[PhaoChi] Ký Ức?
Chapter 1
(Truyện này mình hoàn toàn không dựa vào đời thực, có thể là vài cái ý tưởng giả, hoặc là vài cái tên giả chẳng hạn:))) )
mình có viết fic Freenbecky nữa, ai là fan hì mình đá nhẹ id manga=))giờ mình dô truyện nè
In nghiêng là lời nhân vật
In đậm là suy nghĩ
Tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ như một bản giao hưởng không ngừng nghỉ của mùa hè. Cô kéo vali nhỏ màu kem vào góc phòng ký túc xá, nơi ánh nắng chiều xiên qua khung cửa sổ phủ một vệt dài lên sàn gỗ.
Đây là ký túc xá của trường cấp ba Trấn Hoa – ngôi trường danh tiếng nhất thành phố, cũng là nơi cô sẽ gắn bó ba năm thanh xuân sắp tới..Sáng hôm sau, tiết học đầu tiên của Chi tại ngôi trường mới bắt đầu. Cô cẩn thận vuốt thẳng chiếc áo dài cho phẳng phiu, hít một hơi thật sâu rồi bước vào lớp 11/3. Cả lớp chợt im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa Cô giáo chủ nhiệm, một người phụ nữ trung niên với mái tóc búi cao gọn gàng, mỉm cười chào đón Chi"Cả lớp, đây là bạn Phương Mỹ Chi, học sinh mới chuyển đến từ trường quốc tế. Mong các em sẽ giúp đỡ bạn Chi hòa nhập nhé" Cô mở lờiChi khẽ cúi đầu chào, nụ cười rạng rỡ và có chút ngượng nghịu. Ánh mắt cô lướt qua một lượt các gương mặt xa lạ, những khuôn mặt tò mò nhưng không chút thiện cảm. Một cảm giác cô độc bao trùm lấy Chi, khác hẳn sự mong đợi về một sự trở về ấm ápBỗng nhiên, tầm nhìn của cô dừng lại ở một vị trí cuối lớp, nơi có một cô gái đang gục mặt xuống bàn, mái tóc đen nhánh nhuộm highlight xanh dương xõa che gần hết khuôn mặt. Dường như cả thế giới xung quanh đều không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy"Mỹ Chi, em xuống ngồi cạnh bạn ở bàn cuối nhé. Bạn ấy sẽ giúp em làm quen với lớp"
*giọng cô nhẹ lại*"Dạ? Bạn ngồi cuối lớp ấy ạ?" Bối rốiDù có chút bối rối, Chi vẫn ngoan ngoãn đi xuống. Khi cô đến gần, mùi hương bạc hà thoang thoảng từ cô gái kia phả vào không khí, một mùi hương vừa quen vừa lạChi rụt rè kéo ghế ra. Tiếng ghế ma sát với sàn nhà làm cô gái kia khẽ động đậy. Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt với đường nét sắc sảo, đôi mắt hơi híp lại vì bị ánh sáng làm phiền, và một bờ môi mỏng đang khẽ bĩu raMái tóc nhuộm highlight xanh dương lẫn trong tóc đen, cùng vài hình xăm nhỏ ẩn hiện trên cổ tay, tạo nên một vẻ ngoài nổi loạn không thể nhầm lẫn"Huyền?" Chi khẽ nói*Thật sự là chị ta sao?*Đó là Diệu Huyền – Cô bé thanh mai trúc mã của Chi ngày xưa, giờ đây lại mang một dáng vẻ hoàn toàn xa lạ..!Huyền lười biếng liếc nhìn Chi một cái, ánh mắt đầy vẻ thăm dò và thờ ơ, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, một tia chấn động thoáng qua trong đôi mắt của Huyền, nhanh đến mức Chi không kịp nhận ra. "Lại có người ngồi đây à? Phiền phức" Huyền khẽ cau màyChi cứng người, nụ cười trên môi gần như đóng băng. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người bạn học "nồng nhiệt" đến vậy. Cô ngồi xuống, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể."Chào Huyền, mình là Phương Mỹ Chi" Chi nói khẽ, đưa bàn tay nhỏ nhắn raHuyền chỉ nhìn bàn tay của Chi, rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh nhạt nhưng ẩn chứa một chút gì đó khó hiểu, như thể đang cố kìm nén một cảm xúc nào đó. Cô ta không bắt tay"Biết rồi""Ngồi xuống đi""Đừng làm ồn" Cô lại tiếp tục gục mặtKhông khí giữa hai người lập tức trở nên gượng gạo. Chi thu tay lại, cảm thấy một chút thất vọng và khó xử. Cô liếc nhìn xung quanh, thấy vài ánh mắt tò mò và cả sự cảm thông từ các bạn học khác, nhưng không một ai chủ động bắt chuyện hay lại gầnSuốt buổi học, Diệu Huyền tiếp tục gục mặt xuống bàn hoặc nghịch điện thoại dưới gầm bàn, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Chi. Chi cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng trong thâm tâm, cô không thể ngừng nghĩ về người bạn cùng bàn cá biệt này, và cả cảm giác bị cô lập..?Khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, Diệu Huyền bật dậy như một cái lò xo, nhét vội điện thoại vào túi rồi đi thẳng ra khỏi lớp mà không nói một lời nào, không thèm liếc nhìn Chi. Chi nhìn theo bóng lưng Diệu Huyền, trong lòng trỗi dậy một cảm giác vừa khó hiểu, vừa có chút tò mòGiờ ra chơi, sân trường Trấn Hoa ồn ào như vỡ chợ. Từng tốp học sinh đổ ra hành lang, tiếng cười nói, tiếng reo hò hòa vào tiếng ve quen thuộc. Chi vẫn ngồi lặng lẽ tại bàn cuối, nhìn ra cửa sổKý ức về một Diệu Huyền nhỏ bé, luôn lẽo đẽo theo sau cô như cái đuôi, cười tít mắt mỗi khi Chi khen ngợi, giờ đây cứ thế hiện lên rõ mồn một, đối lập hoàn toàn với hình ảnh cô gái tóc highlight xanh dương vừa thờ ơ bước đi"Thật sự là 1 người sao?"Không một ai chủ động đến gần Chi để bắt chuyện, dù cô là học sinh mới. Vài ánh mắt tò mò lướt qua rồi nhanh chóng quay đi, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách Chi với cả lớp. Cảm giác cô độc bủa vây, nặng nề hơn cả sự im lặng của tên mặt lạnh bên cạnhSuốt những tiết học buổi chiều, sự hiện diện của Diệu Huyền bên cạnh càng làm Chi thêm rối bời. Mùi hương bạc hà thoang thoảng từ cô, thứ mùi Chi nhớ rất rõ, giờ đây lại mang theo một chút cay nồng, bất cần..Thỉnh thoảng, Chi lén nhìn sang, thấy cô dùng bút bi vẽ nguệch ngoạc lên cuốn vở, hoặc lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm. Dù Huyền hiện tại có vẻ bất cần và nổi loạn, nhưng Chi vẫn cảm nhận được đâu đó một sự cô đơn ẩn sâu trong đôi mắt ấy, giống như chính cô lúc này, một sự cô đơn được che giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng
Chiều tan học, Chi nán lại lớp một lúc, sắp xếp lại sách vở. Nàng là một trong số ít những người cuối cùng còn ở lại. Khi cô ra đến cổng trường, Diệu Huyền đã đứng đó, tựa lưng vào bức tường cũ kỹ, một chân gác lên tường, điện thoại trên tay
Bên cạnh cô là một chàng trai cao ráo, mái tóc vuốt keo bóng loáng, đang nói cười rôm rả. Anh ta vòng tay qua vai Diệu Huyền, và cô không hề né tránh, thậm chí còn hơi ngả đầu vào vai chàng trai đó, trông rất tự nhiên
"Huyền.." Chi cuối đầu đi ngang qua hai người
Chi cúi mặt xuống, bước vội qua cổng trường, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy. Trái tim cô nặng trĩu. Rõ ràng là cô không có quyền gì để cảm thấy như vậy, nhưng một nỗi thất vọng xen lẫn chút ghen tị khó gọi tên vẫn cứ dâng lên..
END
KHÔNG KIỂM CHÍNH TẢ