[PhaoChi] Ký Ức?
Chapter 21 (END)
Tiếng va chạm chói tai xé tan không khí yên bình của buổi sáng sớm. Cú đâm mạnh khiến Huyền bật tỉnh khỏi cơn mơ màng. Cả thế giới quay cuồng, mọi thứ trở nên hỗn loạn
Khi chiếc xe dừng lại, một mùi cao su cháy khét lẹt xộc vào mũi, và một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy mọi thứ. Huyền cảm thấy đầu mình choáng váng, cơ thể đau nhói, nhưng cô vẫn cố gắng xoay người
Chi đang nằm bất động ở ghế lái phụ, một dòng máu đỏ tươi chảy dài trên thái dương cô ấy. Chiếc kính chắn gió vỡ tan, những mảnh kính vương vãi khắp nơi. Huyền hét lên, giọng cô ấy lạc đi trong nỗi kinh hoàng
Cô cố gắng cởi dây an toàn, bò về phía Chi
"Chi... Chi ơi!"
Không có tiếng đáp lại. Chi vẫn nằm im, bất động. Huyền đưa tay run rẩy chạm vào mặt Chi, nhưng Chi vẫn không có phản ứng. Lòng Huyền lạnh đi...cô cố gắng gọi xe cứu thương, nhưng điện thoại của cô đã bị hỏng. Huyền chỉ có thể ôm lấy Chi, khóc nức nở
Khi xe cứu thương đến, các nhân viên y tế đã nhanh chóng đưa Chi đi. Huyền cũng được đưa đến bệnh viện, nhưng cô chỉ bị thương nhẹ. Chi thì không được may mắn như vậy..
Trong phòng chờ, Huyền ngồi một mình, đôi mắt cô ấy vô hồn. Cô không thể ngừng nghĩ về Chi, về nụ cười của Chi, về những lời nói cuối cùng của Chi. Cô không thể ngừng nghĩ về việc, nếu cô không trốn đi, nếu cô không quay về, thì Chi sẽ không phải chịu đựng điều này..
Một lúc sau, một bác sĩ bước ra, khuôn mặt anh ta đầy sự nghiêm nghị
"Ai là người nhà của bệnh nhân Phương Mỹ Chi?"
Huyền đứng dậy, giọng cô ấy run rẩy
"Là tôi, cô ấy bị sao rồi ạ?"
"Cô ấy bị thương rất nặng" Bác sĩ nói, giọng anh ta đầy sự mệt mỏi.
"Chấn thương sọ não, gãy xương sườn... Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng...chúng tôi không chắc cô ấy có thể qua khỏi.."
Huyền ngã khụy xuống, nước mắt cô ấy tuôn rơi..
"Không... không thể nào"
Đúng lúc đó, bố mẹ Huyền bước vào. Bố mẹ cô không đến để an ủi cô, mà đến để trách móc cô
"Đây là kết quả của sự ngỗ nghịch của con"
"Con đã phá hoại cuộc đời của con và giờ đây, con còn làm liên lụy đến người khác"
Bố Huyền nhìn cô, đôi mắt ông ta đầy sự tức giận
"Ta đã cảnh báo con, con đã không nghe. Và giờ đây, con phải trả giá"
Huyền không đáp, cô chỉ nhìn Chi đang nằm trên giường bệnh, toàn thân được băng bó. Cô biết, cô là nguyên nhân của tất cả những chuyện này..
—
Đã ba ngày trôi qua kể từ sau vụ tai nạn. Huyền ngồi bên giường bệnh của Chi, đôi mắt sưng húp vì khóc. Cô không dám rời đi một phút nào, sợ rằng chỉ cần cô nhắm mắt, Chi sẽ biến mất. Bố mẹ Huyền đã rời đi, để lại cô một mình trong nỗi đau
Đêm thứ ba, khi Huyền đang cầm tay Chi, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Bàn tay của Chi khẽ cử động, và ngón tay cô ấy siết chặt lấy tay Huyền. Huyền ngỡ ngàng, đôi mắt cô ấy mở to. Cô gọi bác sĩ, và các y tá đã chạy đến
Bác sĩ nói, đây là một dấu hiệu tích cực. Chi đã có phản ứng. Có thể, cô ấy sẽ tỉnh lại. Lòng Huyền tràn ngập hy vọng. Nước mắt cô ấy tuôn rơi, nhưng không còn là nước mắt của sự đau khổ, mà là nước mắt của sự hạnh phúc. Cô tin rằng, tình yêu của cô đã đủ mạnh mẽ để đưa Chi trở về..
"Cố lên, em bé của Huyền" Xoa nhẹ đầu nàng
Huyền ngồi bên Chi, không ngừng nói chuyện. Cô kể cho Chi nghe về những gì đã xảy ra, về những gì cô đã trải qua, về những gì cô đã cảm nhận. Cô nói, họ sẽ cùng nhau đi đến những nơi xa xôi, cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới. Cô nói, cô yêu Chi
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng "tít... tít... tít" vang lên, một âm thanh chói tai và lạnh lùng. Huyền quay lại, nhìn vào màn hình máy đo nhịp tim. Màn hình đã thành một đường thẳng..
"Không... không thể nào" Huyền hét lên, giọng cô ấy lạc đi trong nỗi kinh hoàng
"Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi!"
Các y tá và bác sĩ chạy đến, họ cố gắng cấp cứu, nhưng đã quá muộn. Chi đã..
Huyền đứng đó, nhìn Chi. Cô không khóc, không hét lên. Cô chỉ đứng đó, nhìn vào khuôn mặt Chi, khuôn mặt đã trở nên bình yên và thanh thản. Huyền đưa tay run rẩy, chạm vào mặt Chi, nhưng Chi vẫn không có phản ứng
Huyền ôm lấy Chi, và khóc. Cô khóc không thành tiếng. Cô khóc vì nỗi đau, khóc vì sự mất mát. Cô khóc vì những lời hứa của cô đã không thể thực hiện. Cô khóc vì những giấc mơ của họ đã tan vỡ..
Cô đã tìm thấy một tia sáng, nhưng tia sáng đó đã vụt tắt ngay trước mắt cô
—
Sau cái chết của Chi, cuộc đời Huyền chìm vào một vực sâu không đáy. Mọi thứ trở nên mờ ảo và vô nghĩa. Những ngày sau đó là một chuỗi hành động vô hồn, như một con rối bị giật dây. Quyên lo liệu mọi thứ cho đám tang, trong khi Huyền chỉ ngồi đó, lặng thinh, đôi mắt trống rỗng
Trong đám tang, Huyền đứng bên linh cữu của Chi, không khóc. Cô chỉ nhìn vào bức ảnh của Chi, bức ảnh Chi cười rạng rỡ. Đó là nụ cười mà cô đã từng yêu, đã từng bảo vệ. Giờ đây, nụ cười đó chỉ còn là một ký ức..không đầu không cuối
Huyền không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô nghĩ về những lời hứa của họ, về những giấc mơ của họ. Cô nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra, và cô biết, cô là nguyên nhân của tất cả..
Sau đám tang, Huyền rời khỏi căn hộ ở ngoại ô, trở về căn hộ của mình. Căn hộ sang trọng, nhưng lạnh lẽo và trống rỗng. Huyền nằm trên chiếc giường lớn, ôm chặt chiếc gối của Chi. Mùi hương bạc hà vẫn còn đó, nhưng không còn sự ấm áp
Một đêm, Huyền thức giấc, cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên cô
"Huyền... Huyền ơi!"
Huyền bật dậy, cô nhìn ra cửa sổ nhưng không có ai. Cô biết, đó chỉ là ảo ảnh. Huyền lại nằm xuống, nước mắt cô ấy tuôn rơi..
Huyền không còn là cô gái mạnh mẽ, kiên định ngày xưa. Cô ấy đã trở nên yếu đuối, đau khổ. Cô ấy đã mất Chi, mất tình yêu của mình, mất hết tất cả
"Chị..chị không bảo vệ được em.."
"Chị có lỗi Chi ơi!"
Nỗi đau của Huyền đã trở nên quá lớn, quá nặng nề. Cô đã nghĩ, cô sẽ không thể sống được nữa. Nhưng đúng lúc đó, cô tìm thấy một chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp mà Chi đã tặng cô vào ngày sinh nhật của cô. Chiếc hộp chứa đựng những kỷ vật của họ, những tấm ảnh, những lá thư, và chiếc nhẫn mà Chi đã tặng cô..
Huyền mở chiếc hộp, từng kỷ vật gợi lại từng kỷ niệm. Nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã. Cô khóc vì những gì đã xảy ra, khóc vì những gì đã mất
Huyền cầm lấy chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn lấp lánh trong bóng tối. Huyền biết, cô không thể để Chi ra đi một mình. Cô phải sống, phải sống cho cả Chi..
Huyền đứng dậy, cô đi đến một nơi xa xôi, một nơi mà chỉ có tiếng sóng vỗ và tiếng gió rì rào. Đó là bãi biển, nơi họ đã từng hứa sẽ kết hôn. Huyền đứng đó, nhìn ra biển, nơi những con sóng xô bờ, lòng cô ấy trở nên bình yên
Huyền lấy chiếc nhẫn ra, thả nó xuống biển
"Chi... chị sẽ sống" Giọng cô ấy run rẩy
"Chị sẽ sống cho cả em"
Những con sóng xô bờ, cuốn đi chiếc nhẫn, cuốn đi những nỗi đau, những mất mát. Huyền đứng đó, nhìn ra biển, nơi hoàng hôn đang buông xuống. Cô không khóc, không đau khổ. Cô chỉ đứng đó, nhìn vào ánh nắng cuối cùng của ngày. Ánh nắng đã khuất, nhưng tình yêu của cô vẫn còn đó..
Tình yêu của họ, sau tất cả những sóng gió, đã trở thành bất tử
END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ
Vâng! Fic đã chính thức end, Au xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi đến tận ngày hôm nay. Fic mới sẽ được sớm ra mắc!!!!!!!!
Xin chào và tạm biệt! 🐱🐰💖