(P2)Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
35
Nhìn ly rượu trước mặt, Vân Thừa Hoài ngẩn người:"Muốn uống rượu à?""Nhà ta có quy củ, sinh nhật thì có thể uống rượu."Ăn điểm tâm là quy củ của Vân Thừa Hoài, còn uống rượu thì là quy củ của Thẩm gia.Loại rượu mà Vân Thừa Hoài từng uống chỉ có duy nhất một thứ — chính là loại rượu gạo ngọt ngào. Nàng thích cái vị ngọt dịu ấy, không có cái chua gắt đặc trưng của rượu gạo thông thường, nồng độ rất thấp, uống lên chẳng khác gì nước trái cây.Như bia rượu gì đó, nàng chưa từng thử qua. Nhìn ly rượu có chút đục ngầu trước mặt, nàng âm thầm lo lắng cho tửu lượng của mình.Rượu cổ đại phần nhiều là rượu lên men từ ngũ cốc, ít có rượu trái cây, rượu nho cũng là từ triều trước du nhập từ nước ngoài, sau này mới phân ra nhiều loại khác nhau.Ly rượu trước mặt nàng giờ đây hẳn là rượu gạo. Dựa theo chút hiểu biết của nàng về rượu cổ đại, nồng độ cũng chẳng cao, nếu là người hiện đại thường uống rượu mà xuyên đến đây, không chừng có thể trở thành tửu thần.Chỉ là... nàng không được. Nàng không biết uống rượu, uống một ly thôi cũng đủ say khướt.Nhưng mà đây là rượu do Thẩm Lưu Niên tự tay rót, Vân Thừa Hoài cũng không nỡ từ chối. Nàng nâng chén, nhắm mắt lại, dứt khoát đổ hết vào miệng....Ơ?Hương vị này không tệ. Ngon ngọt thuần hậu, mang theo chút thanh mát tự nhiên, tựa như đang đứng giữa trời xuân gió mát. Nàng còn nhớ thuở nhỏ từng bị ông ngoại lừa uống rượu trắng, cay đến rát họng, từ đó về sau không còn dám đụng đến rượu.Rượu trong ly này lại êm dịu ngọt lành, vị rượu tinh tế thanh khiết, tựa hồ như đặt người vào giữa núi rừng."Đây là rượu gì vậy?"
Vân Thừa Hoài thấy rượu trong ly lại được rót đầy, lập tức nâng ly lên định uống tiếp.Thẩm Lưu Niên vội vã áp tay nàng xuống:"Ăn chút gì rồi hãy uống."Làm gì có ai chưa ăn gì đã vội uống rượu? Dù tửu lượng có tốt mấy thì cũng không thể uống như vậy chứ.Vân Thừa Hoài bật cười gật đầu, trước tiên gắp một miếng thịt bụng cá đặt vào chén Thẩm Lưu Niên. Sinh ra trong hoàng tộc cũng có cái hay, cá trên bàn đều được lọc sạch xương.Mấy hôm trước cẩu hoàng đế vì trong cá ăn trúng xương mà phạt luôn cả đầu bếp."Phu nhân ăn nhiều một chút."Ở cổ đại, sinh nhật nếu trong nhà có điều kiện thì sẽ ăn một bữa thịnh soạn, mặc thêm bộ đồ mới. Nhưng đa phần bá tánh bình dân, con trẻ nhiều lắm cũng chỉ được ăn thêm quả trứng gà hay xâu kẹo hồ lô. Còn người lớn, phần nhiều chẳng ai còn nhớ sinh nhật mình là ngày nào.Hoàng thân quý tộc lại khác, hoàng đế thì càng khỏi nói, còn có cả Vạn Thọ Tiết, thiên hạ đồng chúc — đủ để thấy trong khi cổng son rượu thịt thối, đường lớn lại đầy xác đói.Vân Thừa Hoài không phải thánh mẫu, nàng sẽ không vì người khác khổ sở mà khiến bản thân cũng sống khổ theo. Nhưng nàng luôn cố gắng, trong khả năng của mình, thay đổi những gì bản thân có thể thay đổi.Thẩm Lưu Niên tuy ngoài mặt không nói, nhưng nội tâm cũng chẳng ưa gì cái thế đạo này. Bởi vậy Thẩm gia tuyển người, chỉ cần kiên trì và dám làm, luôn lấy dân nghèo làm ưu tiên.Tính cách hai người thoạt nhìn như đối lập, nhưng thật ra, trong lòng các nàng đều có một phần thiện lương và kiên định giống nhau.Các nàng có thể đi đến bên nhau, xét cho cùng cũng bởi vì bản chất tương đồng.Hai người vừa ăn vừa uống. Chỉ cần Thẩm Lưu Niên rót rượu, Vân Thừa Hoài không hề từ chối. Nàng cũng chẳng rõ mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết Thẩm Lưu Niên uống toàn là trà.Đến giữa bữa, nàng nhìn thấy trước mặt có... hai Thẩm Lưu Niên, liền đưa tay túm một cái, kết quả túm hụt. Nàng cười khúc khích:"Phu nhân, ngươi đoán xem ta vừa mới nghĩ gì?""Cái gì?"
Giọng Thẩm Lưu Niên nghe như vọng từ xa tới.Nàng nghiêng đầu nghi hoặc, rõ ràng đối phương gần thế kia, sao nghe như cách mấy dặm?Nàng ngây ngô cười, ăn một miếng đồ ăn trong chén — hình như là miếng Thẩm Lưu Niên gắp cho nàng."Ta đang vì nước vì dân mà lo lắng, ngươi nói có buồn cười không?"Vân Thừa Hoài cười híp mắt,"Ta chỉ là một học sinh bình thường thôi, không ngờ có ngày lại phải lo nghĩ nhiều chuyện đến vậy."Thẩm Lưu Niên bật cười, đưa tay xoa đầu nàng."Phu nhân, ngươi biết vì sao ta muốn làm luật sư không? Khi còn nhỏ ta hay cùng mẫu thân xem phim luật, thấy các nữ luật sư mặc đồ công sở tinh anh, miệng lưỡi bén nhọn, dùng pháp điều để bảo vệ công bằng chính nghĩa... Ta cũng muốn trở thành người như vậy, dùng sở học của mình, khiến những điều luật lạnh băng trở nên ấm áp.""Mà hiện tại ta là sở Tương Vương, là một vương gia. Ở vị trí này, ngồi nơi đó, làm người của dân, lẽ ra phải mưu cầu phúc lợi cho vạn dân. Trách nhiệm rất lớn, áp lực cũng rất lớn."Nói đoạn, nàng bất ngờ nhào vào người Thẩm Lưu Niên, vừa lẩm bẩm vừa cọ cọ:"Ta còn là Vân Hương Hương, Vân Hương Hương là của Thẩm Lưu Niên, mục tiêu là yêu Thẩm Lưu Niên, khiến Thẩm Lưu Niên hạnh phúc!"Vân Thừa Hoài say rồi. Nói năng lộn xộn, nghĩ gì nói nấy, thậm chí còn vỗ tay hát to:"Nếu cảm thấy hạnh phúc, hãy vỗ tay nào~!"Thẩm Lưu Niên: "......Ngu ngốc."Sao lại có người ôm hết trách nhiệm vào người như vậy chứ. Dù rằng thân là vương thượng, hưởng thụ sự cung phụng của muôn dân, thì việc vì dân mà mưu phúc cũng là bổn phận. Nhưng nhìn quanh triều đình, hoặc dở lại lịch sử, có bao nhiêu người vì dân mà lo lắng thật lòng? Phần nhiều đều vì lợi ích bản thân.Chỉ cần một vương giả chịu làm một ít chuyện tốt, liền được ca tụng là "hiền vương". Còn nếu không lo cho dân, ngược lại bóc lột áp bức, thì người đời chẳng ai thấy lạ.Vân Thừa Hoài rõ ràng không phải người của thời đại này, mới hưởng thụ đãi ngộ thân vương chưa được bao lâu, vậy mà đã sớm đứng ngồi không yên.Nàng thường cười nói mình là "chủ nghĩa lý tưởng", nhưng nàng cũng không hoàn toàn mơ mộng. Nàng cũng biết sợ — sợ đau, sợ khổ, sợ chết. Mọi điều người thường sợ, nàng cũng sợ, chỉ là nàng có phần kiên trì riêng của mình. Ai chẳng là một thể mâu thuẫn?Nàng cười khúc khích:"Ta nói với Hứa Thác, thượng đô thành là của bọn họ, nam Tần là của bọn họ. Nhưng mặc kệ là thượng đô hay nam Tần, hay cả thiên hạ, đều nên thuộc về bá tánh.""Phu nhân, ta hình như không mang giày."Thẩm Lưu Niên: "?" — Đổi đề tài cũng nhanh quá đấy.Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua — giày của Vân Thừa Hoài vẫn đi tử tế kia mà.Vân Thừa Hoài cười ha hả:"Thiên chân vô tà!"Thẩm Lưu Niên: "......"
Nàng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ý tứ của Vân Thừa Hoài.(dịch bg ai á xg kiểu nó cứ đơ đơ ý nên hơi chậm xíu để mik cố gắng đẩy nhanh để hoàn truyện vs có chỗ nào sai sót thì cứ nhắn mik sửa)