[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 15



"Tao biết ngay mà, con nhóc. Mày nghĩ mày thông minh hơn bọn tao sao?"

Huyền quay lại, và nhìn thấy Lão Đại đang đứng đó, hắn ta cười lớn. Phía sau hắn là hai tên đàn em, tay cầm gậy gỗ. Huyền đã bị rơi vào bẫy

Lão Đại tiến đến, tát mạnh vào mặt Huyền

"Mày đã không nghe lời. Và bây giờ, mày sẽ phải trả giá"

Từ một góc tối, Chi bị trói chặt, miệng bị bịt kín. Cô nhìn thấy Huyền bị đánh đập dã man, nước mắt tuôn rơi lã chã. Chi cố gắng giãy giụa, cố gắng hét lên, nhưng không thể. Cô chỉ có thể đứng yên mà khóc

Lão Đại ra hiệu cho một tên đàn em, và tên đó tiến đến, vung cây gậy lên, và đánh mạnh vào chân Huyền. Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống sàn nhà. Lão Đại cười lớn, hắn ta ra hiệu cho tên đàn em thứ hai

Hắn ta tiến đến, vung cây gậy lên, và đánh mạnh vào tay Huyền. Huyền lại kêu lên một tiếng đau đớn khác, máu từ miệng cô chảy ra

"Mày có biết tại sao tao lại đánh mày không? Vì mày đã không nghe lời. Và bây giờ, mày sẽ phải trả giá bằng máu và nước mắt"

Hắn ta lại ra hiệu cho bọn đàn em, và bọn chúng tiếp tục đánh đập Huyền dã man hơn. Huyền không còn kêu lên nữa, cô ấy chỉ thoi thóp, cơ thể rã rời, máu chảy ra khắp người

Khi Huyền gần như bất tỉnh, một tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa. Lão Đại và bọn đàn em hoảng hốt, chúng cố gắng bỏ chạy nhưng đã quá muộn. Cánh cửa sắt nặng nề bật mở, cảnh sát xông vào. Lão Đại và bọn đàn em bị khống chế ngay lập tức

Chi được cảnh sát giải cứu, cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh Huyền. Huyền nằm đó...Chi ôm chặt lấy Huyền, khóc nức nở

Xe cứu thương đã đợi sẵn ở bên ngoài. Các bác sĩ nhanh chóng đưa Huyền và Chi lên xe. Chi ôm chặt lấy Huyền, không rời một bước

Chiếc xe cứu thương lao đi trong đêm. Bên trong, không khí nặng trĩu. Chi ôm chặt lấy Huyền, khuôn mặt cô ấy tái nhợt vì lo sợ

"Chị Huyền... chị cố lên... em ở đây rồi..." Chi khóc nức nở, bàn tay run rẩy nắm lấy tay Huyền

Huyền nằm đó, đôi mắt khẽ mở nhìn Chi. Ánh mắt cô ấy vẫn còn đầy đau đớn, nhưng cũng có một chút gì đó bình yên. Cô ấy khẽ mỉm cười, một nụ cười yếu ớt

Tại bệnh viện

Huyền được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Chi đứng bên ngoài, lòng cô như lửa đốt. Cảnh sát đến bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai Chi

"Cô yên tâm, cô ấy sẽ ổn thôi. Chúng tôi đã bắt được bọn ác nhân đó rồi"

Chi không đáp, cô chỉ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, nước mắt tuôn rơi

"Chị phải cố lên.."

Sau một đêm dài đằng đẵng, Huyền được chuyển sang phòng bệnh. Khi Chi bước vào, cô nhìn thấy Huyền đang nằm trên giường, cơ thể đầy vết thương, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn sáng ngời

Chi chạy đến, ôm chặt lấy Huyền

"Chị Huyền...em xin lỗi...tất cả là tại em"

Huyền khẽ mỉm cười

"Không phải lỗi của em, chị đã hứa sẽ bảo vệ em mà"

"Hắn ta... hắn ta đã làm gì chị? Tại sao hắn ta lại đánh chị dã man đến vậy?"

Huyền khẽ lắc đầu, ánh mắt cô ấy đầy sự mệt mỏi

"Không sao đâu. Quan trọng là... chúng ta đã ở bên nhau rồi"

"Chị yêu em, em bé của chị!"

Sau một thời gian dài, Chi và Huyền đã rời khỏi bệnh viện. Họ trở về nhà, và bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống của họ không còn là những ngày tháng sợ hãi, mà là những ngày tháng bình yên

"Huyền, chị làm bài kiểm tra gì có 7 điểm vậy hả?" Chi chống nạnh nhìn cô ngán ngẩm

"Số 7 là cao với chị rồi đó cục cưng"

Những ngày sau đó..

Chi trở thành người chăm sóc Huyền tận tình nhất. Cô nấu những món ăn ngon, giúp Huyền thay băng, massage nhẹ nhàng cho những vết bầm tím trên cơ thể cô ấy

Huyền không nói gì, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Chi luôn tràn ngập sự biết ơn và tình yêu thương. Huyền biết, Chi đã vì cô mà hy sinh tất cả, và cô sẽ là người hy sinh tất cả vì Chi

Một buổi tối, khi Chi đang đọc sách, Huyền khẽ gọi

"Chi này, em có biết tại sao chị lại yêu em không?" Chi mỉm cười

"Em không biết"

"Vì em là ánh sáng của chị. Em đã mang chị ra khỏi bóng tối. Em đã cho chị biết, thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc"

"Chị dẻo mồm quá đấy!" Chi véo nhẹ má Huyền

3 tuần sauuu (au tua nha, cho hai ẻm đến cuối năm)

Sau một thời gian dài, Huyền đã hoàn toàn bình phục. Cô và Chi đã quay trở lại trường học. Cuộc sống của họ không còn là những ngày tháng sợ hãi, mà là những ngày tháng bình yên

Họ cùng nhau đi học, cùng nhau đi chơi, cùng nhau khám phá những điều mới mẻ. Tình yêu của họ, sau tất cả những sóng gió

"Chị Huyền này" Chi khẽ gọi, khi họ đang đi dạo trên con đường quen thuộc

"Sau này, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau nhé?"

Huyền mỉm cười

"Chắc chắn rồi. Chị sẽ không bao giờ rời xa em nữa"

Họ cùng nhau đi dạo, tay trong tay. Lần này, Huyền không còn ngại ngùng nữa. Cô ấy đi rất tự nhiên, vẻ mặt bình yên và hạnh phúc. Chi cảm nhận được sự thay đổi lớn từ Huyền..

"Mà Chi này, chị muốn uống một chút gì đó"

"Bên kia có quán trà sữa" Chi chỉ về hướng đối diện

"Không phải đâu mà! Chị muốn đi bar!"

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

Vợ tui bắn tim tui nè trời

Phần thưởng cho người ngủ muộn =)))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...