[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 2



Khi về đến nhà, căn nhà cũ ấm cúng với hàng cây hoa giấy trước sân vẫn như xưa. Chi ngồi xuống chiếc bàn học quen thuộc, nơi cô và Diệu Huyền từng cùng nhau làm bài tập, cùng nhau mơ mộng về tương lai. Giờ đây, mọi thứ lại mang một vị đắng chát

Nàng mở điện thoại, tìm lại những bức ảnh cũ trong thư viện ảnh đã mờ dần theo thời gian. Bức ảnh chụp hai cô bé đang cười rạng rỡ, nắm tay nhau dưới gốc cây bàng. Cô bé Diệu Huyền trong ảnh có mái tóc đen nhánh, đôi mắt lấp lánh và nụ cười ngây thơ. Đó là Diệu Huyền của nàng, không phải Diệu Huyền của hiện tại..

Những ngày sau đó ở trường Trấn Hoa trôi qua nặng nề với Phương Mỹ Chi. Mặc dù cô luôn cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng cảm giác bị cô lập ngày càng rõ rệt. Giờ ăn trưa, các bạn tụm năm tụm ba, tiếng nói cười rộn ràng, còn Chi thì ngồi một mình ở góc căn tin, lặng lẽ ăn suất cơm của mình

Cô giáo chủ nhiệm đôi khi cũng hỏi han vài câu chiếu lệ, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay đi. Có lẽ, việc xếp Chi ngồi cạnh Diệu Huyền đã vô tình đẩy Chi vào "vùng cấm" của lớp. Ai cũng biết Diệu Huyền là một học sinh cá biệt, giàu có và có tiếng nói riêng, và có vẻ như không ai muốn dây dưa với những người liên quan đến cô nàng

Về phần Diệu Huyền, cô vẫn giữ thái độ thờ ơ, lãnh đạm. Cứ đến giờ học lại gục mặt xuống bàn, hoặc thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Chi vẫn cảm nhận được mùi hương bạc hà quen thuộc từ cô, nhưng giờ đây nó chỉ gợi lên sự xa cách..

Một buổi chiều, khi Chi đang trên đường về ký túc xá, cô vô tình nghe loáng thoáng tiếng các bạn học sinh khác bàn tán xôn xao

"Cái con nhỏ mới chuyển về ngồi cạnh Diệu Huyền ấy, trông được phết nhỉ?" Một giọng con trai cợt nhả

"Nghe nói là học giỏi lắm, từ trường quốc tế về. Nhưng mà sao chả ai thèm chơi cùng thế?" Một giọng con gái tò mò

"Ai mà dám chơi với người của con mặt lạnh đấy chứ? Nhỡ Diệu Huyền khó chịu thì sao? Vả lại, nó trông cứ lạnh lùng kiểu gì ấy, không hòa đồng"

Những lời nói đó như những mũi kim đâm vào tim Chi, nàng nắm chặt quai cặp, bước chân nhanh hơn. Hóa ra, không phải cô tưởng tượng, mà là sự thật. Cô đang bị cô lập. Và một phần lý do, có lẽ, chính là vì Diệu Huyền

Tối đó, Chi ngồi trong phòng ký túc xá trống trải của mình, không có bạn cùng phòng vì các bạn khác đều ở gần nhà. Cô mở cuốn nhật ký cũ ra, nơi cô từng viết về những ước mơ tuổi thơ và những kỷ niệm với Diệu Huyền

Trang giấy cũ kỹ ghi lại lời hứa của hai đứa trẻ: "Mãi mãi là bạn tốt nhất." Nước mắt Chi chợt lăn dài

"Cậu thay đổi nhiều quá.." Nước mắt Chi lăng dài

2 tuần sau

Những ngày sau đó, sự cô lập của Chi trong lớp vẫn tiếp diễn. Cô trở thành một cái bóng vô hình, lầm lũi đi về giữa dòng người ồn ào. Diệu Huyền vẫn thế, vẫn bất cần và chìm đắm trong thế giới riêng, thi thoảng lắm Chi mới bắt gặp ánh mắt cô thoáng lướt qua mình, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi, như thể Chi chỉ là một phần của không khí

Tiết tự học cuối cùng đã kết thúc. Chi là một trong những người cuối cùng rời khỏi lớp, rảo bước về phía sân thượng, nơi cô thường tìm chút bình yên sau những giờ học căng thẳng

Khi gần đến nơi, một tiếng động lớn, như tiếng đổ vỡ, cùng vài tiếng la hét the thé vang lên, khiến Chi giật mình. Tiếng động không phải từ sân trường, mà là từ chính sân thượng

Cô hé cánh cửa sắt cũ kỹ dẫn lên sân thượng, và cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ

Diệu Huyền đang nằm co ro dưới sàn, mái tóc highlight xanh dương xõa tung, vài vết bầm tím đã hiện rõ trên gò má trắng xanh

"Huyền..Huyền.."

Xung quanh cô là ba nữ sinh khóa trên, với bộ áo dài bị sửa đổi hầm hố và thái độ ngông nghênh. Một trong số đó, cô gái có mái tóc ngắn ngang vai và ánh mắt sắc lạnh, đang kề một chân lên người cô, vẻ mặt đầy khinh miệt

"Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lời bọn tao, Diệu Huyền?"

"Nhà giàu thì sao? Ở trường này, mày vẫn phải biết điều!" Cô ta gằn giọng, rồi tung một cú đá khác vào sườn Diệu Huyền

Chi cứng đờ người. Cô bé Diệu Huyền mạnh mẽ, bất cần của ngày xưa, giờ đây lại đang nằm đó, yếu ớt và cam chịu. Nỗi sợ hãi chợt biến thành một làn sóng phẫn nộ. Không nghĩ ngợi nhiều..

"Các người đang làm gì vậy?! Dừng lại đi!" Chi lao ra, hét lên

Ba nữ sinh quay phắt lại, ánh mắt đầy hung hãn đổ dồn về phía Chi. Cô gái tóc ngắn ngang vai nhếch mép

"Ồ, còn có kẻ thứ ba nữa à? Gan đấy! Mày là con nhỏ mới chuyển đến, ngồi cạnh con này đúng không?"

"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

"Chuyện này không liên quan đến cô ấy!" Diệu Huyền khẽ thều thào, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Chi với ánh mắt kinh ngạc, rồi lại loạng choạng gục xuống

"Ha! Mày còn bênh nó à? Được thôi, vậy để tao dạy dỗ cả hai đứa!"

Cô gái kia ra hiệu cho hai bạn đi cùng. Chúng xông tới, túm lấy Chi. Dù Chi có học võ tự vệ từ trường quốc tế, nhưng cô không ngờ chúng lại đông và hung hãn đến vậy. Cô bị đẩy ngã xuống sàn, đầu đập mạnh vào góc tường, một cơn choáng váng ập đến

Tiếng cười cợt, những cú đánh liên tiếp giáng xuống người Chi. Cô ôm đầu, cố gắng chịu đựng, nhưng hình ảnh Diệu Huyền đang nằm bất động gần đó khiến cô cảm thấy bất lực

"Diệu Huyền..." Chi thều thào gọi, nhưng cô ấy không còn phản ứng nữa

"Lần này tha cho chúng mày đấy! Nhớ mặt bọn tao đấy!" Cô gái tóc ngắn nói, rồi cùng đồng bọn bỏ đi

Cơn choáng váng qua đi, Phương Mỹ Chi cố gắng đứng dậy, từng thớ thịt trên cơ thể nhức nhối. Chiếc cặp của cô đã rơi ra, sách vở vương vãi. Nhưng tất cả không quan trọng bằng hình ảnh Diệu Huyền đang nằm bất động dưới sàn

Cô quỳ xuống, chạm tay vào má Diệu Huyền, cảm nhận sự lạnh lẽo đáng sợ. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi môi sưng húp, và một vết máu nhỏ rịn ra từ khóe môi

"Diệu Huyền! Tỉnh dậy đi!" Chi lay nhẹ, giọng run rẩy

Sự sợ hãi dâng lên tột độ. Chi nhìn quanh sân thượng, trống vắng không một bóng người. Ánh nắng chiều đã dần tắt, không khí trở nên lạnh lẽo. Cô không thể để Diệu Huyền ở đây

Mặc kệ cơn đau khắp người, Chi dùng hết sức lực, cõng Diệu Huyền lên. Thân hình của cô mềm nhũn, nặng trĩu trên lưng Mỹ Chi

Từng bước chân của Chi lê lết xuống cầu thang, vừa đi vừa run rẩy. Cô không biết phải đi đâu, phải làm gì. Giữa lúc hoảng loạn, cô chỉ nghĩ được một điều

"Làm sao bây giờ? Suy nghĩ suy nghĩ Phương Mỹ Chi ơi!" Nàng nhắm chặt mắt

"Là bệnh viện..bệnh viện đó đồ ngốc!" Huyền khẽ thều thào

"Cậu mau nằm lên vai tớ đi, cẩn thận ngất đấy" Giữ chặt chân cô

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

Mình viết ok khum ta:)) lần đầu thử sức với thể loại thế nì

Chương trước Chương tiếp
Loading...