý thấy họ thường xuyên trao đổi những túi nhỏ, và đôi khi, những ánh mắt lo lắng, sợ hãi lại hiện lên trên khuôn mặt họ

Chi cũng tìm cách tiếp cận Minh Ngọc, cô bạn đã từng chia sẻ thông tin về Diệu Huyền. Minh Ngọc vẫn giữ khoảng cách, nhưng khi Chi khéo léo hỏi về những nhóm học sinh cá biệt trong trường, đặc biệt là nhóm nào hay dính dáng đến tiền bạc, ánh mắt Minh Ngọc thoáng bối rối

"Bạn hỏi làm gì?" Minh Ngọc dè dặt

"Mấy chuyện đó phức tạp lắm. Tốt nhất là không nên dính vào"

"Mình chỉ tò mò thôi" Chi cố gắng mỉm cười trấn an

"Mình nghe loáng thoáng mấy bạn nhắc đến 'Lão Đại' gì đó..." Chi vô tư nói

Vừa nghe đến cái tên đó, Minh Ngọc giật mình. Cô ấy nhìn Chi với vẻ sợ hãi tột độ

"Bạn...bạn đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó nữa. Lão Đại là người rất đáng sợ. Cậu ta là anh trai của một học sinh khóa trên đã ra trường, nhưng vẫn thường xuyên quay lại trường để gây rắc rối"

"Cậu ta có một băng nhóm chuyên đòi nợ, bảo kê, và cả...buôn bán mấy thứ không tốt. Không ai dám đụng vào Lão Đại cả"

Minh Ngọc hạ giọng, gần như thì thầm

"Diệu Huyền... mình nghe nói Diệu Huyền dính vào nợ nần với Lão Đại. Có lẽ là do gia đình cô ấy bận rộn, không quản lý được"

"Cô ấy thường phải làm theo lời Lão Đại, làm mấy chuyện lặt vặt để trả nợ. Mấy lần Diệu Huyền bị đánh cũng là do không trả đủ tiền hoặc không làm đúng ý hắn"

Mỗi lời Minh Ngọc nói ra như một nhát dao đâm vào tim Chi. Diệu Huyền của cô, người cô yêu thương, đang phải chịu đựng những chuyện kinh khủng như vậy sao?

"Vậy...có cách nào để giúp cậu ấy không?" Chi siết chặt nắm tay

Minh Ngọc lắc đầu quầy quậy

"Không có đâu. Dính vào Lão Đại là tự rước họa vào thân. Có cả mấy học sinh giỏi cũng bị lôi kéo vào đó vì trót dính nợ nần, ai cũng sợ lắm"

"Tốt nhất là bạn nên tránh xa Diệu Huyền ra. Mình cũng không muốn dính dáng gì đến cậu ấy nữa đâu" Minh Ngọc nói rồi vội vàng bỏ đi, để lại Chi một mình với hàng ngàn suy nghĩ hỗn độn

"Thật là"

"Huyền à, cậu ngu ngốc ngu ngốc!!"

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

Chương trước Chương tiếp
Loading...