[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 19



đùngggg =))))

end fic này chắc chắn ra bộ đó, hứa =)))



Trợ lý của bố mẹ cô, một người đàn ông trung niên tên là Minh, luôn ở bên cạnh cô. Anh ta không chỉ là người giúp việc, mà còn là người giám sát

Tuy nhiên, Minh không phải là một người trợ lý lạnh lùng. Anh ta đã chứng kiến sự đau khổ của Huyền, chứng kiến tình yêu chân thành mà cô dành cho Chi

Anh ta biết, việc giam cầm Huyền không chỉ là một hành động tàn nhẫn, mà còn là một sự lãng phí. Một buổi chiều, khi Huyền đang ngồi trong phòng, Minh bước vào, trên tay là một chiếc điện thoại cũ

"Cô chủ, đây là điện thoại của cô. Tôi đã tìm được cách để cô có thể liên lạc với Chi"

Huyền ngỡ ngàng, cô nhìn Minh, ánh mắt cô ấy đầy sự bàng hoàng

"Anh... anh nói thật sao?"

"Tôi biết, cô chủ đang rất đau khổ. Và tôi cũng biết, cô ấy cũng vậy"

"Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô phải hứa với tôi một điều. Cô không được để bố mẹ cô phát hiện"

Huyền cầm lấy chiếc điện thoại, lòng cô ấy tràn ngập hy vọng. Huyền đã sống trong một thế giới không có Chi. Nhưng bây giờ, cô ấy đã có một hy vọng mới..

Trong những tin nhắn đó, Huyền đã cài cắm một mật mã. Một mật mã mà chỉ có Chi mới có thể hiểu. Mật mã đó là những câu chuyện về những kỉ niệm của họ, về những nụ hôn đầu tiên của họ, về những lời hứa của họ

Huyền biết, Chi sẽ hiểu

Chi đã nhận ra những tin nhắn của Huyền không phải là những tin nhắn bình thường. Chúng chứa đựng một mật mã, một mật mã mà chỉ có cô mới có thể giải

"Huyền..Huyền!!"

Minh quay lại, vẻ mặt anh ta đầy sự lo lắng

"Cô chủ, tôi đã đặt vé máy bay cho cô. Chuyến bay sẽ khởi hành vào tối nay, chúng ta phải đi ngay"

Huyền nhìn Minh, đôi mắt cô ấy mở to. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe

Huyền nhanh chóng thu dọn hành lý. Cô chỉ mang theo một vài bộ quần áo cũ, một vài kỷ vật của Chi. Cô không muốn mang theo bất cứ thứ gì thuộc về cuộc sống mới này

Huyền và Minh rời khỏi căn hộ, họ đi bằng một con đường nhỏ, cố gắng tránh sự chú ý của mọi người. Chiếc xe lướt đi trong đêm tối, lòng Huyền tràn ngập sự hồi hộp và lo lắng

Cô không biết Chi sẽ phản ứng như thế nào khi gặp lại cô. Liệu Chi có còn yêu cô không? Liệu Chi có tha thứ cho cô không?

Khi đến sân bay, Huyền và Minh đi vào bên trong. Minh đã mua vé máy bay cho cô, một vé máy bay đến Việt Nam. Huyền ôm lấy Minh, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã

"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều.."

"Không có gì đâu cô chủ. Tôi chỉ làm những gì tôi nên làm"

Huyền bước lên máy bay, lòng cô ấy tràn ngập sự hy vọng. Cô nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Cô biết, Chi cũng đang nhìn những ngôi sao đó

Khi máy bay hạ cánh, Huyền cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Cô đã trở về nhà. Huyền bước xuống máy bay, nhìn thấy những biển hiệu bằng tiếng Việt, cô cảm thấy một cảm giác ấm áp..

Huyền đi ra ngoài sân bay, hít một hơi thật sâu. Cô nhìn thấy những chiếc xe taxi, những người dân đang đi lại. Cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc

Huyền lấy điện thoại gọi cho Chi. Nhưng không có ai trả lời. Huyền gọi cho Quyên. Nhưng cũng không có ai trả lời

Huyền đi đến một quán cà phê nhỏ, cô ngồi xuống, gọi một ly cà phê. Huyền nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy những người dân đang đi lại

Đúng lúc đó, điện thoại của cô rung lên

Một số lạ

"Cô chủ, cô đã đến nơi an toàn chứ?"

"Tôi đến rồi, nhưng... tôi không liên lạc được với Chi" Giọng cô hơi run lên

Minh im lặng một lúc, rồi thở dài

"Chắc là cô ấy đã thay đổi số điện thoại. Sau khi cô đi, cô ấy đã rất suy sụp.."

"Hm..Chi dạo gần đây theo tôi biết thì cô ấy đang làm ở một quán cà phê"

"Quán cà phê nào?" Huyền vội hỏi

Minh chỉ nói tên một con đường, không rõ địa chỉ cụ thể

"Tôi đã làm tất cả những gì có thể. Cô chủ, hãy cẩn thận. Bố mẹ cô sẽ sớm biết cô đã trốn đi"

Cúp máy, Huyền đứng dậy..

Không một nơi nào có bóng dáng của nàng..

Khi màn đêm buông xuống, Huyền đi đến con đường mà Minh đã nói. Cô nhìn thấy một quán cà phê nhỏ, ấm cúng. Chiếc bảng hiệu bằng gỗ khắc dòng chữ "Mây"

Chi đang đứng ở quầy pha chế, mái tóc dài đã được buộc gọn gàng. Cô ấy mặc một chiếc tạp dề màu nâu, trên môi nở một nụ cười ấm áp khi phục vụ khách hàng. Chi không còn là cô gái yếu đuối, đau khổ ngày xưa

Huyền đứng lặng người, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã. Cô muốn chạy đến ôm lấy Chi, nhưng cô sợ. Cô sợ Chi sẽ không tha thứ cho cô..

Chi quay người lại, nàng nhìn thấy Huyền. Nụ cười trên môi cô ấy vụt tắt. Đôi mắt Chi mở to, khuôn mặt cô ấy đầy sự bàng hoàng. Cô không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy

Huyền đang đứng trước mặt cô..

Chi không nói gì, cô ấy chỉ nhìn Huyền. Hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn nỗi đau, hàng ngàn nỗi nhớ... tất cả đều hiện lên trong đôi mắt cô ấy. Huyền cũng vậy, cô ấy chỉ nhìn Chi

"Chị... tại sao chị lại làm vậy?"

Huyền không đáp, cô chỉ nhìn Chi, đôi mắt ngấn lệ

"Sao chị lại rời đi..?"

"Chị có biết em đã đau khổ thế nào không?" Chi gào lên trong tuyệt vọng

Huyền khẽ gật đầu, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã

"Chị biết..chị xin lỗi.."

"Chị xin lỗi vì điều gì?"

"Chị xin lỗi vì đã bỏ em lại một mình, hay chị xin lỗi vì đã lừa dối em? Chị bỏ em đi, không có nổi một lời từ biệt"

Huyền cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Chi

"Chị xin lỗi vì tất cả, chị đã nghĩ... chị đã nghĩ đó là cách duy nhất để em có một cuộc sống tốt hơn.."

"Một cuộc sống tốt hơn?" Chi bật cười, nụ cười méo mó và đau khổ

"Chị có biết những tháng ngày không có chị, em đau đớn đến nhường nào không hả?"

"Chị có biết, em đã sống trong một thế giới chỉ có chị, một thế giới chỉ có sự chờ đợi không?"

Huyền ngước nhìn Chi, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã

"Chị xin lỗi, chị đã sai. Chị đã nghĩ... chị đã nghĩ em sẽ quên chị"

"Quên chị?"

"Chị có biết, em đã cố gắng thế nào để quên chị không? Nhưng em không thể. Em không thể quên chị!"

Chi không nói gì, cô ấy chỉ chạy đến ôm lấy Huyền. Huyền ngỡ ngàng, cô ấy không đáp lại. Chi ôm lấy Huyền, và khóc. Cô khóc vì nỗi nhớ, khóc vì sự đau khổ của Huyền, khóc vì tất cả những gì đã xảy ra..

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

viết có nhiêu đây mà tâm trí au trùng xuống quá, mấy chap sau còn đớn nữa..

Chương trước Chương tiếp
Loading...