[PhaoChi] Ký Ức?
Chapter 22: NGOẠI TRUYỆN 1
Sự vô tâm của Huyền ngày càng lớn. Chi thử hỏi"Chị còn yêu em không?""Em đừng hỏi những câu vô nghĩa như vậy. Chị đã quá mệt mỏi rồi"
Lời yêu thương, những câu hỏi thăm, những lời nhắc nhở của Chi giờ đây chỉ khiến Huyền cảm thấy phiền phức. Huyền không còn nhớ những ngày kỷ niệm, không còn nhớ những lời hứa. Cuộc sống của cô chỉ có công việc và những mối quan hệ xã giaoRồi một ngày, sau một cuộc họp căng thẳng, Huyền trở về nhà. Chi sau khi nhận được tin nhắn hủy cuộc hẹn ăn tối thứ năm liên tiếp, đã không kiềm được sự thất vọng"Chị..chị không còn thời gian cho em nữa sao?""Em có thể im lặng được không? Đầu chị sắp nổ tung rồi" Huyền gắt gỏngChi không nói gì chỉ lặng lẽ đi vào bếp, chuẩn bị bữa ăn. Huyền nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Chi, trong lòng lại trào lên một sự bực bội vô cớ. Cô cảm thấy Chi là gánh nặng, là nguyên nhân của mọi sự mệt mỏi Huyền bước đến, đưa tay tát Chi một cái. Tiếng tát vang lên chói tai, và một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy căn phòngHuyền hoảng hốt, ngay lập tức ôm lấy Chi"Chi... chị xin lỗi..chị không cố ý..chị xin lỗi" Chi không nói gì chỉ đứng đó, nước mắt chảy dài trên má. Huyền đã hứa, sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Nhưng lời hứa đó đã bị phá vỡ. Những cái tát, những lời xin lỗi và rồi lại những cái tát. Vòng luẩn quẩn của sự đau khổ cứ thế tiếp diễn, bào mòn tâm hồn Chi
—
Một buổi tối"Huyền, chúng ta ly dị đi.""Em nói gì vậy?" Huyền hét lên, khuôn mặt cô ấy đầy sự giận dữ "Em nghĩ chị đã vất vả như vậy để làm gì? Em nghĩ cuộc hôn nhân này là trò đùa sao?""Cuộc hôn nhân này đã chết rồi!" "Chị đã giết chết nó rồi."Huyền trong cơn giận dữ, đã đưa tay tát Chi một cái. Lần này, cái tát mạnh hơn tất cả những lần trước. Chi ngã xuống đất, nhưng cô không khóc. Ánh mắt cô ấy trống rỗng, và một dòng máu nhỏ chảy ra từ khóe môi. Chi biết, đây là lần cuối cùng..cô đứng dậy, lấy chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt lên bàn, rồi đi thẳng ra cửa"Em đi đâu?""Em đi đâu, bây giờ nó không còn là chuyện của chị nữa" Chi đóng sầm cửa lạiNgày hôm sau
Chiếc đồng hồ điểm 10 giờ tối. Huyền trở về nhà sau một cuộc họp căng thẳng, đầu óc quay cuồng với những con số và dự án. Khi mở cửa cô thấy chiếc nhẫn cưới vẫn ở trên bàn, và một lá thư nhỏ bên cạnh
Lòng cô dấy lên một sự bực bội. "Lại giận dỗi nữa sao?" cô thầm nghĩ. Huyền không thèm đọc lá thư, cô chỉ đặt nó sang một bên, đi thẳng vào phòng ngủ. Cô nghĩ, Chi sẽ quay về thôi
Huyền làm việc đến 2 giờ sáng. Cô mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự bực bội vô cớ. Cô nghĩ về Chi, về những lời nói trách móc của Chi. Cô nghĩ, Chi quá yếu đuối, quá phụ thuộc vào cô
"Không sao"
"Mai rồi em ấy sẽ quay về thôi"
Khoảng 4 giờ sáng, Huyền thức giấc. Cô thấy một sự im lặng đáng sợ. Cô nhìn sang bên cạnh, không thấy Chi. Huyền bật dậy, đi ra phòng khách
Căn phòng trống rỗng. Lòng cô ấy bắt đầu cảm thấy bất an. Cô quay lại bàn làm việc, nhìn vào lá thư. Bàn tay cô ấy run rẩy khi cầm lá thư lên. Dòng chữ của Chi, run rẩy và đầy nước mắt..
"Em đã cố gắng, nhưng em không thể. Em đã không thể cứu lấy tình yêu của chúng ta. Chị, em yêu chị"
Huyền ngỡ ngàng, khuôn mặt cô ấy trắng bệch. Cô hét lên, giọng cô ấy lạc đi trong nỗi kinh hoàng
"Chi! Chi ơi!"
Huyền chạy khắp căn hộ, tìm kiếm Chi. Cô chạy vào phòng tắm, phòng bếp, phòng làm việc... nhưng không thấy Chi đâu cả. Lòng Huyền tràn ngập sự sợ hãi
Cô chạy vào phòng ngủ, nơi cô và Chi đã từng chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Chi đang nằm trên giường, khuôn mặt cô ấy thanh thản như một đứa trẻ đang ngủ. Một lọ thuốc ngủ đã hết nằm trên bàn cạnh giường
Huyền mỉm cười, giọng cô ấy đầy sự nhẹ nhõm.
"Chi... chị đã nói mà, em sẽ quay về thôi"
Huyền đưa tay run rẩy chạm vào mặt Chi, nhưng khuôn mặt cô ấy lạnh băng. Cô ấy không còn thở nữa..
Huyền ngã khụy xuống, tiếng thét đau đớn vang vọng khắp căn hộ trống rỗng. Cô ôm lấy Chi, cố gắng lay tỉnh cô ấy
"Chi! Tỉnh dậy đi! Chị xin lỗi, chị sai rồi... Chi!"
Nhưng Chi vẫn nằm im, đôi mắt nhắm nghiền
Huyền run rẩy gọi cấp cứu. Giọng cô ấy lạc đi, đứt quãng. Cô cố gắng thực hiện hô hấp nhân tạo, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Khi xe cấp cứu đến, các nhân viên y tế vội vã đưa Chi đi, còn Huyền chỉ đứng đó, nhìn theo. Mọi thứ trở nên mờ ảo. Cô đi theo chiếc xe cấp cứu, lòng cô ấy tràn ngập một hy vọng mong manh
Khi đến bệnh viện, Chi được đưa vào phòng cấp cứu. Huyền ngồi trong phòng chờ, đôi mắt vô hồn, lòng cô ấy tràn ngập sự sợ hãi. Cô không thể ngừng nghĩ về Chi, về nụ cười của Chi, về những lời yêu thương của Chi. Cô không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra, và cô biết..
Khoảng một giờ sau, một bác sĩ bước ra, khuôn mặt anh ta đầy sự mệt mỏi và tiếc nuối
Huyền đứng dậy, giọng cô ấy run rẩy
"Bác sĩ... cô ấy sao rồi ạ?"
Bác sĩ lắc đầu, thở dài
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng... bệnh nhân đã uống một lượng lớn thuốc ngủ. Chúng tôi không thể cứu được"
Huyền ngã khụy xuống. Những lời nói của bác sĩ như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe
"Không... không thể nào"
"Không phải Chi, không thể là Chi!"
Bác sĩ không nói gì, chỉ để lại một mình Huyền trong căn phòng chờ lạnh lẽo. Huyền ngồi đó, ôm lấy khuôn mặt của mình, khóc không thành tiếng
Cô khóc vì cô đã mất Chi. Cô khóc vì cô đã đánh mất người cô yêu nhất. Cô khóc vì những gì đã xảy ra, khóc vì những gì đã mất. Cuộc đời của Huyền giờ đây chỉ còn là một màu xám xịt, một vực sâu không đáy..
Cô đã đánh mất tất cả, chỉ vì danh vọng và quyền lực
—
Vâng 🤧 đây là kết của ngoại truyện one =)))) đọc xong đừng kiếm tui nha 😭
mà sao ảnh tui chèn dô truyện nó bị lập ảnh íiiii