[PhaoChi] Ký Ức?
Chapter 14
Ôi trước khi vào truyện cho phép được la làng, ôi các mom ơi "Duyên" với "Bad Liar" nó đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới phấp phới=)))Phương Mỹ Chi rap? Pháo hát Xẩm? ? Liu với Sa cũn hát ??? Lâm Bảo Ngọc rap, chuyện gì xảy ra=)))
Dô truyện nè, nãy giờ hơi lấn..
Chiếc xe tải đen kịt lao đi trong màn đêm, bỏ lại phía sau con đường vắng vẻ. Bên trong xe, Chi và Huyền bị bịt mắt, bị trói chặtSau một quãng đường dài, chiếc xe dừng lại. Bọn đàn em của Lão Đại thô bạo lôi họ xuống xe, đẩy họ vào một căn phòng tối tăm. Khi bị tháo băng bịt mắt, Chi nhìn thấy mình đang ở trong một nhà kho cũ nát. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một vài chiếc bàn cũ kỹ và những chiếc ghế gãy nátBố của Chi cũng ở đó, bị trói vào một chiếc ghế, miệng bị bịt chặt. Khuôn mặt ông bầm tím, trên người có nhiều vết thương"Bố!" Chi hét lên, cố gắng chạy đến nhưng bị bọn đàn em của Lão Đại giữ lại"Đã đến lúc chúng ta nói chuyện rồi" Lão đại cười nham Hắn ta tiến đến, vỗ nhẹ vào mặt Huyền"Mày có thời gian để suy nghĩ, nhưng có vẻ như mày không biết nghe lời"Chu nhìn Lão Đại, ánh mắt cô ấy đầy sự căm phẫn và căm ghét "Ông... ông muốn gì?"Lão Đại cười lớn "Tao muốn gì ư? Tao muốn mày làm theo ý tao. Tao muốn mày trở về làm việc cho tao. Và bây giờ... tao muốn mày phải trả giá cho sự ngu dốt của mình"Hắn ta ra hiệu cho một tên đàn em, và tên đàn em đó tiến đến, vung cây gậy lên, và đánh mạnh vào chân Huyền. Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt tuôn rơi lã chã. Chi thét lên một tiếng kinh hoàng, cố gắng giãy giụa, nhưng không thể"Đừng! Dừng lại đi!" Chi hét lên, giọng cô đầy sự tuyệt vọngLão Đại không đáp, hắn ta lại ra hiệu cho một tên đàn em khác và tên đó tiến đến, vung cây gậy lên, và đánh mạnh vào tay Huyền. Huyền lại kêu lên một tiếng đau đớn khác, Chi cảm thấy lòng mình như bị xé nát. Bố của Chi ở góc tường cũng cố gắng giãy giụa, nhưng không thể"Đừng mà! Dừng lại đi! Tôi sẽ đi! Tôi sẽ đi với ông!" Chi hét lên, giọng cô ấy đầy sự tuyệt vọngLão Đại dừng lại, hắn ta nhìn Chi, khuôn mặt hắn ta đầy sự đắc ý"Mày nói lại đi" "Tôi sẽ đi với ông! Tôi sẽ làm tất cả những gì ông muốn! Dừng lại đi! Đừng làm hại họ nữa!" Nước mắt Chi tuôn rơi lã chã"Được rồi, mày nói vậy thì tao nghe vậy" Hắn ta ra hiệu cho bọn đàn em cởi trói cho Huyền và bố của Chi"Không... không được Chi! Em đừng...!"Chi không đáp, chỉ nhìn Huyền.. "Chị Huyền...em xin lỗi"Chi đứng dậy, cô ấy nhìn Huyền và bố mình một lần cuối. Huyền khóc nức nở, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chãChi quay lưng đi, theo Lão Đại và bọn đàn em của hắn ta. Cô không quay đầu lại, không nhìn vào bóng dáng Huyền đang đứng đó, ôm mặt khóc nức nởHuyền lết đến bên cạnh bố Chi, cố gắng lay ông dậy. Sau một lúc, bố Chi cũng tỉnh lại. Ông nhìn Huyền, ánh mắt ông đầy sự hoảng loạn "Con gái tôi... nó đã bị bắt đi rồi sao?"Huyền không đáp, chỉ gật đầu. Cô cảm thấy một nỗi đau đớn tột cùng khi phải đối mặt với sự thật này..Nỗi đau của Huyền dần chuyển thành sự căm phẫn và căm hận. Cô không thể chấp nhận được sự thật này. Cô không thể để Chi một mình đối mặt với hiểm nguy. Cô phải cứu ChiHuyền đứng dậy, ánh mắt cô ấy đầy sự kiên định. Cô nhìn vào cánh cửa sắt nặng nề, một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Cô phải tìm cách thoát ra khỏi đâySau một lúc tìm kiếm, Huyền tìm thấy một chiếc chìa khóa cũ kỹ nằm dưới chân bàn. Cô lấy chiếc chìa khóa, cố gắng mở khóa cửa. Sau nhiều lần thử, cuối cùng, cánh cửa cũng bật mở
Dô truyện nè, nãy giờ hơi lấn..
Chiếc xe tải đen kịt lao đi trong màn đêm, bỏ lại phía sau con đường vắng vẻ. Bên trong xe, Chi và Huyền bị bịt mắt, bị trói chặtSau một quãng đường dài, chiếc xe dừng lại. Bọn đàn em của Lão Đại thô bạo lôi họ xuống xe, đẩy họ vào một căn phòng tối tăm. Khi bị tháo băng bịt mắt, Chi nhìn thấy mình đang ở trong một nhà kho cũ nát. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một vài chiếc bàn cũ kỹ và những chiếc ghế gãy nátBố của Chi cũng ở đó, bị trói vào một chiếc ghế, miệng bị bịt chặt. Khuôn mặt ông bầm tím, trên người có nhiều vết thương"Bố!" Chi hét lên, cố gắng chạy đến nhưng bị bọn đàn em của Lão Đại giữ lại"Đã đến lúc chúng ta nói chuyện rồi" Lão đại cười nham Hắn ta tiến đến, vỗ nhẹ vào mặt Huyền"Mày có thời gian để suy nghĩ, nhưng có vẻ như mày không biết nghe lời"Chu nhìn Lão Đại, ánh mắt cô ấy đầy sự căm phẫn và căm ghét "Ông... ông muốn gì?"Lão Đại cười lớn "Tao muốn gì ư? Tao muốn mày làm theo ý tao. Tao muốn mày trở về làm việc cho tao. Và bây giờ... tao muốn mày phải trả giá cho sự ngu dốt của mình"Hắn ta ra hiệu cho một tên đàn em, và tên đàn em đó tiến đến, vung cây gậy lên, và đánh mạnh vào chân Huyền. Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt tuôn rơi lã chã. Chi thét lên một tiếng kinh hoàng, cố gắng giãy giụa, nhưng không thể"Đừng! Dừng lại đi!" Chi hét lên, giọng cô đầy sự tuyệt vọngLão Đại không đáp, hắn ta lại ra hiệu cho một tên đàn em khác và tên đó tiến đến, vung cây gậy lên, và đánh mạnh vào tay Huyền. Huyền lại kêu lên một tiếng đau đớn khác, Chi cảm thấy lòng mình như bị xé nát. Bố của Chi ở góc tường cũng cố gắng giãy giụa, nhưng không thể"Đừng mà! Dừng lại đi! Tôi sẽ đi! Tôi sẽ đi với ông!" Chi hét lên, giọng cô ấy đầy sự tuyệt vọngLão Đại dừng lại, hắn ta nhìn Chi, khuôn mặt hắn ta đầy sự đắc ý"Mày nói lại đi" "Tôi sẽ đi với ông! Tôi sẽ làm tất cả những gì ông muốn! Dừng lại đi! Đừng làm hại họ nữa!" Nước mắt Chi tuôn rơi lã chã"Được rồi, mày nói vậy thì tao nghe vậy" Hắn ta ra hiệu cho bọn đàn em cởi trói cho Huyền và bố của Chi"Không... không được Chi! Em đừng...!"Chi không đáp, chỉ nhìn Huyền.. "Chị Huyền...em xin lỗi"Chi đứng dậy, cô ấy nhìn Huyền và bố mình một lần cuối. Huyền khóc nức nở, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chãChi quay lưng đi, theo Lão Đại và bọn đàn em của hắn ta. Cô không quay đầu lại, không nhìn vào bóng dáng Huyền đang đứng đó, ôm mặt khóc nức nởHuyền lết đến bên cạnh bố Chi, cố gắng lay ông dậy. Sau một lúc, bố Chi cũng tỉnh lại. Ông nhìn Huyền, ánh mắt ông đầy sự hoảng loạn "Con gái tôi... nó đã bị bắt đi rồi sao?"Huyền không đáp, chỉ gật đầu. Cô cảm thấy một nỗi đau đớn tột cùng khi phải đối mặt với sự thật này..Nỗi đau của Huyền dần chuyển thành sự căm phẫn và căm hận. Cô không thể chấp nhận được sự thật này. Cô không thể để Chi một mình đối mặt với hiểm nguy. Cô phải cứu ChiHuyền đứng dậy, ánh mắt cô ấy đầy sự kiên định. Cô nhìn vào cánh cửa sắt nặng nề, một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Cô phải tìm cách thoát ra khỏi đâySau một lúc tìm kiếm, Huyền tìm thấy một chiếc chìa khóa cũ kỹ nằm dưới chân bàn. Cô lấy chiếc chìa khóa, cố gắng mở khóa cửa. Sau nhiều lần thử, cuối cùng, cánh cửa cũng bật mở
—
Sau khi đưa bố của Chi về nhà an toàn, Huyền không có thời gian để nghỉ ngơi. Cô biết, mỗi giây trôi qua là một giây Chi càng thêm nguy hiểm.Cô hiểu rằng để đối đầu với một kẻ cáo già như Lão Đại, cô cần sự giúp đỡHuyền đến sở cảnh sát, khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt đầy quyết tâm. Một nữ cảnh sát trẻ tên Ngọc, với vẻ ngoài cương nghị, lắng nghe câu chuyện của Huyền"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra. Nhưng những đối tượng này rất tinh vi, chúng ta cần phải có thời gian để tìm ra chính xác địa điểm giam giữ""Hơn nữa, nếu cô hành động một mình, hắn ta sẽ biết và mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn"Những ngày sau đó là chuỗi ngày dài đằng đẵng và đầy đau khổ. Huyền không thể ngủ, không thể ăn. Cô và cảnh sát cùng nhau lật lại từng manh mối, từng hồ sơ cũ của băng nhóm Lão ĐạiHuyền cố gắng nhớ lại từng con hẻm, từng quán xá, từng lời nói mà hắn ta từng buông ra. Ánh mắt cô luôn dán chặt vào tấm bản đồ thành phố, tìm kiếm một tia hy vọngCuối cùng, sau năm ngày điều tra ròng rã, một manh mối quan trọng đã xuất hiện. Nhờ vào thông tin Huyền cung cấp, cảnh sát đã xác định được một nhà kho cũ ở ngoại ô thành phố, nơi Lão Đại thường dùng làm nơi cất giấu hàng cấm và cũng có thể là nơi giam giữ con tin"Chúng tôi đã xác định được địa điểm. Sáng mai, chúng tôi sẽ chuẩn bị lực lượng đầy đủ để đột kích"cảnh sát nói, giọng điệu dứt khoát "Huyền, cô đã giúp chúng tôi rất nhiều. Bây giờ, cô cần phải bình tĩnh. Cô sẽ ở lại đây, chờ chúng tôi""Tuyệt đối không được hành động một mình. Cô hiểu chứ?""Không! Tôi không thể chờ được nữa. Chi đã ở đó năm ngày rồi! Tên đó là một kẻ tàn độc, không biết hắn ta sẽ làm gì Chi!"Ánh mắt cảnh sát đầy lo lắng"Cô phải tin chúng tôi! Chúng tôi đã có kế hoạch. Cô đi một mình sẽ chỉ làm hỏng mọi chuyện và khiến cô gặp nguy hiểm thôi!"Nhưng Huyền không còn nghe thấy gì nữa. Cô không thể chấp nhận việc chờ đợi thêm một phút nào nữa. Hình ảnh Chi bị Lão Đại bắt đi, nụ cười đầy đau đớn của Chi, tất cả cứ ám ảnh tâm trí cô. Huyền lao ra khỏi sở cảnh sát, bỏ mặc lời khuyên của cảnh sát Huyền lái chiếc xe máy cũ đến nhà kho ở ngoại ô thành phố. Cả khu vực vắng vẻ, không một bóng người. Huyền bước xuống xe, trái tim đập liên hồi. Cô nhìn vào cánh cửa sắt nặng nề, và lòng cô tràn ngập sự quyết tâmHuyền đẩy cánh cửa sắt ra, bước vào bên trong. Cả căn nhà kho tối tăm, chỉ có một vài chiếc đèn mờ mờ. Huyền đi sâu vào, cố gắng tìm kiếm Chi. Bỗng nhiên, một giọng nói nham hiểm vang lên từ phía sau..END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ
ối giồi ôi au đau xương khớp quá