OrmLing | BẪY

BẪY - CHAP 15



Orm Kornnaphat nhìn bản đồ trước mắt, sắc mặt trầm ngâm, trên đó là những dấu X màu đỏ, cô siết chặt nắm đấm, trái tim lo lắng không nguôi, đã một tuần rồi, cô vẫn chưa tìm thấy Lingling Kwong ngoại trừ những dấu vết Lingling Kwong để lại thông qua những thi thể truy sát người kia.

[Ring~]

Điện thoại nhỏ xíu vang lên, không phải điện thoại Orm Kornnaphat hay sử dụng, một dãy số lạ, nhưng Orm Kornnaphat lại bình tĩnh nhấc máy như thể đã quen thuộc

- Thiếu tá!

- Nói đi!

- Hiện tại có năm thế lực truy đuổi cô ấy!

- Là ai?

- Phó tướng Thaksin, Phó cục trưởng Thanat, Thủ tướng, một thế lực ở Hongkong và ... Đại tướng!

Orm Kornnaphat rơi vào trầm ngâm

- Nhưng tôi có thông tin, tất cả đều là bắt sống!

- Họ cần gì ở chị ấy chứ?

- Tôi vẫn đang điều tra!

- Được, có tin tức thì báo cho tôi!

Orm Kornnaphat ngắt máy, cô tiếp tục nhìn bản đồ suy nghĩ, người vừa gọi cho cô là một thân tín do chính cô lựa chọn và đào tạo, không ai biết đến sự tồn tại của người này, Rin, một bóng ma nhảy múa giữa chính và tà, mang lại cho Orm Kornnaphat những tin tức đáng giá, từ khi cô biết cô đơn độc giữa sự thật và dối trá, Orm Kornnaphat đã bắt đầu âm thầm xây dựng thế lực riêng, cô không thể sử dụng Sein và Giuliana vì hai người đó là thân tín của ba cô, vì vậy, cô lựa chọn tay phải tay trái cho riêng mình.

Đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào những dấu X đỏ, cô cầm bút lên nối thành một đường dài, khẽ nheo mắt, Orm Kornnaphat cầm chiếc điện thoại quen thuộc gọi cho Sein

- Tiểu thư, tôi nghe đây!

- Nghỉ phép của tôi còn bao nhiêu lâu vậy?

- Khoảng 2 ngày!

- Tôi muốn xin nghỉ thêm 10 ngày!

- Sao vậy Tiểu thư?

- Vết thương lại bung ra, tôi không cử động được!

- Trời ạ! Tôi đã nói cô đừng đến đấu trường nữa, vừa mới khâu lại 3 ngày trước thôi!

- Lần này tôi không đến đó nữa, tịnh dưỡng thêm, còn phải xem có cần làm vật lý trị liệu không nữa, nên là xin cho tôi nghỉ thêm 2 tuần đi!

- Tôi biết rồi, cô có cần tôi...

- Không cần! Tôi tự lo được!

- Tôi biết rồi! Tôi sẽ sắp xếp!

Orm Kornnaphat tắt máy, sau đó đặt điện thoại lên bàn, quay lưng đi vào nhà tắm, một lúc sau, cô lắc lắc mái tóc ướt đẫm, với lấy khăn lau khô, rồi sấy vội mái tóc, cột gọn gàng, trước gương, vai trái lộ ra vài đường chỉ, cô nâng tay lên xuống kiểm tra tình trạng, có chút đau, nhưng có thể chịu được, băng bó lại rồi thay đồ, mang điện thoại nhỏ và một khẩu Glock xa lạ, cầm chìa khóa xe rời đi.

***

Đêm tối không trăng không sao, tĩnh mịch đến rợn người, Lingling Kwong trong bộ đồ đen bó sát lẳng lặng tiếp cận một toa của tàu chở hàng đang tiếp nhiên liệu, cô rất nhanh đột nhập vào bên trong một toa hàng, im lặng ngồi chờ đợi, con tàu này tuy chỉ chở hàng, nhưng cũng có vài toa hành khách trống không.

Cô ngồi nép sâu vào trong bóng tối, điều chỉnh lại nhịp thở, một tuần nay, mỗi một thời khắc với cô đều là ngàn cân treo sợi tóc, thứ khiến cô kiên trì chính là chấp niệm của bản thân về sự thật, Lingling Kwong nhận ra, không phải chỉ một thế lực đang theo đuôi cô, mà có đến hơn 3 thế lực, Lingling Kwong mím môi, cô biết họ tìm đến cô vì gì, dù lọt vào tay bất kỳ kẻ nào, Lingling Kwong cũng không có cơ hội sống, muốn sống, cô phải tự mình đấu tranh.

Đêm nay, cô sẽ theo tàu chở hàng này để đến một địa điểm bí mật mà trước đó cô đã chuẩn bị để ẩn náu khi cần, thời khắc này sẽ quyết định sinh tử của chính cô, Lingling Kwong dù đã mệt đừ nhưng vẫn không buông xuống cảnh giác, mấy ngày nay, ban ngày cô nghỉ ngơi, hồi phục thể lực, ban đêm lại trốn đi, luôn sống trong sự cảnh giác cao độ, tinh thần Lingling Kwong có chút dày vò nhưng cô vẫn có thể chịu đựng, vì không phải lần đầu cô trải qua, chỉ có điều lần này có quá nhiều thế lực truy đuổi, làm Lingling Kwong có chút khó xoay sở.

Tàu hỏa kéo dài tiếng còi, bắt đầu lăn bánh, tâm trạng Lingling Kwong càng treo cao hơn, ngay khi tàu di chuyển được hơn 15 phút, Lingling Kwong nghe được một số chuyển động ở toa tàu phía sau, cô nép người vào bóng tối, không thể chạy, cô không biết có bao nhiêu kẻ đã lên tàu, chỉ có thể gặp tên nào, xử lý tên đó, cho đến khi tàu dừng lần nữa.

Tàu rung lên nhè nhẹ theo từng vòng bánh sắt, Lingling Kwong ép sát người vào khoảng trống giữa hai thùng hàng, hơi thở khống chế đến mức gần như tắt lịm, tiếng bước chân nặng nề vang lên, kẻ truy đuổi đã tiến đến gần, cánh cửa trượt khẽ rít lên, ánh đèn pin quét qua, lướt trên những thùng gỗ, kim loại, rồi dừng lại một nhịp, chỉ một giây ngắn ngủi.

Lingling Kwong không chờ thêm, bàn tay cô vung dao, một đường ngang cổ, không tiếng hét, chỉ có máu phun ướt ván sàn, tên thứ hai bước vào, chỉ thấy thân thể đồng bọn đổ rạp, chưa kịp la lên đã bị cô đu lên xà ngang, một cước đạp ngược đầu vào thành toa, gãy cổ tại chỗ.

Tiếng còi tàu hú lên lần nữa, ba tên khác từ toa sau ập tới, Lingling Kwong lùi lại một bước, dựa lưng vào vách, mắt quét nhanh vị trí từng kẻ, không gian hẹp, chẳng thể né tránh, nhìn hai thi thể trước mặt, đôi mắt nâu lạnh lùng đầy sát ý, Lingling Kwong chủ động mai phục.

Bọn người kia vừa mở cửa ra, một cú quét chân kèm một cú đâm, máu phun ra, một cú nhấc tay đỡ lấy một đòn phản kháng từ tên khác, xoay người, một cú cắt ngọt trên cổ, lại một tên gục xuống, một con dao đâm thẳng tới, cô lắc mình tránh đi, nắm đấm siết chặt, một cú đấm ba điểm hoàn hảo tái hiện, giữa mặt, ngực, bụng, tên kia quỳ rạp, trong nháy mắt, một đường sắc lạnh tái hiện, trên sàn toa, năm cỗ thi thể lạnh băng, còn người con gái kia chỉ vẩy vẩy con dao dính máu kẻ thù, rồi mở cửa đi lên toa phía trước.

Lingling Kwong bước đi trầm ổn, thể lực có vơi đi nhưng không đáng kể, sát khí bao trùm, đêm nay, hoặc là cô tàn nhẫn, hoặc là cô sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, Lingling Kwong không phải kẻ máu lạnh, nhưng lúc này, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, rải rác khắp toa tàu là thi thể, là máu tươi ghê rợn, người con gái sắc mặt có chút tái nhợt, trên người cũng không lành lặn, vài vết thương tô điểm càng làm Lingling Kwong trở nên yêu mị, đôi mắt nâu cũng hằn lên từng tia máu, hơi thở cũng không còn ổn định, cô không biết đối phương có bao nhiêu người, nhưng rõ ràng, số lượng đã làm vong hồn dưới tay cô không dưới 50 tên, rốt cuộc là có bao nhiêu thế lực muốn bắt cô vậy.

Lingling Kwong mở cửa một toa tàu hàng đầy ắp, chỉ có một lối đi vừa đủ một người ở giữa, cô nhíu mày, nếu có kẻ chặn đường cô ở đây, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng mà ứng phó, Lingling Kwong nhấc chân muốn rời khỏi không gian có chút khó xoay sở này, nhưng cô lập tức khựng lại, phía trước, ánh đèn pin le lói, Lingling Kwong quay người muốn về lại toa vừa nãy, cũng lại bắt gặp một đám người đang đuổi tới.

Cô nhíu mày, nhìn xung quanh, có chỗ ẩn nấp nhưng không dễ ẩn nấp, cô không có đồ ngụy trang ở đây, nếu sơ hở sẽ thất bại, Lingling Kwong chần chừ trong giây lát, đột nhiên đoàn tàu tối om, tàu đang chạy qua hầm.

Tàu qua khỏi hầm, đám người trước và sau rốt cuộc cũng đuổi tới, bọn chúng nhìn nhau không có phản ứng gì, vậy ra, đám người này là cùng một bọn với nhau, chúng ra hiệu cẩn thận lục soát, đám người đi tới đi lui trong toa hàng đều không phát hiện ra dấu tích gì, Lingling Kwong như bốc hơi khỏi tầm mắt của bọn chúng, nhanh chóng ra hiệu, quay lại các toa kia để kiểm tra một lần nữa.

Tiếng bước chân dần dần rời khỏi, cho đến khi sự im lặng hoàn toàn trả lại cho toa tàu hàng, lúc này giữa không gian mới khẽ vang lên hai hơi thở, một bên trầm ổn, bình tĩnh, một bên có chút rối loạn rõ ràng.

Bên trong một tấm màn ngụy trang, Lingling Kwong đang mở to mắt nhìn người trước mắt cô, người vừa kéo cô ra khỏi cửa tử chỉ trong giây lát, khuôn mặt của người khiến trái tim cô đã từng hạnh phúc rồi tan nát đang hiện hữu trước mắt, Lingling Kwong ban nãy vì đám người kia không dám động, chỉ mặc cho người kia ôm lấy cô, lúc này đã an toàn, cô liền giãy ra muốn rời đi, chỉ là không nghĩ tới..

Orm Kornnaphat giữ lấy Lingling Kwong, ngay lập tức hôn lên đôi môi kia, ép Lingling Kwong phải tiếp nhận sự nhung nhớ, sự lo lắng, sự bất an của cô, nụ hôn của Orm Kornnaphat như muốn trút hết toàn bộ những sự bức bối trong cô mấy tháng qua, cô hôn Lingling Kwong đầy say đắm, dịu dàng, gặm cắn đôi môi người mà cô nhung nhớ.

Lingling Kwong không nghĩ Orm Kornnaphat lại cưỡng hôn cô, đại não đình trệ trong giây lát, cảm nhận người kia đang bày tỏ tình cảm qua nụ hôn, trái tim Lingling Kwong dâng lên đầy sự tủi thân cùng hờn giận, tổn thương cô rồi lại muốn xoa dịu cô sao, Orm Kornnaphat xem cô là gì chứ, Lingling Kwong không lưu tình, cắn Orm Kornnaphat một cái rõ đau, khiến môi người kia bật máu.

Nhưng Orm Kornnaphat không dừng lại, môi rỉ máu cũng không ngăn được tình cảm trong lòng, cô vẫn tiếp tục hôn Lingling Kwong, nụ hôn lúc này vươn thêm vị tanh ngọt của máu Orm Kornnaphat.

Không biết vì sao, Lingling Kwong cảm thấy cực kỳ ủy khuất, sống mũi cô cay cay, nước mắt dâng lên, rơi xuống, chạm vào khóe môi đang quấn lấy nhau, hòa vào vị ngọt tanh của máu là vị mặn chát của nước mắt, nhưng Orm Kornnaphat không buông Lingling Kwong ra, người kia vẫn hôn cô đầy dịu dàng, dịu dàng dỗ dành, dịu dàng nâng niu, dịu dàng che chở...

Nụ hôn của máu và nước mắt kéo dài thêm vài hơi thở mới dừng lại..

Orm Kornnaphat ôm Lingling Kwong vào lòng..

- Xin lỗi chị.. nhưng hãy nghe em giải thích.. - Thì thầm bên tai

- Tránh ra... - Lingling Kwong vùi mặt vào hõm cổ Orm Kornnaphat, giọng có chút nức nở, cô thầm trách bản thân tại sao lại yếu đuối như vậy, chỉ cần thấy Orm Kornnaphat, nước mắt cô lại rơi, trái tim lại rên rỉ đau đớn, lúc này lại thêm tủi thân khó nhịn

- Em yêu chị.. Lingling ... - Orm Kornnaphat giữ lấy Lingling Kwong trong lòng, nói ra một câu

- Tôi không tin.. tránh ra... - Lingling Kwong càng nức nở hơn, cô muốn gào lên nhưng vì cô vẫn còn ý thức được nguy hiểm nên không thể, thế nhưng không vì vậy mà cô bỏ qua ủy khuất của bản thân - .. tôi ghét em..

- Chị có thể ghét em.. nhưng em yêu chị! - Orm Kornnaphat giữ lấy gáy Lingling Kwong, ôm siết người kia vào lòng

- Mặc kệ em.. - Lingling Kwong nước mắt ủy khuất dâng lên rơi thành từng giọt

- Để em đưa chị ra khỏi đây.. sau đó sẽ ngoan ngoãn để chị trút giận.. được không? - Orm Kornnaphat buông Lingling Kwong ra, lau đi nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt kia

- Không cần em lo! - Lingling Kwong ngạo kiều nhưng cô biết khoảnh khắc Orm Kornnaphat xuất hiện ở đây và nói yêu cô, trái tim cô gần như đã giơ cờ trắng rồi, nhưng lý trí cho cô biết, không thể dễ dàng tha thứ cho Orm Kornnaphat - Em đi lo cho Serafina đi! Ở đây làm gì?

- Em với cô ấy chỉ là diễn kịch thôi! - Orm Kornnaphat nhanh chóng giải thích, cô biết, phải nói sơ qua với Lingling Kwong, để người này thôi ngang bướng mới có thể nhanh chóng đưa Lingling Kwong rời đi

- Tại sao phải diễn kịch? Vì em chỉ xem tôi như một món đồ chơi đúng không?

Orm Kornnaphat cười khổ trong lòng, người phụ nữ này thật sự giận rất sâu, nếu không thì sẽ không ở hoàn cảnh này mà chất vấn cô, Orm Kornnaphat cũng hiểu là lỗi của bản thân cô, vậy nên cô phải dỗ dành người cô yêu.

- Em xin lỗi.. là lỗi của em.. chỉ cần chúng ta an toàn, sẽ làm bao cát cho chị xả giận được không? - Orm Kornnaphat nhẹ giọng dụ dỗ

Lingling Kwong mím môi, cô ý thức được lúc này cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được phát tiết lên quả dưa non này, hít một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, gạt bỏ tình cảm qua một bên, lấy lại lý trí cần thiết, cô phải sống, vậy nên lúc này không phải là lúc cho sự yếu đuối kia.

Orm Kornnaphat nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lingling Kwong, cô cũng biết, Lingling Kwong đã trở lại trạng thái sống còn, cô cũng không nói nhiều, lập tức cũng trở về trạng thái chiến đấu, đêm nay, cô sẽ bảo vệ người phụ nữ của cô.

- Chúng ta sẽ xuống ở đâu? - Orm Kornnaphat khẽ hỏi

- Em biết?

- Em nhận ra chị muốn tiếp cận đường tàu nên đến đây, hiện tại có 5 thế lực truy đuổi, 2 trong số đó em đã xử lý rồi! Nhưng tốt nhất là hạn chế chạm mặt đám người còn lại!

Orm Kornnaphat nói nhanh tình hình cho Lingling Kwong, 2 thế lực cô xử lý chính là của ba cô và Thủ tướng, do Giuliana và Ace dẫn đội, cô biết hai người kia nhận ra nhau sẽ không có thương tổn, nên lúc này đã dụ hai đội xuống toa cuối, rồi kích bom đã lắp sẵn để tách toa tàu cuối ra, cắt đuôi hai người kia, sau đó leo lên nóc toa tàu, tiếp cận đường đi của Lingling Kwong, cô có chuẩn bị mà đến nên mới có thể thành công cứu lấy người cô yêu.

- Chúng ta sẽ xuống trước khi tàu dừng một lần nữa!

- Khoảng bao nhiêu lâu?

- Qua một căn hầm nữa!

- Được!

Orm Kornnaphat và Lingling Kwong thấp người cảnh giác cùng nhau rời khỏi toa tàu hàng, tìm đến toa tàu phù hợp để nhảy khỏi đoàn tàu, hai bóng đen như hai con hắc miêu lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận một toa tàu trống.

Ngay khi cả hai sắp bước qua cửa thép dẫn sang khoang chứa hàng kế tiếp, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía sau, cửa mở ra, một đám người xông vào, Orm Kornnaphat lui lại bọc hậu cho Lingling Kwong, sắc mặt Orm Kornnaphat lạnh băng, lướt nhanh đến kẻ đang đến, nắm đấm tung ra đầy đủ lực, ngay yếu điểm, tên kia gục ngay đòn đầu tiên, đây là kết quả của ba tháng đấu sinh tử ở đấu trường ngầm.

Đám người nhanh chóng tiến tới, Lingling Kwong cũng quay lại tham chiến, Orm Kornnaphat nhanh chóng đeo vào "nắm đấm sắt", hai người phối hợp cực kỳ hoàn hảo, từng kẻ tiến đến đều bị đánh gục, một toa tàu vang lên từng thanh âm va chạm, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng kêu tuyệt vọng, cứ thế trôi đi, cho đến khi tất cả đều gục xuống dưới chân hai nữ chiến binh thì sự yên tĩnh mới được trả lại.

Orm Kornnaphat liếc nhìn xung quanh sau đó ra hiệu cho Lingling Kwong đi trước, cô ở phía sau cẩn thận bước theo, khi Lingling Kwong vừa mở cửa định rời đi, thì trong một góc, một tên còn thoi thóp ngồi dậy, rút ra một khẩu súng giảm âm nhắm đến chỗ Lingling Kwong, Orm Kornnaphat không nghĩ nhiều, ôm lấy người kia.

Một tiếng vang khẽ, Orm Kornnaphat nhíu chặt mày, Lingling Kwong nhận ra Orm Kornnaphat đã trúng đạn, cô quay lại, cầm dao phóng thẳng về phía tên kia, con dao cắm thẳng ngay trán, tiễn kẻ kia chầu diêm vương.

- Orm.. - Lingling Kwong giọng đầy đau lòng

- Không sao! Cánh tay thôi! - Orm Kornnaphat cười trấn an Lingling Kwong, mặc cho máu đang chảy ra phía sau bắp tay phải của cô - Nhanh đi!

Lingling Kwong mím môi nhịn lại sự lo lắng, lúc này bọn họ cần phải nhanh chóng rời đi, cả hai nhìn thấy đường hầm trước mặt, khi tàu vừa ra khỏi hầm, Lingling Kwong cũng Orm Kornnaphat nhảy ra khỏi tàu.

Vết đạn ngay bắp tay lại bị va chạm vì cú đáp đất khiến Orm Kornnaphat đau đớn, nhưng một tiếng cũng không kêu lên, máu chảy xuống cỏ ven đường

- Orm.. - Lingling Kwong bước đến chỗ Orm Kornnaphat, thần sắc có chút mất bình tĩnh

- Em không sao! Chị cởi áo khoác của chị cho em! - Orm Kornnaphat nói nhanh với Lingling Kwong

Lingling Kwong nhanh chóng cởi ra áo ngoài đưa cho Orm Kornnaphat, chỉ thấy người kia để tay phải thõng một bên, rồi chạy về hướng ngược lại, máu chảy để lại từng vết dưới đất, cho đến khi Orm Kornnaphat thấy đủ, liền dùng áo của Lingling Kwong quấn lấy cánh tay, đảm bảo máu không còn chảy xuống đất, mới ra hiệu cho Lingling Kwong đi về hướng chính.

Lingling Kwong đôi mắt xót xa nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Orm Kornnaphat, cô biết người kia rất đau, lại vì cô mà đánh lạc hướng kẻ khác, khuôn mặt Orm Kornnaphat đã đẫm mồ hôi vì chịu đựng, cả hai nhanh chóng hòa vào màn đêm đi vào cánh rừng.

Họ băng qua cánh rừng khoảng 15 phút thì thấy một ngôi làng nhỏ, Lingling Kwong nhanh chóng đỡ Orm Kornnaphat đi vào một căn nhà bên bìa làng, cô lấy chìa khóa mở cửa, đi vào bên trong, để Orm Kornnaphat ngồi tựa vào tường, nhanh chóng xả hết rèm cửa xuống, khóa lại cửa, không bật đèn lớn mà chỉ bật đèn nhỏ đủ ánh sáng.

- Orm.. - Lingling Kwong khẽ gọi

- Em ổn mà! Phải lấy viên đạn ra! - Orm Kornnaphat cười nhẹ, bình tĩnh, chống tay đứng dậy - Chị có hộp dụng cụ không?

- Có! - Lingling Kwong gật đầu, cô đỡ Orm Kornnaphat đi vào một căn phòng phía sau, đó là phòng ngủ của cô ở đây

Lingling Kwong nhanh chóng đi lấy ra một hộp dụng cụ y tế, Lingling Kwong đặt bên cạnh Orm Kornnaphat, cô cẩn thận cắt đi toàn bộ các mảnh vải bên cạnh vết thương, ngay lập tức một lỗ huyết nhục đan xen đập vào tầm mắt, trái tim Lingling Kwong phát đau, phần da thịt phía sau bắp tay rất mỏng lại nhiều dây thần kinh, cô biết, Orm Kornnaphat rất đau, nhưng người này từ nãy đến giờ đều một nụ cười trên môi trấn an cô.

- Chị phải lấy đạn ra! - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat nói

- Ừ... - Orm Kornnaphat gật đầu cô ngồi quay lại để Lingling Kwong có thể tiếp cận vết thương dễ hơn

Lingling Kwong đi vào bên trong rửa tay sạch sẽ, sau đó mới ngồi cạnh Orm Kornnaphat, mở hộp dụng cụ, mặt cô tái đi, tay liên tục tìm kiếm.

- Sao vậy? - Orm Kornnaphat nhận ra động tác của Lingling Kwong liền hỏi

- Hết.. thuốc tê rồi.. - Lingling Kwong run rẩy nói, lần trước cô bị thương, Anicha đã dùng để khâu vết thương cho cô, sau đó Lingling Kwong đã quên mất phải bổ sung

- Không sao, em chịu được! - Orm Kornnaphat cười khích lệ Lingling Kwong, cô cầm lấy khăn tay vừa được Lingling Kwong lau qua, không nghĩ ngợi gì, xếp gọn đưa lên môi cắn chặt

Lingling Kwong nhăn trán, đôi mắt ngập tràn sự đau lòng xót xa, cô không hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, nhanh chóng lấy ra một găng tay y tế sạch đeo vào, thành thục sát trùng vết thương, lấy ra một cái dao mổ mới, tay run run, lần đầu tiên cô lấy đạn lại chần chừ như thế này, dù rằng việc này cô đã làm nhiều đến mức thành thục rồi..

- Làm đi! - Orm Kornnaphat tháo khăn khẽ nói, sau đó cắn chặt lại

Lingling Kwong hít sâu một hơi, xuống tay, mũi dao đặt lên da thịt non mềm, ngay khoảnh khắc đầu mũi dao rạch vào lớp da mỏng nơi bắp tay, toàn thân Orm Kornnaphat run bắn lên một cái như có luồng điện giật ngược từ vết thương truyền thẳng vào tủy sống, từng thớ cơ co rút dữ dội, xương hàm siết chặt đến mức chiếc khăn cũng không thể ngăn được tiếng nghiến răng ken két, mồ hôi túa ra trên trán, trượt dài như mưa trên khuôn mặt và cả người cũng từ từ ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đôi mắt hổ phách căng ra lộ rõ từng tia máu, nhưng Orm Kornnaphat không gào, không rên dù chỉ một tiếng, ngược lại, vai chỉ hơi run lên, rồi gồng chặt lại, tay phải vô lực để im, tay trái siết chặt, hằn lên từng khớp xương trắng bệch.

Lingling Kwong có chút run tay vì đau lòng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nhanh chóng gắp viên đạn ra, bởi cô biết, cô càng kéo dài, nỗi đau của Orm Kornnaphat càng lớn, Lingling Kwong mím môi nhìn Orm Kornnaphat run lên vì đau, trái tim cô cũng đau đớn không kém.

Mỗi lần nhích sâu thêm một chút, Orm Kornnaphat lại cảm thấy như đang bị rút ra sự sống, không khí trong phổi gần như cạn kiệt, tầm mắt mờ đi, trái tim như bị bóp lại, nhưng Orm Kornnaphat vẫn ương ngạnh chịu đựng, không cho phép bản thân phát ra một tiếng nào, vì cô hiểu chỉ cần một tiếng rên, người đang cầm dao sẽ càng đau lòng hơn gấp trăm lần.

Khi đầu kẹp chạm vào lõi viên đạn, Orm Kornnaphat gần như không còn thở nổi, cơ thể cô căng cứng như dây cung sắp đứt, cổ họng bật ra một âm thanh nghẹn lại, không phải tiếng hét, chỉ là một hơi thở run rẩy, như thể đang bị bóp nghẹt từ sâu bên trong lồng ngực, viên đạn trượt ra khỏi da thịt, khi kim loại lạnh lẽo rời khỏi cơ thể, máu phụt lên theo một nhịp mạch máu co giật cuối cùng, bắn lên tay Lingling Kwong, trong khoảnh khắc đó, Orm Kornnaphat rùng mình một cái, cả người đổ mồ hôi như vừa ngâm mình trong bể nước sôi.

Lingling Kwong không nói một lời, ngón tay cô khẽ run khi đặt viên đạn đã thấm máu xuống khay inox bên cạnh, trái tim thắt lại khi nhìn vết rách đỏ lòm đang há miệng trên bắp tay người kia, cô lập tức cầm lấy kim khâu chuyên dụng, luồn chỉ, hơi thở dồn nén thành từng nhịp ngắn, như đang cố giữ cho tay mình không bị cảm xúc làm lệch đi một đường nào.

Kim đâm vào lần đầu tiên, Orm Kornnaphat chỉ nhắm mắt, lông mày nhíu lại, sống lưng vẫn thẳng, không rên, không than dù chỉ là một hơi thở, bàn tay thon dài của Lingling Kwong liên tục rút kim, siết chỉ, rồi lại đâm lần nữa, cứ thế từng mũi, từng mũi, máu rịn ra quanh vết chỉ khâu, nhưng Orm Kornnaphat vẫn im lặng, chỉ có bàn tay không bị thương siết lại gân xanh nổi rõ, răng cắn chặt khăn tay không hé một kẽ hở như cách duy nhất để trút cơn đau không lời.

Mỗi động tác rơi xuống da thịt người kia, Lingling Kwong luôn cố gắng dịu dàng hết mực, nhưng cơ thể Orm Kornnaphat đều run rẩy khi cơn đau đánh tới, mồ hôi chảy dài rơi vào trong mắt cay xè, trong lòng lại thầm cảm thán, rất may người trúng đạn là cô, nếu để Lingling Kwong trúng đạn, nếu người kia phải chịu đựng sự thống khổ này, cô sẽ không thể chịu đựng được.

Mà Lingling Kwong cũng không khác biệt, nhìn Orm Kornnaphat chịu đựng đau đớn, trái tim Lingling Kwong run lên vì xót xa, người này, thật sự sẽ vì cô mà mạng cũng không tiếc...

Máu thấm đẫm những băng gạc trắng ngần.. một người kiên định chịu đựng.. một người dịu dàng xử lý..

Dường như những mũi chỉ khâu kia.. đang khâu lại vết nứt tình cảm giữa hai người bọn họ..

-END CHAP 15-

Chương trước Chương tiếp
Loading...