[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 17



"Họ muốn gặp chị.."

Chi và Huyền cùng nhau về nhà. Huyền rất hồi hộp, cô đã lâu không gặp bố mẹ, và cô không biết họ sẽ phản ứng như thế nào khi biết chuyện của cô và Chi..

Khi họ vừa bước vào nhà, trợ lý của bố mẹ Huyền đã đứng đợi sẵn. Anh ta nhìn Huyền, rồi lại nhìn Chi, ánh mắt anh ta đầy sự khó xử

"Bố mẹ cô chủ đang ở trong phòng khách. Họ muốn gặp cô ngay lập tức"

Huyền nắm chặt tay Chi..

Cả hai nhau bước vào phòng khách

Bố mẹ của Huyền đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt họ đầy vẻ nghiêm nghị. Mẹ của Huyền nhìn cô, ánh mắt bà đầy sự thất vọng..

"Huyền, con về rồi"

"Vâng, con chào bố mẹ" giọng Huyền run run

Bố của Huyền nhìn Chi, rồi lại nhìn Huyền

"Huyền, con đã giải thích về chuyện này chưa?" Ông ta nói, giọng ông ta đầy sự lạnh lùng

Huyền không đáp, chỉ cúi đầu..

"Mẹ đã nghe chuyện rồi" giọng bà đầy sự thất vọng

"Mẹ không thể tin được rằng, con lại có thể làm những chuyện như vậy"

"Tại sao? Tại sao con lại yêu một người con gái?"

"Con có biết không? Đó là một sự bệnh hoạn"

"Mẹ đã dạy con bao nhiêu lần rồi? Con không thể... không thể yêu một người con gái được. Đó là một sự xúc phạm đến ba mẹ!"

"Ba không thể chấp nhận chuyện này, nó là một sự bệnh hoạn. Ba không muốn con... đi vào con đường sai lầm"

"Ba và mẹ đã sắp xếp cho con. Ngày mai, con sẽ trở về nước ngoài. Con sẽ học tiếp ở đó, và quên đi... tất cả những chuyện ở đây!"

Huyền ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy đầy sự bàng hoàng

"Không! Bố mẹ không thể làm vậy! Con sẽ không đi!"

"Con không có quyền lựa chọn" Giọng ông ta đầy sự lạnh lùng

"Con là con gái của ba mẹ. Và ba mẹ sẽ quyết định tương lai của con!"

"Bác... con xin lỗi" Giọng Chi run run

"Con biết, lỗi là do con. Con đã khiến chị Huyền phải chịu đựng nhiều khó khăn.."

"Nhưng con... con thật lòng yêu chị ấy. Con sẽ làm tất cả để chị Huyền được hạnh phúc."

Bố của Huyền nhìn Chi, ánh mắt ông ta đầy sự khinh bỉ

"Cô bé, cô không có quyền nói chuyện ở đây, cô hãy tránh xa con gái tôi ra. Đừng để chúng tôi phải dùng đến những biện pháp mạnh hơn"

Huyền đứng lên, giọng cô đầy hận thù..

"Không, bố mẹ không được động chạm gì đến em ấy!"

"Tùy con" Giọng ông ta đầy sự dứt khoát

"Ngày mai, ba mẹ sẽ đưa con ra sân bay. Nếu con không đi, thì từ nay về sau con đừng nhìn mặt ba mẹ nữa. Và ba mẹ cũng sẽ không bao giờ coi con là con gái của ba mẹ nữa"

Huyền nhìn bố mẹ, rồi lại nhìn Chi. Cô cảm thấy một sự giằng xé tột cùng. Một bên là tình yêu, một bên là gia đình

"Chi..em về trước nhé?"

"Dạ?"

"Em ngoan về trước đi..tối chị tìm em sau, chìa khóa nhà chị.." Tay Huyền đưa cho Chi một chiếc chìa khóa

Chi nhìn Huyền, rồi lại nhìn chiếc chìa khóa. Cô biết, cô không thể làm gì được nữa. Chi chỉ cúi đầu, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã. Cô quay lưng đi để lại Huyền đang đứng đó, một mình..

"Được, con sẽ làm theo bố mẹ..nhưng cho con xin một đêm, con còn chuyện phải giải quyết"

"Tốt" Bố Huyền vỗ lên vai cô

Nỗi đau quá lớn khiến Chi không thể nghĩ được gì. Tâm trí cô trống rỗng, chỉ còn lại những mảnh vỡ của một tình yêu đang tan vỡ. Bước chân cứ lang thang vô định, cô đi đến công viên, nơi họ đã từng ngồi tâm sự, nơi họ đã trao nhau những nụ hôn đầu tiên. Chi ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc, ôm chặt lấy bản thân, khóc nức nở. Nỗi đau quá lớn khiến cô thiếp đi lúc nào không hay

Đêm đó, Huyền đã gói ghém hành lý. Cô không mang theo gì nhiều, chỉ có một vài bộ quần áo cũ. Chiếc máy bay sẽ rời khỏi Việt Nam, đưa cô đi đến một đất nước xa xôi, nơi cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới

Khi Huyền đến nhà, cô gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Huyền lo lắng cô gọi điện cho Chi, nhưng điện thoại không có tín hiệu. Huyền bắt đầu tìm kiếm Chi khắp nơi. Cô đi đến những quán ăn mà họ thường lui tới, những con đường quen thuộc, nhưng không tìm thấy Chi ở đâu cả

Khi Huyền đến công viên, cô nhìn thấy một cô gái đang ngủ trên ghế đá. Huyền bước đến, và nhận ra đó chính là Chi. Chi đang ngủ say, nước mắt vẫn còn đọng lại trên má

Huyền đau lòng, cô ôm lấy Chi, nhẹ nhàng đưa cô về nhà...

Huyền đặt Chi lên giường, đắp chăn cho cô ấy. Chi khẽ cựa mình, đôi mắt cô ấy khẽ mở..nhưng Chi chỉ đang mớ mà thôi., Họ không thể nói chuyện với nhau thêm 1 lần..

"Chị đi thật à..? Chi mơ màng nói

"Không. Chị ở đây rồi" Giọng Huyền đầy sự dịu dàng

Huyền ngồi xuống bên cạnh Chi, vuốt ve mái tóc cô ấy

"Chi... chị phải đi rồi. Chị xin lỗi, vì đã không giữ lời hứa"

Cô hôn lên trán Chi, rồi thì thầm những lời cuối cùng..

"Em bé của chị ngoan lắm, ở đây nhớ ngoan ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa, bao tử em sẽ không vui, và chị cũng vậy. Đừng thức khuya làm bài tập nữa nhé? Sức khoẻ em không tốt, chị sẽ không thể ở bên cạnh em để chăm sóc em..chị không tốt. Có thể đây là lần cuối cùng chúng ta ở bên cạnh nhau..Chị yêu em!"

"Đừng khóc nhé, em cận nên mắt em yếu lắm..cận nặng thêm thì lại khổ bé của chị mất, nước mắt em quý lắm..em chỉ nên khóc cho những người em yêu.."

"Và...đừng nhớ đến chị"

Nói xong, Huyền từ từ đứng dậy..

"Chị yêu em!"

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

Các cò ơi! Mình chỉ viết lên fic này để lưu giữ lại các khoảnh khắc nhí nhảnh của hai cổ, mình không hề có ý 'QRTD' hay xúc phạm danh dự nhân phẩm của một cá nhân nghệ sĩ nào..mình sợ những chapter có chi tiết 18+, đại loại là hôn hít, sẽ gây hiểu lầm với ý 'QRTD'. Mình sợ ảnh hưởng đến các cổ với sợ các cổ bị tocxic lắm..

Vậy nên cò sẽ nhắc lại..như đầu fic mình đã nói, yêu các cổ lắm nên mới làm fic. Mình trân trọng họ, trân trọng tất cả những gì họ làm ra

Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc truyện 😼

Fic vẫn tiếp tục, love =))))) 🐱🐰

Chương trước Chương tiếp
Loading...