[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 5



Chàng trai mỉm cười

"Mình là Hạo Nam, người yêu của Diệu Huyền. Nghe nói cậu là bạn cùng bàn mới của Huyền, và còn kèm Huyền học nữa?"

Chi gật đầu, liếc nhìn cô. Diệu Huyền vẫn bất động, như một pho tượng. Sự im lặng của Huyền, cái cách cô ấy cố tình lờ đi Chi, khiến trái tim Chi nhói lên..

"Mà lạ thật đấy," Hạo Nam tiếp lời, có vẻ tò mò.

Anh ta vòng tay qua eo Diệu Huyền một cách tự nhiên, kéo Huyền sát lại gần hơn. Hành động đó như một dòng điện chạy qua Chi, khiến cô cứng đờ người

Cô cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt đã không giấu được sự gai góc nhìn chằm chằm vào bàn tay Hạo Nam đang đặt trên eo Huyền. Một cảm giác nóng rát dâng lên trong lòng Chi

"Huyền nhà mình chẳng bao giờ quan tâm đến ai trong lớp, nhất là con gái"

"Tự nhiên lại có một cô bạn cùng bàn được cô giáo 'ép' kèm, lại còn nhắc tên luôn miệng nữa chứ. Thế nào, có phải cô giáo chủ nhiệm 'nhờ' cậu kèm Huyền không?"

Chi thoáng bối rối trước sự thẳng thắn của Hạo Nam. Cô nhìn Diệu Huyền, mong đợi một phản ứng nào đó, một ánh mắt dù chỉ là giận dữ. Nhưng cô vẫn im lặng, ánh mắt như đang nhìn xuyên qua Chi, một sự vô cảm được cố tình tạo ra

"Đúng vậy" giọng nói Chi có phần cứng nhắc hơn cô mong muốn

"Cô giáo nhờ mình giúp Diệu Huyền cải thiện việc học"

Hạo Nam cười lớn, tiếng cười vang cả con phố.

"Thế à? Nghe có vẻ hợp lý. Nhưng mà Huyền còn bảo, cậu là...người Huyền rất quý trọng từ bé cơ mà?"

"Hai người quen nhau từ bé đúng không? Sao bây giờ trông lạ lẫm thế?"

Chi siết chặt tay, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh khi nhìn về phía Diệu Huyền

Đúng lúc đó, Diệu Huyền bất ngờ lên tiếng, giọng nói lạnh lùng dứt khoát, cắt ngang lời Nam

"Nói gì lung tung vậy Hạo Nam? Cậu ấy là bạn học mới thôi. Quen biết gì từ bé chứ."

Hạo Nam quay lại nhìn Diệu Huyền với vẻ khó hiểu. "Ủa, nhưng lúc trước cậu kể..."

"Cậu nghe nhầm rồi" Huyền gằn giọng, ánh mắt liếc xéo Chi một cái đầy cảnh cáo, nhưng trong ánh mắt đó

"À... vậy bọn mình đi trước nhé, Chi. Hôm khác nói chuyện" Anh ta đạp xe đi, để lại Chi đứng đó một mình, giữa con đường vắng.

Chi đứng lặng, không còn cảm thấy buồn hay thất vọng nữa, mà thay vào đó là một cơn giận hừng hực. Cô ghen! Cô ghen tị với Hạo Nam, ghen tị với sự tự nhiên mà hắn ta có thể chạm vào Huyền , ghen tị với việc hắn ta có thể nghe những lời từ Huyền mà cô khao khát

"Không quen biết"? Cái câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Chi, giờ đây nó không chỉ là nỗi đau mà còn là sự thách thức, là cơn tức giận khó kìm. Cô không chỉ muốn tìm hiểu, cô còn muốn ôm lấy Huyền, muốn nói rằng cô vẫn luôn ở đây, và cô ghen tị với bất cứ ai có thể ở gần Huyền hơn cô

Chi siết chặt nắm tay, nhìn theo bóng chiếc xe đạp đôi khuất dần. Nụ cười thân thiện của Hạo Nam và lời nói của anh ta càng làm nổi bật thêm sự lạnh lùng và cố chấp của Diệu Huyền.

Chi biết, để tìm lại Diệu Huyền của ngày xưa, để chạm tới trái tim cô ấy, cô không chỉ phải đối mặt với những mối đe dọa khác và với môi trường học đường đầy định kiến, mà còn phải phá vỡ bức tường do chính Huyển dựng lên, một bức tường được xây bằng sự giả dối, nỗi đau, và giờ đây, cả sự ghen tuông âm ỉ trong lòng Chi..

...

Ký túc xá..

"Nguyễn Diệu Huyền! Cậu nhớ tôi là ai mà đúng không? Tại sao lại phủ phàng với tôi như thế?" Chi hét lên trong vô vọng

"Tôi yêu cậu..nhưng tôi cũng hận cậu.."

Những buổi học kèm sau đó trở thành một cuộc chiến tranh lạnh thực sự. Chi không còn kiên nhẫn như trước. Cơn giận và sự ghen tuông khiến cô trở nên cộc cằn hơn. Cô vẫn giảng bài, giải thích từng chút một, nhưng giọng điệu lạnh lùng, và ánh mắt cô không còn sự dịu dàng như trước mà thay vào đó là sự xa cách

Nàng không thèm nhìn cô trực tiếp, chỉ tập trung vào sách vở. Diệu Huyền vẫn giữ thái độ hờ hững, ánh mắt lảng tránh. Nhưng Chi để ý thấy, đôi khi Huyền sẽ lén nhìn cô khi cô đang tập trung viết bài, rồi vội vàng quay đi khi Chi ngẩng đầu lên

"Cậu có chuyện gì giấu tôi sao?"

Một buổi chiều, sau khi các tiết học đã kết thúc, Chi quyết định không chờ đợi thêm nữa. Cô đứng dậy, không thu dọn cặp vội vàng, mà đi thẳng đến bàn Diệu Huyền. Cô đang định bỏ đi như thường lệ thì bị Chi chặn lại

"Diệu Huyền" giọng Chi căng thẳng, không còn sự bình tĩnh như những lần trước. Cơn giận dữ và sự ghen tuông cuộn trào khiến cô không thể giả vờ như không có gì

"Chuyện gì nữa? Hết giờ rồi" Huyền không quay đầu

"Tại sao cậu lại nói dối?" Giọng Chi gằn hơn, chứa đựng sự tức tối

"Cậu nhớ mình, đúng không? Cậu nhớ Phương Mỹ Chi là ai"

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì"

Chi tiến lên một bước, đứng ngay cạnh cô

"Mình về đây là vì cậu mà..hức..tại sao?.. Tất cả mọi người đều như thế, cả cậu cũng vậy!" Chi gào lên trong tức tưởi

"Chuyện đó đã qua lâu rồi. Người đó không phải tôi của bây giờ"

"Không phải cậu của bây giờ thì sao?"

Chi hỏi dồn. Giọng cô tràn ngập sự đau khổ pha lẫn giận dữ

"Ký ức là ký ức. Cậu không thể phủ nhận những gì chúng ta đã có. Cậu có biết mình đã nhớ cậu đến mức nào không?!"

"Cậu có biết mình đã ghen đến phát điên khi thấy cậu bên cạnh người khác không?!"

"Đủ rồi! Cậu muốn gì ở tôi hả?! Tôi đã nói là không quen biết cậu rồi mà! Cậu có bị điếc không?!" Cô gầm lên, từng lời nói như những nhát dao cứa thẳng vào tim Chi..

Nước mắt Chi không kìm được nữa, trào ra như vỡ đê. Cô òa khóc, từng tiếng nức nở vỡ vụn trong không gian tĩnh lặng của lớp học. Lần này, nước mắt không chỉ vì tổn thương mà còn vì cả sự tức giận và bất lực

"Tại sao...? Tại sao cậu lại đối xử với mình như vậy?"

"Mình đã làm gì sai? Có chuyện gì đã xảy ra với cậu sau khi mình chuyển đi mà cậu phải giả vờ như thế?!" Chi nghẹn ngào hỏi, không còn giữ được vẻ kiên cường

Ánh mắt Huyền thoáng dao động khi thấy những giọt nước mắt của Chi, một tia đau đớn lướt qua nhanh đến mức gần như không thể nhận ra. Nhưng rồi, vẻ trống rỗng, vô cảm lại bao trùm lấy cô ấy

"Chuyện của tôi không liên quan đến cậu. Tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra. Đừng để tôi phải khó chịu."

Cô nói một cách gắt gỏng rồi đẩy Chi ra, bước vội ra khỏi lớp, để lại một mình Chi đứng đó, nước mắt vẫn giàn giụa, với hàng ngàn câu hỏi không lời và một trái tim tan nát vì ghen tuông và giận dữ

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

hóng Duyên quá các cậu=)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...