OrmLing | BẪY

BẪY - CHAP 16



Vết mũi khâu cuối cùng dừng lại, Lingling Kwong cắt chỉ, cả người như không còn sức lực, tay vẫn còn run lấy một miếng băng gạc thấm một ít betadine lau lên vết thương của Orm Kornnaphat rồi lấy một miếng băng chống nước dán lại, sau đó mới thở ra một hơi, mang hộp dụng cụ rời đi, khi trở lại là một viên kháng sinh cùng với ly nước, cô đưa cho người kia, vẫn im lặng, nhưng Lingling Kwong biết, Orm Kornnaphat rất đau, khăn vẫn còn trên miệng, mắt hằn lên từng vệt đỏ ghê người, mồ hôi cũng đã thấm ướt cả người

Lingling Kwong ngồi bên cạnh, giúp Orm Kornnaphat lấy ra chiếc khăn trắng, bên dưới, đôi môi ma sát với khăn trở nên sưng trướng, thậm chí còn có một vài vệt rách nhỏ, máu li ti xuất hiện, cô nhanh chóng đặt thuốc vào miệng người kia, rồi giúp Orm Kornnaphat uống thuốc.

- Loại này là 875mg, sáng mai sẽ phải uống thêm một lần nữa! - Lingling Kwong nhẹ giọng

- Khi nào chúng ta phải rời đi? - Orm Kornnaphat thần sắc nghiêm túc hỏi Lingling Kwong

- Tạm thời tôi sẽ ở đây, còn em có thể quay lại! - Lingling Kwong chỉ nói một câu rồi đứng dậy - Tôi đi tắm trước!

Nói rồi, quay lưng đi thẳng để lại Orm Kornnaphat đang ngắm nhìn bóng lưng của cô khuất sau cánh cửa.

Lingling Kwong đứng dưới vòi sen ấm áp của dòng nước, gột rửa toàn bộ mồ hôi, đất đá, bụi bặm, máu của kẻ thù, của cô.. và của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong khựng lại, cô đặt tay trên ngực, nơi trái tim tưởng chừng đã băng giá, lúc này lại đập từng nhịp nóng ấm, cô nhắm mắt lại, ngửa đầu nhận lấy từng tia nước lên mặt, suy nghĩ trôi đi...

Máu người đó đã thấm trên tay cô, cô không biết lý do vì sao Orm Kornnaphat xuất hiện, có lẽ là vì cô, như người kia nói thì là mọi thứ trước kia là diễn kịch, Lingling Kwong cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân của vở kịch đó, nhưng cô thật sự không chịu được, tại sao Orm Kornnaphat không nói với cô, cô sẽ sẵn lòng diễn kịch cùng Orm Kornnaphat, mà lại chọn phương thức làm tổn thương cô như vậy..

Nước mắt Lingling Kwong rơi xuống, sự dằn co trong trái tim khiến cô nghẹt thở, người đó đã nói yêu cô, vì cô chắn đạn, xuất hiện ở nơi hung hiểm này vì cô, cũng vì cô mà chịu đựng nỗi đau xác thịt, nhưng chính người đó, cũng là người đã tổn thương cô, đã nói những lời khinh thường cô, đã hôn một người khác trước mặt cô, và đã từng.. đánh cô..

Lingling Kwong mím môi nhịn lại tiếng nức nở trong cổ họng, đó là người cô yêu cũng là người nói yêu cô, nhưng lại chính là người đã vứt bỏ cô cũng là người làm cô tổn thương, rốt cuộc, Orm Kornnaphat thật sự là yêu hay chỉ là một lần nữa nhất thời hứng thú...

Lingling Kwong bước ra nhìn Orm Kornnaphat đang ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hổ phách tràn đầy sự phức tạp, sự đau lòng, sự dãy dụa, Orm Kornnaphat gượng đứng dậy, cả người như vô lực, nhưng cô không muốn bản thân sẽ yếu đuối trước mặt Lingling Kwong.

- Bên trong có khăn sạch, quần áo sạch tôi cũng đã để sẵn.. - Lingling Kwong nói một câu rồi quay lưng đi sang bàn trang điểm sấy tóc

Orm Kornnaphat không nói gì, bước vào phòng tắm, hơi ấm của Lingling Kwong vẫn còn lưu lại, mùi sữa tắm thoang thoảng, Orm Kornnaphat khẽ nhắm mắt, như thể cô đang bước vào vòng tay của Lingling Kwong.

Cắn răng nhịn lại đau đớn thể xác, cởi ra toàn bộ quần áo, Orm Kornnaphat đứng trước gương, cô chưa từng bị thương nhiều như thế này, trước gương, vai trái một vết khâu còn đó, trên người chỗ bầm tím, chỗ trầy xước, vết thương mới cũ đều có, quay lưng, phía sau chính là vết thương mới nhất từ viên đạn kia, cô không dám nói tất cả đều là vì Lingling Kwong, nhưng chắc chắn có hình ảnh của người kia trong đó.

Nước ấm xối xuống, Orm Kornnaphat bước vào dòng nước, mong muốn gột rửa toàn bộ mọi thứ, từ đau đớn, tội lỗi đến cảm giác sợ mất đi người kia, cô thật sự đã hoảng sợ, những điều cô làm chỉ đơn giản muốn Lingling Kwong an toàn, nhưng ngày người kia biến mất, cô như sống trong địa ngục, không có một đêm nào cô ngủ ngon, không có một sáng nào cô không lo lắng, cả một tuần, cô tìm kiếm tin tức của Lingling Kwong trong vô vọng, cho đến khi cô lờ mờ nhận ra ý định của Lingling Kwong mới đánh cược mà đến.

Orm Kornnaphat cúi đầu nhìn đôi tay của cô..

"Chị ấy ốm quá..."

Orm Kornnaphat đau lòng thì thầm một câu, trái tim cô thắt lại, ôm Lingling Kwong trong tay rồi, cô mới hiểu, nỗi đau đánh mất người kia mới chính là nỗi đau lớn nhất, cô không hối hận khi đỡ đạn cho Lingling Kwong, nếu người kia phải chịu đau đớn, cô sẽ phát điên mất, chỉ là.. làm sao để quay lại như trước.. Orm Kornnaphat không biết...

Cô không biết Lingling Kwong có thể tha thứ cho cô không, Orm Kornnaphat cũng không chắc sau hôm nay sẽ như thế nào, cô không có đủ thế lực bảo vệ cho Lingling Kwong, cô có thể để ba cô bảo vệ Anicha thay vào đó là một lời hứa cô sẽ quay về Sethratanapong, nhưng còn Lingling Kwong thì sao, cô lấy gì để trao đổi, Orm Kornnaphat hiểu, cô có một thứ để đổi, đó chính là ngừng điều tra việc của mẹ cô năm đó.

Orm Kornnaphat siết chặt hai bàn tay, ba cô muốn cô ngừng lại, nếu cô ngừng lại, ba cô có thể giúp cô bảo vệ Lingling Kwong không, Orm Kornnaphat không biết, cô lúc này như người đi trên băng mỏng, mỗi bước chân đều sợ lớp băng nứt vỡ khiến cô rơi xuống đáy đại dương sâu thẳm bên dưới...

Orm Kornnaphat tắm xong trở ra đã thấy Lingling Kwong đang ngồi trên giường bên cạnh là hộp y tế, cô đưa tay trái lên lau đi mái tóc ướt, bước đến chỗ máy sấy cầm lên

- Em cắt tóc rồi sao? - Lingling Kwong lúc này mới nhận ra Orm Kornnaphat đã cắt tóc, lúc nãy người này cột búi lên nên cô không để ý

- Ừ! - Orm Kornnaphat đáp gọn, đêm Lingling Kwong biến mất, Orm Kornnaphat đã cắt đi mái tóc dài kia, bởi vì cô muốn cắt bỏ ba tháng vô nghĩa kia

Lingling Kwong không nói gì, chỉ bước đến nhận lấy máy sấy trong tay để người kia ngồi xuống ghế, còn cô dịu dàng sấy mái tóc không quá ngắn nhưng cũng không quá dài của Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat cũng rất phối hợp, cô ngồi im tận hưởng giây phút này

Tóc đã khô, Lingling Kwong cũng buông xuống máy sấy, Orm Kornnaphat vẫn ngồi bất động trên ghế, quay mặt nhìn về phía Lingling Kwong đang đến bên cạnh giường kia

- Đến đây! - Lingling Kwong khẽ gọi Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat không phản kháng, đứng dậy đi đến trước mặt Lingling Kwong ngồi xuống

- Em cởi áo ra, để tôi thay băng mới! - Lingling Kwong nhẹ giọng nói, cô đoán miếng băng kia đã ướt rồi

Orm Kornnaphat không đáp lời, từ từ cởi áo ra, bên trong chỉ còn lại một cái bra thể thao ôm lấy ngực nhỏ, Lingling Kwong ngơ ra trong giây lát, cô không nghĩ trên người Orm Kornnaphat lại đầy vết thương như vậy, đưa mắt về phía vai trái, chân mày Lingling Kwong khẽ nhíu, nơi đó.. là do cô gây ra, vết khâu đó như đang đâm kim vào trái tim cô, nó nhắc cô nhớ, cô đã lựa chọn như thế nào đêm đó, cũng nhắc cô nhớ Orm Kornnaphat đã tổn thương cô như thế nào..

Orm Kornnaphat nhìn đôi mắt nâu kia, trái tim ẩn ẩn đau, cô quay lại để vết thương trên bắp tay hướng về Lingling Kwong, đôi mắt hổ phách dấy lên từng tia đau đớn, vì xác thịt, vì đau lòng, cô hiểu bản thân làm Lingling Kwong tổn thương quá sâu, nhưng cô không biết phải như thế nào...

Lingling Kwong thay băng xong, cảm giác trong lòng khiến cô bức bối khó chịu, liền thu gom hộp dụng cụ rồi đứng dậy

- Chị muốn đi đâu? - Orm Kornnaphat hốt hoảng đưa tay giữ lại cánh tay của Lingling Kwong

- Em ngủ ở đây đi, tôi sẽ ngủ ở phòng khách! - Lingling Kwong nhấc vai tránh đi bàn tay đang giữ cô

Đôi mắt hổ phách của Orm Kornnaphat dâng lên tia hoảng loạn, cô không thể để Lingling Kwong rời khỏi tầm mắt cô một lần nào nữa, cô không chịu được cảm giác mất đi Lingling Kwong, cô không thể...

"Bộp..."

Tiếng hộp thuốc rơi xuống sàn...

- Orm? - Lingling Kwong có chút hốt hoảng gọi tên Orm Kornnaphat

- Em không để chị đi nữa...

Đôi mắt nâu mở to nhìn người vừa mạnh mẽ giữ cô lại, rồi đè lên cô, đôi mắt hổ phách phía trên lúc này chỉ là sự sợ hãi, lo lắng, là sự hối lỗi, dằn vặt, hơi thở cũng không còn đều đều mà trở nên loạn nhịp

- Orm.. bình tĩnh lại.. - Lingling Kwong nhận ra Orm Kornnaphat đang trong một cảm xúc cực đoan

- Lingling ... - Orm Kornnaphat nghẹn ngào gọi tên Lingling Kwong - .. em không thể chịu được cảm giác mất đi chị.. khi chị đột nhiên biến mất.. em đã như phát điên vậy...

Lingling Kwong xót xa trong lòng nhưng không lên tiếng

- Em biết bản thân đã làm chị tổn thương... - Orm Kornnaphat nỉ non - ...em không biết làm cách nào để chị tha thứ.. nhưng nghĩ đến không thể nhìn thấy chị nữa... em không thể chịu đựng được...

Lingling Kwong mím môi im lặng không đáp, hơi thở Orm Kornnaphat có chút nặng nề, mà trái tim cô cũng đang đập từng nhịp chát chúa trong lòng

- Ngày mai sẽ như thế nào... em thật lòng không biết.. em không thể bảo vệ chị như em đã từng nói.. em nhận ra bản thân vô năng đến bất lực.. - Orm Kornnaphat nghẹn lại - ..Lingling ...làm như thế nào để bảo vệ chị?

- Không cần phải làm gì cả.. - Lingling Kwong cuối cùng cũng trả lời - ... Chuyện của tôi sẽ do tôi giải quyết!

Lần này đến lượt Orm Kornnaphat không trả lời, đôi mắt hổ phách dường như đã đục ngầu, cô cúi xuống lập tức phủ lên đôi môi cong vút xinh đẹp của Lingling Kwong, nụ hôn không theo quy luật, đầy sự vội vàng, cùng sợ hãi

Lingling Kwong không nghĩ Orm Kornnaphat lại đột nhiên hôn cô, cả người căng cứng, cảm xúc của Orm Kornnaphat lúc này không phải là hoàn toàn yêu thương, mà còn có bản năng của người đã mất đi lối thoát, Orm Kornnaphat đang muốn thông qua việc tiếp xúc thân thể để nói với Lingling Kwong rằng, người kia thật sự sợ mất cô.

Lingling Kwong muốn đẩy Orm Kornnaphat ra, nhưng nụ hôn kia khiến cô mềm nhũn, cô biết bản thân tổn thương và ủy khuất đến nhường nào, biết rằng một lời nói, một câu xin lỗi của Orm Kornnaphat không đủ để cô tha thứ, nhưng cô cũng biết bản thân khao khát vòng tay ấm áp của Orm Kornnaphat nhiều như thế nào..

Lingling Kwong rơi vào trong trạng thái mâu thuẫn, còn Orm Kornnaphat lại rơi vào cảm giác bí bách không lối thoát, nhưng từng cái chạm, từng sự tiếp xúc da thịt lại làm cho những câu trả lời dần dần hiện hữu rõ rệt, Orm Kornnaphat đưa tay cởi ra từng mảnh vải trên người Lingling Kwong, cô muốn nhanh chóng được hít lấy hương thơm da thịt của người kia để xoa dịu cảm xúc cay đắng trong lòng.

Rất nhanh cả hai không còn một mảnh vải nào, họ quấn lấy nhau bằng sự trần trụi nhất của chính mình, không thể diễn tả bằng lời, cả hai lựa chọn phương pháp nguyên thủy nhất để "nói", chính là bằng thân thể, bằng hơi thở, bằng việc tan vào nhau

- Orm.. em đang bị thương.. - Lingling Kwong còn một tia lý trí sót lại, nhẹ giọng nhắc nhở

Orm Kornnaphat không đáp, vết thương sau bắp tay phải đau nhói nhắc cho cô biết bản thân không nên quá phận, nhưng nghĩ đến ngày mai người con gái này sẽ biến mất, cô không thể chịu đựng được, cô không quan tâm thân xác này đau như thế nào, cô chỉ sợ rằng tình cảm của cô không thể bộc lộ cho Lingling Kwong biết.

Lingling Kwong nhận ra động tác của Orm Kornnaphat đầy gấp gáp nhưng vẫn dịu dàng vô tận, lý trí muốn cô ngừng lại, nhưng trái tim lại kiên trì thuyết phục cô hãy ở yên đó, đừng rời đi, Orm Kornnaphat đang nói cho cô rằng người kia thật sự rất trân trọng cô, thật sự muốn ở cạnh cô, từng hơi thở của Orm Kornnaphat đều như muốn bày tỏ tình yêu của người kia dành cho cô, Lingling Kwong run rẩy cả người, cô bị lý trí và tình cảm dày vò cực kỳ khó chịu..

- Orm.. - Lingling Kwong lần nữa gọi Orm Kornnaphat

- Lingling.. em muốn chị.. - Orm Kornnaphat gặm cắn vành tai của Lingling Kwong nỉ non - .. muốn chị.. vì em yêu chị..

"Ầm..ầm..."

Lingling Kwong nghe rõ bức tường lý trí đã sụp đổ, cô vĩnh viễn không thể phản kháng lại một Orm Kornnaphat như thế này, ngập tràn tình cảm, đầy tràn ấm áp, khao khát dâng lên, phủ đầy đôi mắt hổ phách kia, Orm Kornnaphat lần nữa hôn xuống đôi môi của Lingling Kwong, lần này, Lingling Kwong không còn bị động tiếp nhận nữa, cô yêu Orm Kornnaphat, thật sự.. rất yêu..

Tiếng môi lưỡi chạm khẽ tạo nên thanh âm đầy yêu mị, trong không gian chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo, hai thân ảnh quấn lấy nhau không một khe hở, đầu óc Orm Kornnaphat không còn nghĩ điều gì cả ngoại trừ Lingling Kwong, cô nuốt lấy từng tiếng rên rỉ mềm mại của người dưới thân, tay du ngoạn trên từng tấc da thịt người bên dưới, chạm lên hai khỏa to lớn nhưng non mềm trước ngực, cảm xúc của đêm đầu tiên quay về, nhưng đêm nay lại càng mãnh liệt hơn thế, như thể, cô chỉ còn một lần cuối này ôm lấy người cô yêu.

Orm Kornnaphat gặm cắn từng thớ thịt mềm mịn của Lingling Kwong, tuy không có đủ ánh sáng, nhưng cô vẫn thấy được những vết thương nhỏ rải rác trên thân thể người bên dưới, còn có những vết bầm nhạt màu, vết tím vừa mới hình thành, Orm Kornnaphat hôn lên từng nơi đó như muốn chữa lành những vết thương của Lingling Kwong.

Lingling Kwong cảm nhận sự dịu dàng, trân trọng của Orm Kornnaphat cũng không nhịn được mà hé môi bật lên những tiếng kiều mị mê đắm, đây là đêm thứ hai cô ở trong vòng tay Orm Kornnaphat, nhưng lần này, không có thuốc, không có tác động bên ngoài, chỉ đơn thuần là cảm xúc của chính cô, đơn thuần là tình cảm sâu thẳm nhất trong trái tim cô dành cho người con gái này, Lingling Kwong biết, cô yêu Orm Kornnaphat không thể quay đầu nữa..

Bàn tay mảnh khảnh thon dài nhanh chóng tách mở hai chân người bên dưới, tìm nhanh đến nơi quen thuộc ấm áp lúc này đã ngập tràn sương đêm ẩm ướt, nụ hoa bé nhỏ cũng đã khẽ hé mở trong đêm, Orm Kornnaphat không vội vàng, cô như chủ nhân thật sự của nơi cực phẩm tuyệt mỹ này, nhẹ nhàng dạo chơi, mỗi lần chạm khẽ, Lingling Kwong sẽ cong người thở gấp, đôi mắt nâu khép hờ nhìn cô, màn sương ân ái đã che phủ sự lạnh lùng của người con gái này, Orm Kornnaphat cảm nhận máu trong người sôi lên từng đợt, vì sao Lingling Kwong càng ngày càng quyến rũ đến bức người phạm tội như vậy...

Orm Kornnaphat nhanh chóng hôn lên đôi môi đầy đặn của người bên dưới, tay ôm lấy Lingling Kwong giữ chặt, hai ngón tay mảnh khảnh không báo trước lập tức tiến vào hang động chật hẹp nhưng đầy ấm áp kia, lòng bàn tay vì tiến vào mà đã chạm nhẹ vào nụ hoa nhỏ đang bên ngoài hang động, một động tác đánh úp làm cho Lingling Kwong như nhận lấy một luồng điện cao áp xẹt qua truyền từ bụng dưới thẳng đến đại não, cô ngửa cổ bật lên một thanh âm yêu kiều chỉ thuộc về cô, lại khiến Orm Kornnaphat trở nên say hơn, đắm chìm hơn trong cảm giác ấm nóng mà cô mang lại.

- Lingling .. - Orm Kornnaphat khẽ động, từng động tác như sợ làm tan vỡ người phía dưới, nhưng cũng chứa đầy khát khao của bản thân - Lingling của em..

Orm Kornnaphat gọi Lingling Kwong nỉ non bên tai càng làm Lingling Kwong trở nên nóng bức, làm cho Lingling Kwong phải đáp lại cô bằng những thanh âm đẹp đẽ nhất của hoan ái...

Cánh tay cử động bỏ mặc sự đau đớn, Orm Kornnaphat hít lấy hương thơm của Lingling Kwong, cắn răng nhịn lại da thịt đang từ từ bị xé rách phía sau bắp tay, cô tham luyến cảm xúc được chạm vào Lingling Kwong, hơn là bận tâm về nỗi đau thể xác.

Orm Kornnaphat cử động từng nhịp, mỗi nhịp hòa quyện là một nỗi niềm chưa thể nói ra thành lời, là khát khao giữ lấy nhau bằng bản năng cuối cùng của những người yêu nhau, Orm Kornnaphat cảm nhận được ấm áp đang siết chặt lấy cô, không còn một chút lý trí nào, cô bật lên những tiếng trầm thấp hòa vào tiếng nỉ non của Lingling Kwong, như một bản hòa thanh đầy hoàn mỹ, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội vã, thẳng cho đến khi cả hai thanh âm trộn lẫn vào nhau hòa làm một...

Orm Kornnaphat ôm chặt Lingling Kwong dưới thân, cảm nhận nơi mềm mại ấm áp sâu thẳm của người kia đang từng đợt siết chặt lấy cô, mà trên cánh tay, cô cũng cảm nhận một thứ gì đó nóng ấm đã rỉ ra từ khi nãy, lúc này đã tụ lại thành một giọt, trượt dài xuống men theo cánh tay, tìm đến nơi giao hòa giữa hai trái tim mà điểm xuyến thêm sự rực rỡ của tình yêu đôi lứa..

Lingling Kwong đạt cao trào, theo bản năng đưa tay giữ lấy tay của Orm Kornnaphat, lại chạm vào một sự ướt át, ấm nóng, cô giật mình mở mắt, bật dậy ngay lập tức, làm ngón tay Orm Kornnaphat bên trong cũng trượt ra, Lingling Kwong nhíu mày nhịn lại sự run rẩy của bản thân, cô cảm nhận được, bên dưới vừa tuôn ra thêm ít nhiều một dòng nước trong vắt

- Lingling? - Orm Kornnaphat không vui nhìn Lingling Kwong, cô đang tận hưởng sự ấm áp kia, sao người này lại đẩy cô ra rồi

- Cái gì? - Lingling Kwong lạnh giọng

- Không..có.. - Orm Kornnaphat chu chu môi co vòi

Lingling Kwong trừng mắt nhìn Orm Kornnaphat rồi ngồi dậy, nhìn dưới ga giường trắng, một mảng ướt đẫm, cô đỏ mặt nhưng lại thấy vài vết đỏ tươi thì sự xấu hổ cũng biến mất, cô chồm người buộc Orm Kornnaphat quay lại, đôi mắt nâu hằn lên từng tia xót xa, trước mắt, băng gạc trắng đã ướt đẫm một màu đỏ rực, cánh tay cũng đang rỉ xuống vài giọt tinh huyết.

Lingling Kwong hít sâu một hơi, mặc kệ bản thân vừa đạt cao trào có chút run rẩy, nhanh chóng lấy hộp dụng cụ dưới sàn lên, mở ra, đeo vào một cặp găng tay mới, cẩn thận tháo ra băng gạc đã ướt máu, lau đi liền thấy vết khâu đã bung ra, da thịt mở toạc, máu vẫn không ngừng chảy, từng giọt từng giọt trượt dài theo cánh tay rơi xuống, đôi mắt Lingling Kwong run rẩy vì đau lòng đến mức không thể giữ được bình tĩnh.

- Lingling... - Orm Kornnaphat khẽ gọi, giọng có chút dỗ dành

Lingling Kwong không nói gì, cô lập tức khử trùng vết thương, Orm Kornnaphat khẽ rít lên một tiếng dù đã cố cắn chặt răng, lần này máu chảy nhiều hơn, da thịt bị rách không đều, khâu lại khó hơn gấp bội, Lingling Kwong cẩn thận cầm kẹp gắp, lấy ra sợi chỉ cũ, lau máu liên tục, rồi cầm kim khâu cùng chỉ mới lên, hít một hơi bình ổn lại tâm tình, từng nhát kim hạ xuống như đang khâu lại không chỉ da thịt, mà cả những vết nứt lòng tin, những vết xước trong trái tim hai người..

Lingling Kwong tập trung khâu lại vết thương cho Orm Kornnaphat, mỗi mũi kim là một lần cô muốn khóc, người này không còn cách khác để bày tỏ tình cảm hay sao chứ, nhưng đúng thật là, Orm Kornnaphat hoàn toàn không còn cách nào khác..

Cuối cùng, sau hơn mười phút căng thẳng, Lingling Kwong cắt sợi chỉ cuối cùng, lau sạch máu, dán vết thương lại, rồi ngồi bất động bên cạnh, ai oán nhìn Orm Kornnaphat.

- Lingling... - Orm Kornnaphat mím môi quay sang khẽ gọi, trên trán đã rịn ra mồ hôi vì chịu đau

- Em muốn chết vì mất máu đúng không? - Lingling Kwong không vui nhìn Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat lắc nhanh phủ nhận, sau đó mang hộp y tế cũng đôi găng tay dính máu Lingling Kwong vừa sử dụng cất sang một bên rồi quay người nhìn Lingling Kwong, hít một hơi đẩy lui đau đớn thể xác, đôi mắt thâm tình nhìn Lingling Kwong

- Em yêu chị! - Orm Kornnaphat không nói gì chỉ nói ra ba chữ đó

- Em.. - Lingling Kwong không biết trả lời Orm Kornnaphat như thế nào cả

- Nên em chỉ muốn được ôm lấy chị.. - Orm Kornnaphat đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lingling Kwong, người mà cô nhung nhớ bao nhiêu lâu nay

Lingling Kwong không đáp, cô nhìn Orm Kornnaphat, khuôn mặt của người nhỏ hơn cô 7 tuổi, có chút ngang bướng, có chút non nớt so với cô, nhưng đôi mắt kia đầy chân thành, không chút dối trá, pha tạp, Lingling Kwong thở dài

- Sao em lại phải cố chấp như vậy chứ... - Cuối cùng Lingling Kwong cũng mở miệng khẽ nói - ... tôi không xứng đáng để em yêu vậy đâu...

- Chị có thể cảm thấy không xứng đáng.. nhưng em thì có.. - Orm Kornnaphat nắm lấy bàn tay Lingling Kwong chân thành nói - ..Lingling Kwong, em yêu chị..

Lingling Kwong mím môi, ba chữ kia đang chạm vào sự mềm mại nhất trong lòng cô mà vỗ về.

- Bà chủ.. - Orm Kornnaphat nhoẻn miệng cười khẽ gọi

- Sao? - Lâu lắm rồi Orm Kornnaphat mới gọi cô như thế này

- Chị có yêu em không? - Orm Kornnaphat thâm tình nhìn Lingling Kwong

Lingling Kwong cúi đầu không vội đáp, cô vẫn đang tự vấn, nếu cô thừa nhận tình cảm, sau này, sợ rằng cả cô và Orm Kornnaphat đều sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng nếu cô lừa mình gạt người, liệu cô có thể thoải mái không

- Chị không cần trả lời ngay lúc này.. - Orm Kornnaphat tiến tới lần nữa buộc Lingling Kwong ngả ra sau rồi đè lên người người kia

- Em làm gì? - Lingling Kwong cảnh giác nhìn Orm Kornnaphat

- Em sẽ giúp chị từ từ nhận ra tình cảm của chính mình... - Orm Kornnaphat cúi xuống hôn lên cổ Lingling Kwong lần nữa đốt lửa

- Này.. dừng lại.. Orm Kornnaphat! - Lingling Kwong cắn răng nhịn lại cảm giác nóng bức đang dần dần trỗi dậy, cô không dám cứng rắn đẩy Orm Kornnaphat ra vì người kia đang bị thương

- Sẽ không! - Orm Kornnaphat quả quyết

- Em muốn khâu lần thứ 3 hả? - Lingling Kwong gằn ra một câu nhưng giọng lại mềm như nước

- Em không động tay phải là được! - Orm Kornnaphat tiếp tục gặm cắn vành tai Lingling Kwong

- Em...

- Chị cũng ngoan ngoãn đừng phản kháng, nếu không em sẽ dùng tay phải, như vậy vết thương sẽ rách ra đó! - Orm Kornnaphat nhổm lên nhìn Lingling Kwong nhe răng cười tươi

- Em.. em.. - Lingling Kwong bất lực trước sự phúc hắc của Orm Kornnaphat - Dừng lại!

- Không!

- Orm.. dừng lại đi..

- Sao phải dừng lại?

- Em đang bị thương!

- Không sao.. em còn tay trái và .. cả lưỡi nữa..

- Em.. ưm...

Lời muốn nói bị nuốt sạch, chỉ còn lại thanh âm đứt quãng nồng đậm mùi ái ân..

- Ngoan ngoãn để em yêu chị.. rồi sau đó nói cho em biết chị có yêu em không?

Đáp lại chỉ là tiếng thở dốc nóng bỏng, Orm Kornnaphat cẩn thận không chạm vào vết thương mới, Lingling Kwong lại càng cẩn thận không dám động, không dám phản kháng vì sợ vết khâu sẽ lại rách lần nữa.

Kết quả, một đêm dài giữa hơi thở nóng bỏng vẫn còn lẫn mùi thuốc sát trùng và mùi tanh nhẹ của máu, giữa hai cơ thể vẫn còn đầy vết thương lớn nhỏ, hai trái tim dường như đã tìm lại được chút bình yên sau chuỗi ngày bị truy sát, phản bội và giằng xé, chỉ cần một đêm được ôm lấy nhau, thế giới ngoài kia, có lẽ cũng không còn đáng sợ đến thế.

Một đêm này, không phải dục vọng đơn thuần, mà chính là hình thức đẹp đẽ nhất của khao khát được yêu, khao khát được tin và khao khát được giữ lấy..

- Bà chủ.. nói cho em biết.. chị có yêu em không?

- Có.. chị yêu em.. Quả dưa non...

-END CHAP 16-

Chương trước Chương tiếp
Loading...