[PhaoChi] Ký Ức?

Chapter 13



Tình yêu của họ dù không quá cao sang, nhưng đong đầy hạnh phúc, thời gian họ ở bên nhau còn nhiều gấp đôi số thời gian họ đi học..

Tuy nhiên, sự yên bình đó không kéo dài được lâu.

Trên đoạn đường cả hai về nhà, bỗng điện thoại Chi reo lên liên hồi. Số lạ, Chi định tắt máy nhưng Huyền giữ tay Chi lại

"Em nghe thử xem"

Chi do dự, rồi đưa điện thoại lên tai. Một giọng nói lạ hoắc, đầy mỉa mai vang lên

"Phương Mỹ Chi hả? Bố mày đang ở đây với bọn tao này"

"Nếu không muốn ông ấy bị xây xát thì bảo con bạn thân của mày... biết điều một chút"

Chi bỗng thấy toàn thân lạnh toát. Cô nhìn Huyền, khuôn mặt trắng bệch

"Hắn... hắn ta biết em"

"Ai? Ai gọi cho em?" Huyền hỏi dồn dập

Chi không kịp trả lời. Điện thoại đã chuyển sang chế độ video call. Màn hình hiện lên một căn phòng tối tăm, lờ mờ. Một giọng nói quen thuộc vang lên, run rẩy và đầy lo sợ

"Chi... con à... bố đây..."

"Bố! Bố sao rồi? Bố đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra với bố vậy?"

Hình ảnh trên màn hình hơi mờ, nhưng Chi vẫn có thể thấy rõ bố mình đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt

Phía sau, một gã đàn ông đầu trọc, xăm trổ, đang cười đắc ý

"Này con nhóc. Bố mày đang ở đây. Nếu mày muốn bố mày bình yên thì bảo con bạn thân của mày, hay là người yêu gì đấy"

"Đến quán net Thiên Hà một mình. Ngay lập tức, và không được báo cảnh sát. Nếu không..."

Hắn ta đưa con dao nhỏ lên cổ bố Chi, lưỡi dao lấp loáng

Chi thét lên một tiếng kinh hoàng

"Đừng! Đừng làm hại bố tôi!"

Huyền giật lấy điện thoại không ngần ngại tắt ngay màn hình

"Huyền..." Chi nghẹn ngào gọi tên Huyền, nước mắt tuôn như mưa

"Bố em... Bố em..."

"Chị xin lỗi... chị xin lỗi Chi... Tất cả là tại chị. Chị đã kéo em vào rắc rối này"

Giọng Huyền vỡ vụn, cô ôm chặt lấy Chi, bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào, đau đớn, như thể trái tim cô đang bị xé ra từng mảnh

"Không... không phải lỗi của chị" Chi ôm chặt lấy Huyền, cố gắng lau nước mắt cho cô

Ting Ting!

Tin nhắn 1: Tao cho tụi bây hai ngày, một mình con Huyền đến thôi. Cẩn thận cái mạng chó của tụi bây

Tim Chi như bị xé toạc ra từng mảnh

"Em..em cũng muốn cứu bố.."

Huyền lắc đầu nguầy nguậy

"Không được đâu, Chi. Hắn ta nguy hiểm lắm. Hắn ta chỉ muốn chị đi một mình"

"Nếu em đi... hắn ta sẽ làm hại em"

"Em sẽ không để chị một mình đâu"  giọng cô ấy dứt khoát

Về đến nhà..

Cả hai trở về căn nhà nhỏ của Huyền, không khí nặng trĩu. Huyền vẫn còn run rẩy, ôm chặt lấy Chi, những giọt nước mắt không ngừng rơi

"Chi ngoan, nghe lời chị một lần thôi.."

"Nơi đó nguy hiểm với bé của chị lắm, chị không nỡ để em đến những nơi như vậy" Huyền nâng mặt Chi lên nhìn thẳng vào mắt nàng

Chi ôm chặt lấy Huyền, kiên quyết lắc đầu

"Không! Em sẽ không để chị đi một mình. Em đã nói rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt"

"Chị sợ mất em lắm, em là cả thế giới của chị.."

"Vậy thì chúng ta sẽ phải thông minh hơn hắn ta. Chúng ta sẽ cùng nhau lên kế hoạch"

Chi lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu. Cô bắt đầu suy nghĩ, sắp xếp lại mọi thông tin mà họ có được về Lão Đại

"Chị Huyền, quán net Thiên Hà là ở đâu? Chị biết không?"

Huyền gật đầu, lau vội nước mắt

"Là một quán net cũ ở cuối đường Trần Hưng Đạo. Nơi đó là sào huyệt của hắn ta"

Chi bắt đầu vạch ra kế hoạch

"Hắn ta nói chị đi một mình, vậy chúng ta sẽ làm theo. Nhưng không phải chị đi một mình. Chị sẽ đi trước, và em sẽ đi sau, theo dõi từ xa"

Huyền hoảng hốt

"Không được! Quán net đó là sào huyệt của hắn ta, rất nguy hiểm. Em đi theo... hắn ta sẽ biết. Em sẽ bị phát hiện"

"Không sao, Huyền không tin em sao?"

Huyền khẽ thở hắt

"Em sẽ quan sát tình hình bên trong, tìm cách liên lạc với cảnh sát nếu cần. Sau đó, em sẽ ra hiệu cho chị"

"Nếu chị thấy em ra ngoài... có nghĩa là em đã báo cảnh sát, và chị chỉ việc câu giờ, chờ cảnh sát đến"

"Lỡ như... lỡ như kế hoạch thất bại thì sao? Lỡ như... hắn ta làm hại em thì sao?" Nước mắt Huyền lại tuông ra như thác

Chi nắm lấy tay Huyền, siết chặt

"Không có lỡ như đâu, em đã tính toán hết rồi"

"Em sẽ không để bất cứ ai làm hại chúng ta. Và em sẽ không bao giờ bỏ rơi chị"

Đêm đó, Huyền khoác lên mình chiếc áo khoác quen thuộc, cố gắng che đi sự sợ hãi đang dâng trào. Cô ấy nhìn Chi, cố nở một nụ cười trấn an

"Chị đi đây, em nhớ cẩn thận đấy"

Chi gật đầu, ôm chặt Huyền một lần cuối..?

"Em sẽ đợi chị. Phải về an toàn đấy nhé"

Huyền bước đi, hòa vào màn đêm. Chi đi theo sau, giữ một khoảng cách an toàn. Mùi bạc hà của Huyền vẫn còn thoang thoảng trong không khí, nhưng Chi lại cảm thấy một sự bất an tột độ. Cô cứ có cảm giác như có một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra..

Khi Huyền bước vào quán net Thiên Hà, Chi nấp sau một con hẻm nhỏ đối diện. Cô nhìn thấy Huyền đi vào, và một tên đàn em của Lão Đại đứng gác ở cửa. Chi siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh

Nhưng bất ngờ, một bàn tay thô bạo chụp lấy vai cô từ phía sau

"Mày nghĩ mày thông minh lắm sao, con nhóc?"

Giọng nói đó khiến Chi rùng mình. Cô quay lại, và nhìn thấy Lão Đại đang đứng trước mặt, khuôn mặt hắn ta đầy vẻ nham hiểm. Phía sau hắn là hai tên đàn em khác, chúng cười khẩy, tay lăm lăm vũ khí

Thất bại ê chề

Lão Đại cười lớn

"Mày nghĩ bọn tao ngu đến mức không biết có kẻ theo dõi sao? Bọn tao đã theo dõi mày từ lâu rồi"

Cùng lúc đó, từ bên trong quán net, một tiếng hét thất thanh vang lên. Lão Đại đã ra lệnh cho tên đàn em còn lại bắt Huyền. Chi nhìn vào bên trong, thấy Huyền đang bị khống chế, ánh mắt cô ấy đầy sự hoảng loạn

"Thả chị ấy ra!" Chi gào lên, đôi mắt cô ấy đỏ ngầu

Lão Đại tiến lại gần Chi, cúi xuống, thì thầm vào tai cô

"Tao sẽ cho mày một cơ hội, là mày đi theo tao hoặc là tao sẽ cho mày thấy thế nào là đau khổ"

Hai tên đàn em lôi Chi đến gần Huyền

Hắn ta đưa tay, tát mạnh vào mặt Huyền. Cú tát đó mạnh đến mức Huyền ngã ra, máu từ khóe miệng cô ấy chảy ra

"Chị Huyền!" Chi thét lên, cô ôm chặt lấy Huyền, khóc nức nở

Lão Đại cười khẩy, hắn ta cúi xuống, thì thầm vào tai Chi một lần nữa

"Suy nghĩ cho kỹ, con bạn thân của mày và bố mày sẽ phải trả giá. Hoặc là mày sẽ là người trả giá"

Chi và Huyền bị bọn đàn em của Lão Đại đẩy lên xe, và chiếc xe lao đi trong màn đêm. Cả hai đều không biết Lão Đại sẽ đưa họ đi đâu. Họ chỉ biết..

END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ

ê tự nhiên viết tới đây buồn ngù, bái bai=)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...