(P2)Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

36-37



"Ngươi mới là đúng. Kẻ sống lâu trong bóng tối, khi nhìn thấy người hướng về ánh sáng, thường sẽ cảm thấy kẻ ấy thật ngốc nghếch, không nhịn được mà cười nhạo. Thế nhưng, đến khi người kia phá tan hắc ám, dấn thân trong nắng sớm, thì bọn họ lại bắt đầu hối hận—rằng năm đó sao không cùng nhau chạy về phía ánh sáng."

Nhóm kẻ thống trị vì sao có thể ngang ngược như thế? Là bởi họ biết, chỉ cần bá tánh còn có một ngụm cơm ăn, không đến nỗi đói chết, thì sẽ không dễ dàng phản kháng. Dù có phản kháng, cũng phải có người dẫn đầu. Chứ tự mình phản kháng, thì vẫn là chuyện xa xỉ. Dần dà, họ cam chịu, mà còn quay ra cười nhạo những kẻ không cam chịu—như lời Vân Thừa Hoài vừa nói, nếu để kẻ khác nghe được, tất sẽ bị chê cười là "thiên chân vô tà".

Tất nhiên, như Vân Thừa Hoài đã nói, chẳng thể trách bọn họ. Bọn họ lớn lên trong thời đại này, tiếp thu tư tưởng của thời đại này, lại chưa từng được giáo dục gì sâu rộng. Họ cũng chỉ có thể trở nên tê liệt mà thôi.

Cho nên, người càng thanh tỉnh thì càng đau khổ. Nhưng bá tánh không ngu dốt, chẳng qua là lúc tỉnh lúc mê. Một khi hiểu rõ ai có thể khiến mình sống tốt hơn, thì sẽ kiên quyết lựa chọn.

Thẩm Lưu Niên từng theo thương đội bôn ba khắp nơi, cũng từng ra chiến trường, mắt thấy tai nghe không ít chuyện về lòng người, lại thêm được trưởng bối trong nhà dạy dỗ cẩn thận.

Chỉ là một số lời năm xưa không hiểu nổi, mãi đến khi tự mình trải qua hoặc tận mắt chứng kiến, mới có thể lĩnh hội được ý tứ trong đó.

Nhân tính có trăm mặt, chẳng ai có thể hoàn toàn nắm bắt. Bởi vậy Thẩm Lưu Niên vẫn luôn cho rằng, thay vì giảng đạo lý, không bằng đem lợi ích ra nói chuyện cho nhanh.

Trên đời này, đâu chỉ có thương nhân mới trục lợi?

Vân Thừa Hoài uống quá nhiều rượu, nói năng bắt đầu lộn xộn, nhưng Thẩm Lưu Niên vẫn nhẫn nại lắng nghe, còn nghiêm túc đáp lời.

"Phu nhân, ta rõ ràng biết năng lực bản thân có hạn, vậy mà còn muốn lo chuyện thiên hạ, thật sự là nực cười."

Nghe nàng tự giễu cười nói, Thẩm Lưu Niên biết: càng hiểu rõ thế giới này, trong lòng nàng lại càng thất vọng.

"Ngươi say rồi."

"Ta không có say." Vân Thừa Hoài ngẩng đầu, chỉ vào chính mình, nghiêm túc nói: "Ta rất tỉnh táo."

Nói rồi, nàng lại dụi vào vai Thẩm Lưu Niên, làm nũng gọi: "Phu nhân ~"

"Kỳ thực ta vốn không phải người thích xen vào việc người khác, cũng chẳng phải kẻ bi quan." Chẳng qua nàng là người rất dễ đồng cảm.

May mà nàng vẫn đủ tỉnh táo để không chạm vào những chuyện ngoài khả năng. Bằng không thì đúng là không biết lượng sức mình.

Nàng lẩm bẩm nói, nếu không dựa gần nhau, Thẩm Lưu Niên cũng chẳng nghe ra được nàng đang lầu bầu điều gì.

Thẩm Lưu Niên nhẹ vỗ đầu nàng, rồi tay lần xuống vỗ nhè nhẹ sau lưng, như đang dỗ dành.

Vân Thừa Hoài dụi vào cổ nàng cọ cọ, ánh mắt bất giác dừng lại trên môi đối phương, giây tiếp theo liền cúi đầu hôn xuống.

Môi mang theo mùi rượu, nụ hôn lần này nóng bỏng hơn hẳn mọi lần trước.

Nàng không chỉ hôn lấy hôn để, mà còn ôm lấy cánh tay Thẩm Lưu Niên, dìu nàng đứng dậy, bước từng bước có mục đích về phía nội gian.

Dọc đường hai người vẫn hôn không ngừng, Vân Thừa Hoài không muốn dứt ra, cho đến khi cả hai ngã xuống giường La Hán trong phòng trong.

Nàng xoay người ngồi xuống trước, rồi kéo Thẩm Lưu Niên ngồi lên đùi mình. Đáng tiếc là váy Khôn Trạch không tiện, chẳng thể ngồi khóa lên như ý muốn, chỉ đành nghiêng người ngồi.

Nàng thật sự rất thích cái tư thế "ngồi đối mặt khóa chân" ấy, lần trước trong đêm khuya, khi cả hai chỉ mặc áo trong, từng có một lần như thế.

Đầu óc mơ hồ, tay nàng một bên ôm eo đối phương, một bên nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nụ hôn ngày một sâu.

Chuyện hôn môi vốn là một loại nghiện, đã từng có lần đầu, thì sẽ mong có lần thứ hai. Về sau cứ thấy Thẩm Lưu Niên, ánh mắt liền không tự chủ mà dừng trên đôi môi nàng, rồi nhào tới.

Hôn mãi không đã, nàng dứt khoát bế bổng Thẩm Lưu Niên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Không biết có phải do rượu không, mà cả người nàng nóng lên, trong lòng khát khao dâng trào.

Dù mơ mơ màng màng, nhưng khi đặt Thẩm Lưu Niên xuống giường, động tác tay nàng vẫn vô cùng ôn nhu.

Nàng chưa từng quên rằng: thân thể Thẩm Lưu Niên cần phải được nâng niu.

Thẩm Lưu Niên ngồi ổn, nàng liền lập tức cúi người đè lên, tay đã lần đến cúc áo.

Cảm nhận được tay nàng đang "tác quái", Thẩm Lưu Niên đang say men hôn cũng tỉnh táo lại. Nhân lúc hở ra khoảng thở, nàng vội định đẩy ra...

Kết quả là Vân Thừa Hoài đột nhiên nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại như thể đã ngủ, trong miệng còn thì thầm gì đó.

Thẩm Lưu Niên ghé sát lại mới nghe thấy: "Có thai... không được..."

Thẩm Lưu Niên buồn cười nhéo mặt nàng một cái, thấy nàng hừ hừ đẩy ra, liền không nhịn được bật cười thành tiếng.

Có lẽ nghe thấy nàng cười, Vân Thừa Hoài liền rầu rĩ dụi đầu vào lòng nàng, "Phu nhân, nàng đang cười ta..."

Vân Thừa Hoài không ngủ thật, chỉ là nhắm mắt, cảm giác mí mắt nặng trĩu sau khi uống rượu, nàng thấy mình rất tỉnh táo.

"Không có đâu."

Khóe môi Thẩm Lưu Niên nhếch lên, căn bản không kìm được.

"Có mà!"

Vân Thừa Hoài vòng tay ôm eo nàng, dụi đầu vào đùi nàng, còn biết không chạm vào bụng nữa.

"Phu nhân ~"

"Lão bà ~"

"Bảo bối ~"

Thẩm Lưu Niên: "..." Cái xưng hô thế này... biết đáp sao đây?

Vân Thừa Hoài càng gọi càng buồn nôn, bản thân còn không tự biết: "Tỷ tỷ bảo bảo ~"

Nàng cứ thế lặp đi lặp lại, Thẩm Lưu Niên đành bịt miệng nàng lại, "Im miệng!"

"Không muốn ~"

Vân Thừa Hoài cứng đầu dời tay nàng ra khỏi miệng mình.

Ai ngờ Thẩm Lưu Niên cũng không vừa, tiếp tục che lại. Nàng bèn thừa dịp hôn một cái vào lòng bàn tay đối phương, khiến Thẩm Lưu Niên giật mình rụt tay lại.

Vân Thừa Hoài lập tức tiếp tục làm nũng: "Lão bà, ôm một cái ~"

Nàng từng nói, "lão bà" là xưng hô thân mật hơn "phu nhân".

Cho nên mỗi lần nghe nàng gọi thế, Thẩm Lưu Niên lại đỏ tai, "Vân hương hương, ngủ đi."

Giọng tuy nghiêm, nhưng chẳng có chút nghiêm thật nào. Vân Thừa Hoài biết, liền ngoan ngoãn rúc ra khỏi ngực nàng, nằm ngửa xuống giường, môi bĩu ra đầy bất mãn.

Thẩm Lưu Niên vừa buồn cười vừa đau đầu, đưa tay nhéo môi nàng, dịu giọng dỗ: "Ngoan ~"

Vân Thừa Hoài trong lòng vẫn còn chút ý thức, có lẽ là vì tác dụng của rượu, nàng thật sự cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cứ như vậy mà khép mắt, chẳng bao lâu sau liền ngủ mất.

Thẩm Lưu Niên ngắm dung nhan khi ngủ của nàng, nhìn một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Hương hương điện hạ, sinh nhật vui vẻ."

...

Vân Thừa Hoài bị người đánh thức, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa dồn dập: "Điện hạ, vương phi, trong cung có người tới."

Trong cung có người đến?

Nàng lập tức mở mắt, đập vào mắt là gò má nghiêng của Thẩm Lưu Niên.

Nàng nhìn thấy Thẩm Lưu Niên mở mắt mơ màng nhìn mình, một lúc sau mới phản ứng, có chút đáng yêu vô cùng.

Nàng nhịn không được ghé sát hôn nhẹ một cái, lúc này ký ức tối qua ùa về, nàng nhớ rõ mình đã lên giường bằng cách nào.

Chuyện trước và sau khi uống rượu, nàng đều nhớ hết, không hề mất trí nhớ như thường thấy khi say.

Nàng nhớ rất rõ cảnh mình ôm lấy Thẩm Lưu Niên mà gặm hôn, ánh mắt không tự chủ liếc sang môi đối phương. Quả nhiên có hơi sưng... là do nàng hôn

Vân Thừa Hoài ngượng ngùng cười cười: "Phu nhân, ta uống hơi nhiều."

"Ngươi không phải nói ngươi không có say sao?"

Thẩm Lưu Niên liếc nàng một cái đầy khinh bỉ. Môi bị người kia vừa hôn vừa sờ, còn nói mấy câu buồn nôn đến mức muốn độn thổ.

"Say, say mà..." Vân Thừa Hoài vội nói.

Nàng nào dám nói là mình không say nữa chứ. Đem môi người ta hôn đến sưng đỏ, nàng chỉ cảm thấy mê người, thậm chí còn muốn tiếp tục.

Nhưng mà nàng vừa mới thân, giờ lại xáp tới nữa chắc là đau lắm đi? Nghĩ vậy, nàng cố nén lòng khác thường, bàn tay dịu dàng vuốt ve.

"Đau không?"

"Hửm?" Thẩm Lưu Niên nghiêng đầu cảm nhận, "Tê tê, hơi rát."

Vân Thừa Hoài xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vội vã xuống giường, mang giày, sửa sang lại y phục, lẩm bẩm: "Sưng rồi."

"Cái gì?"

"Môi nàng sưng rồi." Nói dứt câu, nàng liền chuồn thẳng.

Thẩm Lưu Niên lập tức xuống giường chạy đến trước gương, phát hiện môi mình sưng đỏ rõ rệt, căn bản không thể ra ngoài gặp người.

"Vân Thừa Hoài!!!"

Nàng hét lớn một tiếng, Vân Thừa Hoài quay đầu cười gượng: "Trong cung có người đến, ta đi xem."

Nàng vừa xấu hổ vừa bất an, bước nhanh ra ngoài, lo nếu còn ở lại thêm chút nữa, sau này Thẩm Lưu Niên sẽ không cho nàng hôn nữa mất.

Đến tiền viện, thấy nội giám truyền chỉ đứng đợi, Vân Thừa Hoài mới biết hoàng đế triệu nàng vào cung nghị sự.

Nàng chỉ tham gia đại triều hội, sao tiểu triều hội hoàng đế cũng cho người mời nàng?

À, hôm nay là ngày tám trăm dặm truyền tin cấp bách, từ tam phẩm trở lên đều phải vào triều. Chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa bàn xong?

Vân Thừa Hoài liền phân phó một nô bộc bên cạnh: "Ngươi đi bẩm với vương phi, bổn vương vào cung."

"Nô tài tuân lệnh."

Hiện tại toàn bộ Vương phủ đều là người của Thẩm Lưu Niên, nàng đi đâu tất sẽ có người báo lại. Huống hồ, lấy sự thông minh của Thẩm Lưu Niên, đoán ra chuyện này chỉ là chuyện trong tầm tay.

Nhưng nàng vẫn muốn đích thân dặn dò một tiếng. Dù đi đâu, cũng phải báo với lão bà một câu mới an tâm.

Vân Thừa Hoài theo nội giám vào cung, dọc đường nàng cố ý chọn ngồi xe ngựa. Tuy chậm hơn một chút, nhưng nàng lại chẳng vội gặp hoàng đế.

Vừa đến cửa Ngự Thư Phòng, đã thấy một đoàn người từ trong bước ra, trong đó có cả Hứa Thác.

Một đám quan viên thấy nàng, lập tức hành lễ: "Bái kiến Sở Tương Vương điện hạ."

Nàng liếc qua, tam phẩm trở lên gần như đều có mặt. Không biết trong phòng còn ai khác?

Lúc Hứa Thác đi ngang qua, hắn cúi đầu nói khẽ: "Bên trong chỉ còn hai vị lão thân vương."

Vân Thừa Hoài nhướng mày, lập tức hiểu ra—đây là nhằm vào phượng lệnh mà đến.

Đối với nàng mà nói, phượng lệnh không thể điều động Thêu Y Vệ, chỉ có thể sai khiến tông thất. Như vậy, chi bằng lấy vàng đổi người còn thiết thực hơn.

Nàng khẽ gật đầu với Hứa Thác, biểu thị biết ơn, sau đó mới tiến vào bên trong.

Trong Ngự Thư Phòng, quả nhiên chỉ có hoàng đế và hai vị lão thân vương.

Nàng theo đúng lễ nghi, hành lễ: "Thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an."

"Miễn lễ." Giọng hoàng đế trầm ổn uy nghiêm.

Nàng lại cúi chào hai vị thân vương: "Gặp qua hai vị cô mẫu."

"Được rồi." Hoàng đế nóng nảy, vội cắt lời: "Trẫm gọi ngươi đến là có chuyện."

"Hôm nay từ Tương Châu truyền tin tám trăm dặm, nói Bắc Tề đã xuất binh. Tính đến giờ đã ba ngày trôi qua, ba đạo đại quân đều đã xuất phát từ Thượng Đô, đi tiếp viện An Khánh. Tương Châu là đất phong của ngươi, cho nên trẫm muốn hỏi xem ý của ngươi thế nào."

Vân Thừa Hoài cụp mắt, không để lộ tâm tư: "Bệ hạ không phải đã phái Huyền Giáp Quân đi chi viện Tương Châu rồi sao? Huống hồ còn có Tiểu Dì ở đó, hẳn là không có gì đáng ngại."

Nàng không muốn để hoàng đế nhìn ra ý đồ muốn trở về đất phong.

Quả nhiên, vừa nghe nàng nói vậy, ánh mắt hoàng đế liền thoáng lóe sáng.

Hoàng đế vốn lo nàng nếu thật sự quay về đất phong, sau này sẽ trở thành phiên vương có thực quyền, đến đời kế tiếp sẽ khó kiểm soát. Nhưng nay thấy nàng vẫn muốn bám trụ ở Thượng Đô – trung tâm quyền lực, thì bớt lo phần nào.

Hơn nữa nhìn lại mấy năm qua, biểu hiện của Vân Thừa Hoài không hề giống người muốn tạo phản. Cho dù để nàng về đất phong, e cũng chẳng thành mối họa lớn.

Nếu nàng vẫn cứ ở lại Thượng Đô, lại thêm Đông Cung được nàng chăm lo, chưa biết chừng sẽ lật ra một mảnh trời mới. Khi đó, các hoàng nữ khác của hắn e là ăn ngủ không yên.

Trong đầu hoàng đế toan tính rất nhanh. Phượng lệnh có sức dụ hoặc, cộng thêm chiến sự tại Tương Châu căng thẳng, quả thật cần người đến tọa trấn. Hơn nữa, nàng vừa đảm nhiệm chức Ngự Sử Đại Phu, tình hình triều đình rối loạn, quần thần thì chẳng ra gì, bản thân hắn như thể một hôn quân.

Hoàng đế còn chưa lên tiếng, thì bên cạnh Phúc Vương đã chen vào: "Cửu hoàng nữ, ta và các tông thất khác được trăm họ nuôi dưỡng, nay quốc chiến bùng phát, ngươi là chủ đất phong, đương nhiên phải đi đốc chiến."

Vân Thừa Hoài thầm hừ lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn điềm đạm: "Chỉ là... bổn vương chưa từng lên chiến trường."

"Thì đã sao? Ai sinh ra đã biết đánh trận? Hơn nữa, như ngươi nói, đã có Hoài Hóa tướng quân tọa trấn, ngươi chỉ cần đến Tương Châu giữ ổn thế cục, còn đánh trận thì cứ để cho các vị tướng quân lo liệu là được."

Phúc Vương ra sức muốn nàng rời khỏi Thượng Đô, chẳng biết là phụng mệnh ai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...