[PhaoChi] Ký Ức?
Chapter 2
2 tuần sau
Những ngày sau đó, sự cô lập của Chi trong lớp vẫn tiếp diễn. Cô trở thành một cái bóng vô hình, lầm lũi đi về giữa dòng người ồn ào. Diệu Huyền vẫn thế, vẫn bất cần và chìm đắm trong thế giới riêng, thi thoảng lắm Chi mới bắt gặp ánh mắt cô thoáng lướt qua mình, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi, như thể Chi chỉ là một phần của không khí
Tiết tự học cuối cùng đã kết thúc. Chi là một trong những người cuối cùng rời khỏi lớp, rảo bước về phía sân thượng, nơi cô thường tìm chút bình yên sau những giờ học căng thẳng
Khi gần đến nơi, một tiếng động lớn, như tiếng đổ vỡ, cùng vài tiếng la hét the thé vang lên, khiến Chi giật mình. Tiếng động không phải từ sân trường, mà là từ chính sân thượng
Cô hé cánh cửa sắt cũ kỹ dẫn lên sân thượng, và cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ
Diệu Huyền đang nằm co ro dưới sàn, mái tóc highlight xanh dương xõa tung, vài vết bầm tím đã hiện rõ trên gò má trắng xanh
"Huyền..Huyền.."
Xung quanh cô là ba nữ sinh khóa trên, với bộ áo dài bị sửa đổi hầm hố và thái độ ngông nghênh. Một trong số đó, cô gái có mái tóc ngắn ngang vai và ánh mắt sắc lạnh, đang kề một chân lên người cô, vẻ mặt đầy khinh miệt
"Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lời bọn tao, Diệu Huyền?"
"Nhà giàu thì sao? Ở trường này, mày vẫn phải biết điều!" Cô ta gằn giọng, rồi tung một cú đá khác vào sườn Diệu Huyền
Chi cứng đờ người. Cô bé Diệu Huyền mạnh mẽ, bất cần của ngày xưa, giờ đây lại đang nằm đó, yếu ớt và cam chịu. Nỗi sợ hãi chợt biến thành một làn sóng phẫn nộ. Không nghĩ ngợi nhiều..
"Các người đang làm gì vậy?! Dừng lại đi!" Chi lao ra, hét lên
Ba nữ sinh quay phắt lại, ánh mắt đầy hung hãn đổ dồn về phía Chi. Cô gái tóc ngắn ngang vai nhếch mép
"Ồ, còn có kẻ thứ ba nữa à? Gan đấy! Mày là con nhỏ mới chuyển đến, ngồi cạnh con này đúng không?"
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"
"Chuyện này không liên quan đến cô ấy!" Diệu Huyền khẽ thều thào, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Chi với ánh mắt kinh ngạc, rồi lại loạng choạng gục xuống
"Ha! Mày còn bênh nó à? Được thôi, vậy để tao dạy dỗ cả hai đứa!"
Cô gái kia ra hiệu cho hai bạn đi cùng. Chúng xông tới, túm lấy Chi. Dù Chi có học võ tự vệ từ trường quốc tế, nhưng cô không ngờ chúng lại đông và hung hãn đến vậy. Cô bị đẩy ngã xuống sàn, đầu đập mạnh vào góc tường, một cơn choáng váng ập đến
Tiếng cười cợt, những cú đánh liên tiếp giáng xuống người Chi. Cô ôm đầu, cố gắng chịu đựng, nhưng hình ảnh Diệu Huyền đang nằm bất động gần đó khiến cô cảm thấy bất lực
"Diệu Huyền..." Chi thều thào gọi, nhưng cô ấy không còn phản ứng nữa
"Lần này tha cho chúng mày đấy! Nhớ mặt bọn tao đấy!" Cô gái tóc ngắn nói, rồi cùng đồng bọn bỏ đi
Cơn choáng váng qua đi, Phương Mỹ Chi cố gắng đứng dậy, từng thớ thịt trên cơ thể nhức nhối. Chiếc cặp của cô đã rơi ra, sách vở vương vãi. Nhưng tất cả không quan trọng bằng hình ảnh Diệu Huyền đang nằm bất động dưới sàn
Cô quỳ xuống, chạm tay vào má Diệu Huyền, cảm nhận sự lạnh lẽo đáng sợ. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi môi sưng húp, và một vết máu nhỏ rịn ra từ khóe môi
"Diệu Huyền! Tỉnh dậy đi!" Chi lay nhẹ, giọng run rẩy
Sự sợ hãi dâng lên tột độ. Chi nhìn quanh sân thượng, trống vắng không một bóng người. Ánh nắng chiều đã dần tắt, không khí trở nên lạnh lẽo. Cô không thể để Diệu Huyền ở đây
Mặc kệ cơn đau khắp người, Chi dùng hết sức lực, cõng Diệu Huyền lên. Thân hình của cô mềm nhũn, nặng trĩu trên lưng Mỹ Chi
Từng bước chân của Chi lê lết xuống cầu thang, vừa đi vừa run rẩy. Cô không biết phải đi đâu, phải làm gì. Giữa lúc hoảng loạn, cô chỉ nghĩ được một điều
"Làm sao bây giờ? Suy nghĩ suy nghĩ Phương Mỹ Chi ơi!" Nàng nhắm chặt mắt
"Là bệnh viện..bệnh viện đó đồ ngốc!" Huyền khẽ thều thào
"Cậu mau nằm lên vai tớ đi, cẩn thận ngất đấy" Giữ chặt chân cô
END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ
Mình viết ok khum ta:)) lần đầu thử sức với thể loại thế nì