[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 18



k riêng gì au được Chi reup nhưng mà au sướng đ chịu được =)))))



au nhảm á kệ đi ^^

rô rô

Ánh sáng ban mai xuyên qua khe rèm cửa, nhưng không đủ sức để xua đi sự u ám đang bủa vây căn phòng. Chi tỉnh giấc, không phải vì tiếng chuông đồng hồ hay tiếng nói của ai đó, mà vì một khoảng trống lạnh lẽo đến rợn người bên cạnh

Cô nằm im, nhắm nghiền mắt, cố gắng hít thở thật sâu để tìm lại mùi hương bạc hà quen thuộc của Huyền, nhưng chỉ có không khí vô vị và nặng nề lấp đầy buồng phổi...

Chi đưa tay sang, chạm phải tấm ga trải giường lạnh băng, một sự thật tàn nhẫn và đau đớn hơn cả nghìn mũi dao cứa vào tim cô. Khoảng trống ấy, không chỉ là trên chiếc giường, mà là trong cả tâm hồn

Mắt Chi mở ra, cảm giác đau rát bởi những giọt nước mắt đã khô cứng. Từng chi tiết nhỏ nhặt trong căn phòng này, giờ đây đều trở thành những nhát cứa

Chiếc áo khoác da màu đen của Huyền vẫn còn vắt trên ghế. Chiếc cốc sứ mà cô ấy luôn dùng, vẫn nằm lẻ loi trên bàn. Một cuốn sách đang đọc dở vẫn còn mở ở trang cuối, như một câu chuyện mãi mãi 'dở dang'

Mọi thứ vẫn còn đó, chỉ có Huyền là đã không còn..

"Bỏ em thật à?" Chi cười nhạt

Chi quay lại giường, ôm chặt chiếc gối của Huyền, vùi mặt vào đó để tìm kiếm một chút hơi ấm còn sót lại. Nước mắt lại tuôn rơi, thấm ướt cả chiếc gối

Cô nhớ từng kỉ niệm mà họ trao cho nhau..cô cố gắng nín, cố gắng kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng không thể. Những giọt nước mắt cứ thế chảy ra, như một dòng sông vỡ đê, không thể nào ngăn lại được

Chi đi vào bếp, nhìn thấy hai chiếc bát, hai chiếc đũa vẫn còn trên bàn. Cô nhớ lại những bữa ăn ấm cúng của họ, những câu chuyện vui vẻ, những nụ cười hạnh phúc. Cô đưa tay lên che miệng, cố gắng ngăn những tiếng nấc

Chi lấy một quả táo, cố gắng cắn một miếng, nhưng thức ăn bỗng trở nên vô vị, họng cô nghẹn lại, không thể nuốt trôi. Cô nhớ lời Huyền đã dặn: "Đừng bỏ bữa.." Nhưng làm sao cô có thể ăn, khi trong lòng cô, mọi thứ đều đã tan vỡ?

"Chi hận chị, chị dám bỏ Chi. Chị quên sạch rồi, quên hết rồi.."

"Nhưng em nhớ Huyền..làm sao em có thể quên chị như vậy? Em tìm mọi cách đến gần chị, tất cả đều đẩy em ra xa"

Làm sao cô có thể không nhớ, khi mọi thứ, mọi kỷ niệm, mọi khoảnh khắc đều khắc sâu trong tâm trí cô? Cô nhớ Huyền, nhớ nụ cười của Huyền, nhớ ánh mắt của Huyền, nhớ tất cả những gì thuộc về Huyền

"Một từ thôi. Nát"

Những ngày sau khi Huyền rời đi là một chuỗi vô tận của sự trống rỗng, của những giấc mơ tan vỡ

Thời gian với Chi không còn ý nghĩa. Ngày và đêm hòa làm một, trôi qua trong một màn sương mờ của nỗi đau và nước mắt

Cô không ra ngoài, không gặp gỡ bạn bè, thậm chí không còn mở rèm cửa để đón ánh nắng. Mọi thứ đều chìm trong bóng tối và sự im lặng

Chi sống một cuộc sống của một người đã chết. Cô bỏ bê bản thân, không ăn uống, không tắm rửa. Thức ăn Huyền để lại trong tủ lạnh đã hỏng, nhưng Chi không bận tâm

Cô chỉ nằm trên giường, ôm chặt chiếc gối của Huyền, hít hà mùi hương bạc hà còn sót lại. Đó là sợi dây liên kết duy nhất giữa cô và Huyền..

Một buổi chiều, khi Chi đang nằm trên giường, cửa căn hộ bỗng mở ra. Phương Mỹ Quyên, chị gái của Chi, bước vào, khuôn mặt cô đầy sự lo lắng

Quyên đã gọi cho Chi hàng trăm lần, nhưng không có ai trả lời. Quyên nhìn Chi, cô không khỏi xót xa. Chi hốc hác, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt tái nhợt

"Chi... em làm sao vậy? Tại sao em không trả lời điện thoại của chị?" Giọng cô đầy sự lo lắng

Chi không đáp, chỉ khẽ lắc đầu

"Chị biết, em đang rất đau khổ. Nhưng em không thể... không thể tiếp tục như thế này được"

"Em hãy đứng lên. Em hãy sống vì..vì người em yêu"

"Yêu? Sống vì người em yêu?"

"Tình yêu của em nó chết rồi"

"Em cũng chết rồi, chết trong tâm.." Chi lặng đi

"Nghe lời chị, sống vì mình đi em..."

"Em.."

Cô nhận ra, nỗi đau của mình không chỉ làm cô gục ngã mà còn đang làm tổn thương những người xung quanh. Chi khẽ gật đầu, nhưng không phải là sự đồng ý, mà là một lời hứa với chính mình..

Chi mở rèm cửa, ánh sáng mặt trời gay gắt như một lời trách móc, khiến đôi mắt sưng húp của cô cay xè. Cô lảo đảo bước vào bếp, nhìn thấy những chiếc cốc, chiếc đĩa vẫn còn đó. Ký ức về những bữa ăn ấm cúng ùa về, và nước mắt lại rơi

Chi gục xuống, nhưng không còn là sự buông xuôi. Cô gượng đứng dậy, tự nấu cho mình một bát mì, dù chỉ ăn được vài đũa

"Đâu có ai sống thiếu ai mà chết đâu"


Thời gian trôi qua, Chi bắt đầu tìm lại nhịp sống. Cô đi làm thêm ở một quán cà phê nhỏ. Tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói của khách hàng, tiếng lách cách của ly tách... tất cả là một liều thuốc mạnh mẽ giúp cô thoát khỏi thế giới của riêng mình

Mỗi ngày, Chi đều nhìn vào gương trước khi đi làm, cố gắng nở một nụ cười, dù nụ cười ấy méo mó và đau khổ

Vào một buổi tối muộn khi trở về nhà, Chi ngồi trong bóng tối, nhìn vào bức ảnh của Huyền trên bàn. Cô không còn khóc. Nước mắt đã khô cạn từ lâu, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến cùng cực

Chi khẽ đưa tay chạm vào bức ảnh, rồi siết chặt tay lại. Cô biết, Huyền vẫn sẽ luôn ở trong trái tim cô, nhưng Chi sẽ không để nỗi nhớ ấy giết chết mình nữa...

"Em yêu chị..Diệu Huyền!"


Cuộc sống ở nước ngoài không phải là một khởi đầu mới, mà là một địa ngục trần gian. Bố mẹ cô đã thuê một căn hộ sang trọng cho cô, nhưng đó chỉ là một nhà tù không có song sắt. Huyền bị quản lý 24/7, mọi hành động của cô đều bị giám sát. Điện thoại của cô bị tịch thu, và mọi liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị cắt đứt

Huyền không được phép đi học, không được phép ra ngoài một mình. Mọi thứ trong cuộc sống của cô đều do bố mẹ quyết định. Huyền sống trong sự cô độc, trong sự giam cầm

Cô nhớ Chi đến quay quắt, nhớ từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng lời nói. Mỗi đêm, Huyền đều khóc, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã. Cô cảm thấy mình thật bất lực, thật...thật yếu đuối..

Bố mẹ Huyền đã thuê một người trợ lý để chăm sóc cô, nhưng người trợ lý đó cũng chính là người giám sát cô

Nhưng trợ lí đó..

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

ê hong cho Chi move on nhanh zay đâu🐱🐰

Chương trước Chương tiếp
Loading...