[PhaoChi] Ký Ức?
Chapter 4
—
Ngày đầu tiên của "nhiệm vụ kèm cặp" đến nhanh hơn Chi nghĩ. Chi chọn thư viện trường làm địa điểm học vì nơi đó yên tĩnh và có đầy đủ tài liệu. Cô đến sớm, sắp xếp sách vở ngay ngắn trên chiếc bàn cuối cùng, gần cửa sổ, nơi có ánh nắng dịu nhẹ
Lòng Chi vừa hồi hộp vừa có chút lo lắng. Cô tự hỏi liệu Diệu Huyền có đến đúng hẹn hay lại nổi loạn bỏ ngang, như cách cô ấy đã luôn làm với trái tim Chi suốt thời gian qua
Mười lăm phút trôi qua, rồi hai mươi phút. Đồng hồ đã điểm quá giờ hẹn, nhưng Diệu Huyền vẫn bặt tăm. Chi cảm thấy thất vọng, một nỗi buồn len lỏi. Có lẽ Huyền đang cố gắng chứng tỏ cô ấy không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, không cần nàng. Chi thở dài, định bụng thu dọn sách vở thì cánh cửa thư viện khẽ mở
Diệu Huyền bước vào, không nhanh không chậm, với thái độ bất cần quen thuộc. Mái tóc highlight xanh dương vẫn nổi bật, và trên tay cô nàng là một chiếc điện thoại không ngừng sáng màn hình
Cô liếc nhìn Chi một cái, ánh mắt lạnh nhạt, rồi lẳng lặng kéo ghế ngồi đối diện. Trong khoảnh khắc ấy, Chi ước mình có thể nhìn thấu được ánh mắt đó, để biết Huyền đang nghĩ gì, đang cảm thấy gì khi đối diện với mình
"Cô giáo bắt đến" Diệu Huyền nói giọng khô khốc, không có một chút thiện chí
"Cậu muốn dạy gì thì dạy đi, nhanh gọn lẹ. Tôi còn có việc"
"Mình sẽ giúp cậu ôn lại kiến thức cơ bản của môn Toán và Vật lý. Chúng ta sẽ bắt đầu từ chương Đại số lớp 10 nhé." Chi nhẹ nhàng mở sách, chỉ vào một công thức
Diệu Huyền chỉ liếc nhìn qua loa, rồi lại cắm mặt vào điện thoại. Cô nàng liên tục nhắn tin, hoặc xem video, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Chi
Mùi hương bạc hà quen thuộc tỏa ra, nhưng giờ đây nó chỉ khiến Chi cảm thấy đau đớn, vì nó nhắc nhở nàng về một cô của ngày xưa, và sự cách biệt giữa quá khứ với hiện tại
"Diệu Huyền" Chi kiên nhẫn gọi
"Cậu có thể tạm gác điện thoại lại một chút không? Chúng ta cần tập trung"
"Nhanh lên đi. Tôi bảo rồi, tôi không rảnh rỗi như cậu"
Chi cố gắng kìm nén sự thất vọng. Nàng biết sẽ không dễ dàng, nhưng thái độ này của cô còn tệ hơn nàng nghĩ.
"Nếu cậu không tập trung, chúng ta sẽ mất rất nhiều thời gian. Và việc này không chỉ ảnh hưởng đến cậu mà còn đến mình nữa" Chi cố nói một cách lý trí, dù lòng cô thì đang gào thét
Lời nói của Chi có vẻ tác động chút ít. Diệu Huyền khẽ nhựng nhượng, miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chi bắt đầu giảng bài, chậm rãi và rõ ràng, đôi khi cô còn cố gắng đặt những câu hỏi đơn giản để Diệu Huyền tương tác
Nhưng Huyền chỉ trả lời qua loa, hoặc nhún vai không biết
"Cậu không hiểu chỗ nào cứ hỏi mình" Chi kiên nhẫn nói khi Diệu Huyền lại làm sai một bài toán cơ bản.
"Có gì mà hiểu" Diệu Huyền buông một câu cộc lốc
"Đống số má này chỉ tổ nhức đầu"
Chi thở dài
"Nếu cậu không cố gắng, thì dù mình có giảng bao nhiêu cũng vô ích thôi"
Buổi học kéo dài hơn một tiếng đồng hồ trong sự gượng gạo và im lặng. Đến cuối cùng, Chi cảm thấy kiệt sức hơn cả việc làm bài thi. Khi Chi đề nghị làm thêm bài tập về nhà, Diệu Huyền lập tức đứng dậy
"Đủ rồi. Tôi đi đây" không một lời cảm ơn, không một cái nhìn lại
Chi nhìn theo bóng lưng Diệu Huyền khuất dần sau cánh cửa thư viện. Nàng cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có một quyết tâm lạ kỳ. Lời phủ nhận của cô, thái độ bất cần, và cả những ánh mắt buồn bã thoáng qua kia, tất cả đều thôi thúc Chi phải tiếp tục
Nàng sẽ không bỏ cuộc. Bởi vì Chi biết, sâu thẳm bên trong Diệu Huyền vẫn là người cô đã từng yêu thương hơn bất cứ ai, và cô sẽ tìm mọi cách để chạm tới trái tim đó một lần nữa...
Buổi học kèm đầu tiên kết thúc không mấy suôn sẻ. Chi trở về ký túc xá với tâm trạng mệt mỏi nhưng không nản lòng. Cô biết, để chạm tới Diệu Huyền không phải chuyện một sớm một chiều
Những ngày sau đó, Chi vẫn tiếp tục tìm cách tiếp cận Huyền, dù chỉ là bằng những hành động nhỏ nhặt. Nàng thường để lại một hộp sữa trên bàn Diệu Huyền mỗi sáng, hoặc đặt một chiếc bút mới cạnh cuốn vở của cô. Diệu Huyền không bao giờ đón nhận, thậm chí còn hất đổ hộp sữa, nhưng Chi vẫn kiên trì. Cô tin, một ngày nào đó, lớp băng của Huyền tự tạo ra sẽ tan chả
Một buổi chiều thứ Bảy, khi Chi đang đi bộ về nhà sau giờ học thêm ở trường, một chiếc xe đạp đôi đột ngột dừng lại bên cạnh cô. Chi ngẩng đầu lên, nhận ra chàng trai đang ngồi ở ghế trước chính là người yêu của Diệu Huyền. Huyền ngồi ở ghế sau, ánh mắt vẫn thờ ơ nhìn về phía trước, như thể Chi không hề tồn tại
"Này, cậu là Phương Mỹ Chi đúng không?" Chàng trai hỏi, giọng điệu thân thiện hơn vẻ ngoài của anh ta
"Diệu Huyền hay nhắc về cậu đấy"
Chi thoáng ngạc nhiên. Diệu Huyền nhắc về cô? Một tia hy vọng le lói trong lòng Chi, một cảm giác ấm áp khó tả. Lẽ nào, Huyền vẫn còn giữ một chút gì đó về cô?
"Chào bạn, mình là Chi"
END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ