[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 3



May mắn thay, khi ra đến cổng trường, Chi thấy một chiếc taxi vừa trả khách. Cô vẫy vội, gần như quỵ xuống khi tài xế mở cửa.

"Bệnh viện! Nhanh lên ạ!" Chi nói gấp gáp, giọng đứt quãng vì thở dốc, rồi cẩn thận đặt Diệu Huyền vào ghế sau

Trên đường đi, Chi ôm chặt Diệu Huyền vào lòng, không ngừng vỗ về cô ấy. Nàng có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của Huyền phả vào cổ mình, và trái tim cô quặn thắt.

"Cố lên nhé, có Chi rồi" Chi thì thầm vào tai cô

Đến bệnh viện, Chi gần như gục ngã dưới sảnh cấp cứu. Cô lay gọi bác sĩ, y tá, và Diệu Huyền nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Chi ngồi phịch xuống hàng ghế chờ, đầu óc quay cuồng

Tay chân cô run lẩy bẩy, vết sưng trên đầu bắt đầu nhức nhối dữ dội. Chỉ đến lúc này, cô mới nhận ra mình cũng bị thương khá nặng

Một y tá đi ngang qua thấy Chi đang ôm đầu, trên đồng phục dính vài vết máu khô.

"Cháu có sao không? Bị thương à?"

"Dạ... cháu không sao. Bạn cháu...bạn cháu đang ở trong kia ạ." Chi ngước lên, đôi mắt đỏ hoe

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng

"Bạn của cháu bị chấn động nhẹ ở đầu và một vài vết thương phần mềm. May mà được đưa đến kịp thời. Cô bé này là người nhà cháu à?"

"Bạn thân hả ? Hay bạn gái ? Hay như nào"

"Dạ... là bạn thân của cháu ạ" Chi ngập ngừng

Nàng không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ phức tạp này. Cô cũng không muốn liên lạc với gia đình cô ngay lập tức khi chưa biết rõ tình hình, tránh làm mọi chuyện thêm rắc rối

Đến đêm khuya, Diệu Huyền mới tỉnh lại. Chi vẫn ngồi cạnh giường bệnh, đôi mắt mệt mỏi nhưng không rời khỏi cô

Khi Diệu Huyền mở mắt, ánh nhìn đầu tiên của cô ấy chạm vào Chi. Có một chút bàng hoàng, một chút bất ngờ, rồi lại là vẻ xa cách quen thuộc

"Cậu... sao cậu lại ở đây?" Diệu Huyền khẽ hỏi, giọng yếu ớt

"Quên hết rồi hả? Cậu làm gì để bọn đó đánh thế?" Chi đáp, giọng nói khản đặc

Diệu Huyền im lặng một lúc, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Chi hít một hơi thật sâu, gom hết dũng khí

"Diệu Huyền... cậu... cậu có nhớ mình là ai không?" Chi hỏi, giọng nói run rẩy

Cô chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Chi. Một thoáng do dự hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, như thể cô đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Môi Huyền khẽ mấp máy, rồi một nụ cười nhếch mép chua chát xuất hiện trên môi cô

"Nhớ chứ" Giọng cô khàn đặc

"Nhưng mà...tôi không quen biết cậu"

"Ừm..cậu ngủ ngoan!" Tim Chi nhói lên từng hồi

Sáng hôm sau, Chi trở lại trường với một tâm trạng nặng trĩu. Cơn đau thể xác từ những vết bầm tím có thể mờ đi, nhưng nỗi đau trong lòng từ lời nói của Diệu Huyền thì vẫn còn nguyên. "Nhớ chứ... nhưng tôi không quen biết cậu."

Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu Chi, buộc cô phải đối mặt với một sự thật nghiệt ngã hơn cả việc bị lãng quên

Vào lớp, Diệu Huyền vẫn ngồi ở bàn cuối, một tai nghe nhét hờ hững trong tai. Cô ấy thậm chí còn không thèm liếc nhìn Chi khi cô bước vào. Sự thờ ơ đó, giờ đây Chi biết là giả dối, càng khiến cô khó chịu và tò mò

"Tại sao? Tại sao Diệu Huyền lại phải giả vờ như vậy?"

Suốt buổi học, Chi cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng ánh mắt cô vẫn không ngừng lướt về phía Huyền. Cô để ý thấy Diệu Huyền có vẻ mệt mỏi hơn thường lệ, và thi thoảng lại khẽ nhíu mày như đang chịu đựng cơn đau

Những vết bầm tím trên mặt cô nàng, dù đã được che đi phần nào bằng lớp trang điểm, vẫn không thoát khỏi đôi mắt tinh ý của Chi

Giờ ra chơi, Chi quyết định tìm hiểu. Cô đi đến chỗ Minh Ngọc, cô bạn duy nhất đã từng nói chuyện với mình

"Minh Ngọc à, mình hỏi chút chuyện được không?" Chi khẽ gọi.

"À, là Chi đó hả? Bạn có chuyện gì không?" Giọng điệu của Minh Ngọc vẫn có chút xa cách, dè dặt

"Mình muốn hỏi về Diệu Huyền" Chi nói thẳng thắn, cố gắng giữ giọng bình tĩnh

Vừa nghe đến tên Diệu Huyền, sắc mặt Minh Ngọc thoáng biến sắc. Cô ấy liếc nhìn quanh, hạ giọng thì thầm

"Bạn đừng nhắc tên cậu ấy lớn vậy. À...Diệu Huyền thì, ừm, cậu ấy không giống những người khác"

"Gia đình cậu ấy rất giàu, nhưng cậu ấy lại không thích học hành. Mấy năm nay cậu ấy hay bỏ tiết, đi chơi bời với mấy nhóm bạn ngoài trường"

"Mấy người hay tìm đến cậu ấy ở sân thượng, chắc là có chuyện gì đó liên quan đến tiền bạc...hoặc là mâu thuẫn gì đó bên ngoài."

"Mâu thuẫn gì?" Chi vội hỏi, trái tim đập nhanh

"Mình không rõ lắm đâu. Chỉ nghe loáng thoáng là cậu ấy có dính dáng đến một vài nhóm không tốt, và hay bị mấy đàn chị khóa trên... 'dạy dỗ' ấy"

"Nhiều người thấy cậu ấy bị đánh nhưng không dám can thiệp." Minh Ngọc nói đến đây thì ngừng lại, như thể đã nói quá nhiều

"Thôi mình đi đây. Bạn cũng đừng nên dính vào chuyện của Diệu Huyền làm gì"

3 ngày sau

Một buổi chiều, khi tan học, Chi đang định đi thẳng về ký túc xá thì nghe thấy tiếng cô giáo chủ nhiệm gọi mình

"Chi, em ở lại một chút"

Chi quay lại, lòng có chút lo lắng. Cô giáo mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự cân nhắc.

"Chi này, cô biết em là học sinh giỏi, và cô cũng biết Diệu Huyền..."

Cô giáo ngừng lại, liếc nhìn về phía Diệu Huyền đang chuẩn bị rời khỏi lớp cùng với vài người bạn khác, bao gồm cả chàng trai "người yêu" mà Chi từng thấy

"Cô biết Diệu Huyền hơi khó bảo. Nhưng em cũng thấy rồi đó, thành tích học tập của em ấy thực sự đáng lo ngại. Đặc biệt là môn Toán và Vật lý"

"Gia đình Diệu Huyền rất bận, và họ muốn em ấy ít nhất cũng phải có bằng tốt nghiệp. Cô đã nói chuyện với họ, và họ đồng ý sẽ nhờ gia sư riêng"

"Nhưng cô nghĩ, sẽ tốt hơn nếu có một bạn học kèm cặp em ấy"  Cô giáo nhìn vào Chi, ánh mắt cực kì hy vọng

"Chi, cô biết điều này có thể hơi khó khăn với em, nhưng em có thể giúp Diệu Huyền không? Kèm em ấy học thêm vào các buổi chiều, khoảng hai buổi một tuần"

"Cô sẽ nói chuyện với gia đình Diệu Huyền về chi phí bồi dưỡng. Và điều quan trọng hơn, là cô tin em có thể giúp Diệu Huyền hòa nhập hơn, cả trong học tập lẫn với bạn bè"

Lời đề nghị của cô giáo như một tia sáng bất ngờ trong những ngày u ám của Chi. Đây chính là cơ hội mà cô đang tìm kiếm! Một cách hợp lý để ở bên cạnh Diệu Huyền

"Em... em có thể thử ạ" Chi đáp, giọng nói đầy kiên quyết

"Em sẽ cố gắng hết sức."

Cô giáo mỉm cười rạng rỡ. "Tốt lắm, Chi! Cô biết ngay mà!"

"Mà này, cái Huyền nó khó lắm đấy, chắc nó sẽ không thích đâu"

"Em nhớ chuẩn bị tinh thần đấy!" Xoa đầu Chi

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

wowowoowlw =)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...